chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng ếch nhái kêu râm ran trong ao vườn. Huỳnh Thương ngồi ở nhà thờ cùng bố mình, cô cẩn thận pha trà, dáng vẻ nghiêm túc nhã nhặn. Bố Huỳnh thản nhiên cầm quạt nan phe phẩy đuổi muỗi, thấp giọng nói:

"Con với Dự Phong thế nào rồi?"

Huỳnh Thương biết bố mình nhất định muốn tìm hiểu vấn đề này nên cô hết sức bình tĩnh nói:

"Bố, con vẫn còn trẻ"

Bố Huỳnh hơi sửng sốt nhìn lại con gái, vẻ mặt khó chấp nhận. Ông cau mày, đặt chén trà xuống:

"Bố nghĩ con là con gái, có một gia đình ổn định là mừng rồi, con muốn làm gì, Dự Phong nó cũng có thể giúp con, những suy nghĩ tiêu cực con không nên nặng nề thì hơn"

Tay Huỳnh Thương nắm chặt rồi lại buông ra, cô đưa mắt nhìn ra ngoài khoảng sân đen trước mặt, hồi sáng có một người cùng cô bước vào, người mà trước đây cô vạn vạn không ngờ tới. Một người đàn ông quyền thế, bỗng xuất hiện trong cuộc đời cô không chút báo trước, điều này, thật khiến người ta không khỏi tò mò.

"Bố đã từng nghĩ vì sao anh ấy lại cưới con, chịu hậu thuẫn cho công ty nhà mình hay chưa?"

"Con thắc mắc điều này?"

Huỳnh Thương gật đầu, mọi chuyện nhanh chóng đến không tưởng, là một người trong cuộc, cô thật sự không cho phép mình lơ là. Trần Dự Phong là một người khá kín kẽ, người như vậy thái độ bày ra bên ngoài hẳn là nửa thật nửa giả khó mà lường trước được. Bố Huỳnh cũng lâm vào trầm tư, không phải ông chưa nghĩ đến điều này nhưng là một người đã có tuổi, thường rất xem trọng sự yên ổn, biểu hiện của Trần Dự Phong đối với Huỳnh Thương thật sự rất tốt đẹp đến không thật, con gái thường nhạy cảm, nhận ra khác thường cũng là dĩ nhiên. Nhưng là, hiện tại nghi ngờ thì đã làm sao, có thể thay đổi được gì khi cưới cũng đã cưới, tài sản kết hôn cũng đã được xác lập. Rốt cuộc là....

"Bố chỉ mong con sống thật tốt, không mong con ở trong phúc mà không biết hưởng. Được rồi đi ngủ đi!"

Huỳnh Thương đứng dậy, về phòng liền thấy Trần Dự Phong đang nửa dựa nửa nằm trên giường nghịch điện thoại. Nghe tiếng cô đi vào liền ngồi dậy xốc lại gối nệm. Huỳnh Thương ngồi lên giường, cầm lấy gối của mình ôm lấy nhìn Trần Dự Phong, anh quay lại nhìn cô, trong mắt đen tuyền một mảnh hồi lâu thì mỉm cười hỏi:

"Anh đoán em đang đặt dấu chấm hỏi về anh đúng không?"

Huỳnh Thương bày ra vẻ mặt nghi ngờ híp híp mắt hỏi lại:

"Anh nghe lén em với bố nói chuyện?"

Trần Dự Phong cười một tiếng, chợt chống tay xuống giường lại gần mặt cô:

"Em nghĩ anh cần làm thế à?"

Càng nói càng thấy có vấn đề, Huỳnh Thương trầm mặc nhìn sống mũi thon gọn trước mặt, đủ mọi suy nghĩ xoay chuyển trong đầu. Trần Dự Phong lại nhìn bóng mờ trên gò má cô khẽ nghiêng đầu hôn nhẹ lên, Huỳnh Thương lại theo phản xạ tránh đi nhưng ngược lại khiến môi mình chạm vào khóe môi anh. Không khí có chút xấu hổ, Huỳnh Thương vội vội vàng rụt cổ lại tỏ ý muốn đi ngủ. Trần Dự Phong chỉ cười, xoay người nằm xuống cạnh cô.

"Trần Dự Phong, anh ngủ chưa?"

Bỗng nhiên Huỳnh Thương lên tiếng dò hỏi, Trần Dự Phong thuận theo đáp một tiếng, con mắt trong bóng tối lòe lòe điểm sáng trong veo.

"Em xem như anh muốn có gia đình yên ổn với em, nếu... nếu như anh... không muốn tiếp tục như hiện tại thì cứ việc nói với em, bọn mình..."

"Không!". Trần Dự Phong bất ngờ cắt ngang, giọng nói anh nhẹ nhàng mà kiên định chuyền tới:

"Trong cuộc hôn nhân này, anh chắc chắn với em, anh sẽ không phải là người buông tay trước, hoặc là em, chứ không thể là anh!"

Huỳnh Thương vừa nghe đã sửng sốt, tức giận rồi lại không biết phải đáp trả như thế nào. Cô im lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói:

"Em chỉ nói vậy thôi, đúng như bố em nói, phụ nữ thích yên ổn, em cũng không muốn căng thẳng mãi với anh. Có điều, nếu như anh không... hạnh phúc, thì cứ thẳng thắn với em, nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net