Chương 45: Hỉ bào đỏ thẫm, dọa ta mất hồn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôiđộc chiếm tẩm cung của Âu Dương Vân, hắn tạm thời nhượng bộ ngủ ở Ngự thư phòng, cứ như vậy cũng đã ba ngày rồi, mỗi ngày hắn đều đến đây cùng ăn bữa trưa, bữa tối với tôi, nhưng hắn một câu cũng không thèm nói, cho dù tôi không tiếc mồm mép quấy rầy dụ dỗ hắn, chế giễu hắn, thậm chí còn uy hiếp hắn, hắn đều nhắm mắt làm ngơ, tao nhã thưởng thức rượu ngon cùng cao lương mĩ vị, không đếm xỉa gì đến nhất cử nhất động của tôi.

Tôi kỳ thực không sao hiểu nổi hắn, nếu hắn đã biết tôi không phải Thượng Quan Lăng mà

hắn ngày nhớ đêm mong kia, tại sao lại không

thả cho tôi trở về? Dù cho hắn hận tôi, không muốn thả tôi về, cũng không cần phải đối đãi với tôi như vậy chứ? Tôi thực sự hết sức hoang mang.

Tôi lại lần nữa ngẩng đầu dán mắt vào hắn, nhìn hết sức chăm chú, muốn hắn có thể cảm nhận được chút tia nóng từ ánh mắt tôi bắn ra.

“Vân Lăng vương!” Tôi gọi hắn, hắn không nhìn tôi, tôi lại quát: “Vân Lăng vương!” Hắn vẫn cứ cúi đầu xuống bàn mà ăn cao lương mĩ vị. Tôi bực mình, đứng bật người dậy, chỉ vào hắn hét lớn một tiếng: “Âu Dương Vân!”

Hắn rốt cuộc cũng có hơi ngẩng đầu, liếc tôi một cái, rồi lại cúi mặt xuống như cũ.

Ta chạy đến trước mặt, đoạt đôi đũa trong tay hắn, ép hắn không thể không đối diện với tôi, lúc này, tôi mới cười cười, mở miệng nói: “Ta giúp ngươi thống nhất bốn nước, ngươi trả tự do cho ta, thế nào?”

Âu Dương Vân trầm tĩnh nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên hắn dường như nhớ tới điều gì, quay phắt sang nhìn lão thái giám béo hầu hạ chúng tôi dùng bữa, phân phó: “Ngô Toàn, đem đồ đến đây.”

Lão thái giám béo Ngô Toàn ngập ngừng một lát, rồi khom mình lui xuống, đến lúc Ngô Toàn quay lại, bên trên chiếc khay ngọc chạm trổ hắn cầm không ngờ lại là một chiếc hỉ bào (*) màu đỏ thẫm.

(*) Áo cưới thời xưa.

“Đưa nàng đi thử.” Thanh âm Âu Dương Vân lãnh đạm lạnh lùng nghe không ra chút vui vẻ gì.

Tôi ngây người, mãi cho đến khi Ngô Toàn tươi cười nịnh nọt với tôi, tôi mới hồi phục lại tinh thần. Tôi ngoảnh đầu, trừng mắt thật lớn hỏi Âu Dương Vân: “Ngươi có ý gì?”

Âu Dương Vân giương mắt, hờ hững nhìn tôi, bỗng nhiên cười nhạt, nói: “Cô cho rằng bổn vương nguyện ý lấy cô?” Đôi mắt màu bạc chợt băng lãnh dị thường, nói tiếp: “Ha ha, dù bổn vương không muốn lấy cô, cũng nhất định phải lấy cô.”

Tôi bị lời nói của Âu Dương Vân đánh bại hoàn toàn rồi, hắn lý luận kiểu gì thếkhông biết? Suy nghĩ kiểu quái gì vậy cơchứ? Cái gì gọi là không muốn cũng phải lấy? Anh tưởng tôi sẵn lòng gả cho anh chắc?!

“Âu Dương Vân, cũng hay, ngươi không muốn lấy ta, ta lại càng không nguyện ý gả cho ngươi, ngươi ngoan ngoãn thả ta về Ngọc quốc, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!” Tôi ngồi phịch trở lại ghế, hung hăng nói. Tình thế này khiến tôi nhớ lại tư thế ngày đó tôi cùng tên ngốc Đông Phương Cửu kia thương lượng. Cũng chẳng biết tên ngốc kia có đưa người của tôi trở về Ngọc quốc không......

Âu Dương Vân khẽ phất tay, Ngô Toàn liền đặt hỉ bào lại rồi lui xuống. Hắn khẽ cười hỏi: “Cô cho rằng Ngọc đế biết tỷ tỷ của hắn bị cô hại chết, cô còn có thể quay về Ngọc quốc tiếp tục hưởng phúc sao?”

Tôi giật mình, trợn mắt nhìn hắn.

“Cô đoán xem, một ‘cô hồn’ như cô liệu có thể hồn phi phách tán dưới cây phất trần trong tay người tu đạo hay không?”

Tối tăm mặt mày, bị sốc, bị sét đánh!

Tôi giả bộ kiên cường bình tĩnh, lông mày nhíu lại, cười hỏi lại Âu Dương Vân: “Nói như vậy, Vân Lăng vương là muốn giúp ta?”

Sắc bạc trong con mắt Âu Dương Vân càng lạnh hơn, khinh thường buông hai chữ: “Nằm mơ!”

“Được!” Tay của tôi tung chưởng đánh ‘ầm’ một tiếng lên bàn, “Ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng, đừng quanh co với ta! Ngươi biết rõ ta không phải Thượng Quan Lăng mà ngươi chờ mong, mà ngươi cũng không tin lời ta nói có thể giúp ngươi thống nhất bốn nước, ngươi còn giữ ta lại làm gì? Rốt cuộc có âm mưu gì, có bản lĩnh — ngươi hãy nói thẳng ra đi!” Cánh tay tôi chỉ thẳng vào Âu Dương Vân, khí phách của tôi có thể nói là bừng bừng như núi lửa.

Âu Dương Vân trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi cánh tay đang giơ lên của tôi tê rần, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Vậy thì cô hãy thay Lăng nhi ở bên cạnh ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net