Chap2:Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liệt Băng Băng tay chống hông, tự đắc,lắc lắc cái đầu nhỏ xinh xinh của mình nói với bạn cùng phòng:

-Tớ không bao giờ hối hận về những việc đã làm,không bao giờ.

Hai đứa bạn thân cùng phòng nhìn nhau bĩu môi,tỏ vẻ không tin.

Thật ra đúng là như vậy,từ trước tới giờ,cô chưa bao giờ hối hận những việc mà mình làm,dù chuyện đó có gây cho cô nhiều phiền toái, khiến cô xấu hổ,khiến cô đau buồn.Nhưng đến hôm nay,Thật sự mà nói,ừm,cô rất rất rất rất.....hối hận .hận không thể ngậm miệng mình lại,hận cánh tay hư hỏng đáng ghét tuy cánh tay Băng Băng đẹp...

Đầu tiên là tự chuốc họa vào thân.

Trường cô là một ngôi trường nổi tiếng ,hầu như toàn là đại gia và mấy đứa HS giỏi không hà.Số cô không biết sao mà chui lọt vào cái trường danh tiếng .Số là thế này.

Cô luôn mơ ước được vaò một ngôi tường thân thiện,đều có những người bình dân như cô.Cô cố gắng học hành,học thật tốt,mất ăn mất ngủ,hằng đêm thức khuya học bài để thực hiện mong ước của mình.Thế là kì thi đến,cô ngồi trong phòng thi mà run rẩy,Sắp phát đề rồi,Cô tự nghĩ thầm-Cố lên.Vậy là cô vượt qua kì thi dễ dàng,đến lúc báo điểm,cô nhìn tờ báo điểm dáng trên tường ở trường mình.Mình đậu rồi.Cô vui sướng đến nhảy cẫng lên-Lại là điểm cao nhất trường luôn.

Và thế thời gian đưa đẩy,đến ngày xem cô vào trường gì.''ẦM''một tiếng vang ngay đầu cô.thật không thể ngờ được.Mình vào ngay một trong những ngôi trường nổi tiếng là khủng bố toàn thế giới,toàn là đại gia giàu có,toàn là công tử phong lưu,toàn là tiểu thư đanh đá,toàn là mấy đứa học giỏi luôn tự cho mình là bá chủ thế giới...Thật là kinh khủng.Mấy đứa trong trường nhìn cô ghen ghét,tại sao mình không được vào chứ-cả bọn nghĩ.

Có câu hát:''Ngày đầu tiên đi học,mẹ dắt tay tới trường,em vừa đi vừa khóc,mẹ dỗ dành yêu thương.v...v...''Nhưng trái ngược với câu hát ấy,mẹ cô không tận tình cầm tay cô mà dắt tới trường,không dỗ dành yêu thương gì hết.Mà lặng lẽ tiện cô ra cửa,Chuẩn bị rút tờ khăn giấy ra.giả bộ khóc rấm rức,Băng Băng rùng mình,làm như cô sắp chầu diêm vương không bằng ấy.cả ông bố đáng chết kia nữa.Ông bố ấy đang nhìn cô ,ánh mắt đăm chiêu,suy nghĩ một điều gì đó,sau đó nhìn cô cười,ý bảo cô cố gắng mà sống sót quay trở lại.lại một lần nữa,cô rùng mình.

Và cô đi học ,quen được 2 đứa bạn cùng phòng .Một đứa là chị đại của trường,là tiểu thư danh giá của tập đoàn thời trang vô cùng nổi tiếng.1 đứa nữa cũng là tiểu thư,nhưng không biết gia cảnh nó như thế nào.Lần đầu làm quen,nó chỉ ợm ờ nói nó là tiểu thư của nào nào đó.ai mà biết.vậy là cuộc sống tai họa bắt đầu từ đấy .

Chỉ là cái ngày định mệnh đó đến.Vừa mới quen được mấy đứa bạn vài ngày thì anh ta xuất hiện.

...

....

...

Nhớ góp ý,ủng hộ mình nha.Thank^-^





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#langman