Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi hết 10 ngày đường thì cũng trở về Giang Nam, trong quá trình đó, chân Phác Trí Nghiên cũng có cảm giác, và đứng được.
---
Đến cửa phủ của Lý Cư Lệ, Hàm Ân Tĩnh dìu Phác Hiếu Mẫn xuống xe ngựa, rồi tự mình đến gỏ cửa.
Gia đinh thông báo cho Lý Cư Lệ, Hàm Ân Tĩnh đã về cùng Phác Hiếu Mẫn. Nàng vui mừng chạy ra cổng nghênh đón.
Lý Cư Lệ nhìn tới nhìn lui cũng không thấy Phác Trí Nghiên, vì lần đi này chủ yếu là tìm Phác Trí Nghiên, nàng liền nghĩ, thật sự Phác Trí Nghiên đã mất thật rồi ư.
Lý Cư Lệ nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tĩnh nhi đi đường vất vả" - rồi quay sang Phác Hiếu Mẫn nói tiếp -"Tiểu Nghiên thật sự..."
Chưa nói hết câu thì bên trong Phác Trí Nghiên đợi hoài không thấy ai đưa mình ra, ngay cả xe ngựa ngừng lau như thế...
"Này..này có ai không...tỷ ơi"
Phác Hiếu Mẫn mỉm cười với Lý Cư Lệ, vì Lý Cư Lệ tỏ ra bất ngờ nghe thật giống tiếng Phác Trí Nghiên nên nhìn ánh mắt ngạc nhiên thăm dò Phác Hiếu Mẫn, Phác Hiếu Mẫn chỉ mỉm cười và gật đầu.
Hàm Ân Tĩnh đến trước xe ngựa, vén màng lên, bên trong chính là Phác Trí Nghiên.
Vừa đở lên lưng Hàm Ân Tĩnh, Phác Trí Nghiên đang ở đó, liền nhìn thấy Lý Cư Lệ, vui mừng chào hỏi.
"Sư nương a, hảo "
Lý Cư Lệ vẫn không tin là Phác Trí Nghiên, đột nhiên tiếng nói kểu chăm chọc mình thường nghe, thật sự chính là Phác Trí Nghiên, nhìn thấy Phác Trí Nghiên nằm trên lưng Hàm Ân Tĩnh.
"Tiểu Nghiên, chân....ngươi"
Phác Trí Nghiên vẻ mặt u buồn hiện lên, không còn vui vẻ khi lúc chào.
"Ta....ta tàn phế rồi....huhu" đột nhiên khóc thét lên.
Phác Hiếu Mẫn bên cạnh rỗi ngạc nhiễn tên này từ khi hết bệnh liền làm nũng không ngừng, vội gỏ đầu Phác Trí Nghiên một cái.
"A...Tỷ..sao đánh ta"
Hàm Ân Tĩnh cảm thấy ồn ào quá, đưa tay muốn quăng Phá Trí Nghiên xuống
"Còn như thế ta liền cho ngươi lếch vaò"
"A..không..không có nưã"
Phác Trí Nghiên đột nhiên sợ Hàm Ân Tĩnh, cũng làm cho Phác Hiếu Mẫn khó hiễu rỏ ràng lúc đầu Phác Trí Nghiên rất bướng, không biết vài ngày gần đây đột nhiên lại nghe lời Hàm Ân Tĩnh.

Mà chuyện là vài ngày trước, Phác Trí Nghiên bị Hàm Ân Tĩnh quăng xuống đất. Mà lúc đó Phác Hiếu Mẫn đi mua thuốc, Hàm Ân Tĩnh phải cổng Phác Trí Nghiên trở về nhà trọ, mà trên đường đi, Phác Trí Nghiên chọc tức Hàm Ân Tĩnh, Hàm Ân Tĩnh liền buông tay, Phác Trí Nghiên lúc này không để ý và thả mông vào đất. Nhưng Phác Trí Nghiên tất nhiên không sợ liền đe dọa Hàm Ân Tĩnh, Hàm Ân Tĩnh là ai, là tướng quân có gì mà sợ, liền giả vờ cổng Phác Trí Nghiên lên lưng lại, rồi đi vài bước lại buông tay, Phác Trí Nghiên bị rớt đến mông không còn ngồi nỗi.

Lúc này Lý Cư Lệ được Phác Hiếu Mẫn kể về Phác Trí Nghiên, nàng cũng hiểu ra.
Phác Hiếu Mẫn lúc này ngồi cũng lau nhìn quanh cũng không thấy sư phụ nàng liền muốn hỏi, Lý Cư Lệ biết Phác Hiếu Mẫn tìm ai liền lên tiếng.
"Sư phụ ngươi từ khi ngươi đi, nàng cũng tự nhốt mình vào phòng, ta cũng không thể khuyên ngăn, để một lát ta đến báo nàng biết"
Phác Hiếu Mẫn buồn bã chỉ gật đầu, nàng biết trước khi đi nàng tuy không trách sư phụ, nhưng có nhiều lời làm nàng đau lòng, nếu là mình lúc đó cũng không thể không đánh chết Trí Nghiên, Phác Hiếu Mẫn hiểu vì sư phụ yêu thương mình sợ mình đau lòng, nhưng cũng vì Phác Trí Nghiên nàng càng đau lòng hơn, phải mang Phác Trí Nghiên xin lỗi nàng.
Phác Trí Nghiên lúc này đc quăng hẳn lên cái giường, sau đó Hàm Ân Tĩnh trở về phòng.
Phác Hiếu Mẫn cũng không có ở riêng Phác Trí Nghiên, muốn gần nàng một phần vì mỗi đêm sẽ châm cứu chân nàng tập nàng bước đi, một cái nữa là đã quen hơi thở khi Phác Trí Nghiên ôm nàng vào lòng khi ngủ.
"Nghiên, một lúc gặp sư phụ ngươi phải xin lỗi"
"Ân, nhưng mà.." Phác Trí Nghiên muốn nói là mình không có lỗi vì lúc đó Phác Tố Nghiên cũng không cho mình giải thích, nhưng nhìn Phác Hiếu Mẫn nhíu mày lại, Phác Trí Nghiên chỉ biết im lặng gật đầu.
---

Lúc này Lý Cư Lệ đến phòng Phác Tố Nghiên, nàng chỉ ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt lại.
"Nghiên..."
Phác Tố Nghiên mở mắt ra nhìn Lý Cư Lệ.
"Nghiên...Tiểu Mẫn đã về"
Phác Tố Nghiên nghe thế liền mừng rỡ, sau đó lại buồn rầu.
Lý Cư Lệ thấy vậy nói tiếp. "Tiểu Nghiên vẫn còn sống, nàng cũng đã về"
Phác Tố Nghiên lúc này mới động đậy liền đứng dậy, muốn bước ra ngoài.
Lý Cư Lệ ngăn lại, tay liền sửa lấy y phục không nghiêm chỉnh, lấy thêm áo ngoài khoát lên cho nàng.
Phác Tố Nghiên đứng im, khi Lý Cư Lệ làm xong liền tung cửa đi ra ngoài đại sảnh.

Lý Cư Lệ cũng đuổi theo đi phía sau, nhìn thấy Phác Tố Nghiên như thế cũng thấy đau lòng, Phác Tố Nghiên chỉ biết tự trách bản thân, mà nàng cũng không thể chia sẽ.
Đến đại sảnh chỉ thấy Phác Hiếu Mẫn cùng Hàm Ân Tĩnh ở đó.
Phác Hiếu Mẫn thấy Phác Tố Nghiên, liền qùy xuống
"Sư phụ..ta đã về"
Phác Tố Nghiên bước đến nâng nàng lên mỉm cười
"Về..về là tốt"
Lý Cư Lệ một bên thấy Phác Tố Nghiên cười lên lòng lại nhẹ lại, từ khi Phác Hiếu Mẫn đi, Phác Tố Nghiên chưa từng cười, nàng chỉ sợ Phác Hiếu Mẫn đi rồi, nếu không tìm đc Phác Trí Nghiên, sẽ không trở về, chỉ sợ lúc đó sẽ không còn thấy có người vui vẻ hoạt bát hay chọc mình vui vẻ nữa. Như vậy là tốt rồi.
"Sư phụ, Trí Nghiên...nàng còn sống"
"Hảo..ta biết, nàng đâu"
"Nàng hiện tại còn ở trong phòng."
"Ta muốn gặp nàng"
---
Mở cửa phòng ra, nhìn thấy Phác Trí Nghiên còn đang nằm trên giường, mắt cũng nhắm lại.
Phác Trí Nghiên nghe thấy tiếng cửa phòng mở, cứ tưởng là Phác Hiếu Mẫn trở về nên cũng không có mở mắt nhìn, thấy lâu như vậy cũng không lên tiếng, mở mắt ra, chính là sư phụ nàng đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Sư..sư....phụ..."
Phác Trí Nghiên cố gượng dậy, Phác Tố Nghiên là đại phu cũng nhìn ra chính là chân Phác Trí Nghiên không cử động đc.
Một tiếng cũng không nói, đến bên cạnh lấy tay Phác Trí Nghiên lên, liền bắt mạch đến.
Phác Trí Nghiên ngơ ngắc nhìn Phác Tố Nghiên "Sư phụ..ta..ta không có bệnh"
"Ân" Phác Tố Nghiên buông tay Phác Trí Nghiên ra, mạch đập cũng hơi yếu ớt một tí, nhưng cũng không phải bệnh nặng đến bại liệt
"Sư phụ, ta..."
"Nghiên nhi, ta xin lổi"
Phác Trí Nghiên chưa kịp nói xin lổi Phác Tố Nghiên đã nói trước.
"Nghiên Nhi, ta biết lúc đó là ngươi có nổi khổ đi, nên ngươi mới thành hôn với công chúa nước Liêu, ta cũng không phải vì một kiếm đâm ngươi, cũng may ngươi không chết"
"Sư phụ, ta cũng xin lỗi, vì lúc đó.."
Chưa kịp nói thành câu Phác Tố Nghiên chen ngang. "Cũng tại vì ngươi lúc đó không chịu giải thích cho ta, nhưng mà tất cả tại ngươi không phải tại ta, còn chân ngươi vì sao không đi được vâỵ"

Phác Trí Nghiên chưa kịp phản ứng gì liền bị Phác Tố Nghiên đổ tất cả lỗi lên đầu nàng, oan nha ức nha.
"Sư phụ...lúc đó người không cho ta nói, còn nữa lúc đó công chúa đưa hoa sen thì người cũng phải biết đi chứ, ta làm sao có thể phản bội được, còn nữa người cũng ko biết thật hư liền một kiếm đâm ta, sắp nữa là ta đi gặp diêm vương rồi, còn nữa chân ta không đi được là tại người đó, chính là nằm hết một năm mới tĩnh dạy, chân liền ko cử động được, tất cả là tại người đó"
Phác Trí Nghiên gằn giọng nói một hơi, sau đó thở hổn hễn.

Phác Tố Nghiên bên cạnh hiểu ra vấn đề, cảm thấy có lỗi, định xuống nước, mà bên ngoài Phác Hiếu Mẫn cùng Lý Cư Lệ bước vào.
Phác Tố Nghiên liền đứng lên, gằn giọng nói " Hừ, cho chừa, vì không nói, ai bảo ngươi không cố gắng giải thích chi". Rồi đứng dạy phất tay áo ra ngoài.
Phác Trí Nghiên trên giường hằn học nói, " Phác Tố Nghiên, người chính là người có lỗi không biết nhận...aaa"
Phác Tố Nghiên lúc này cũng đi khỏi cửa.
Lý Cư Lệ là hiểu rỏ tính tình Phác Tố Nghiên nhất, nàng chính là tự ái đi.
Phác Hiếu Mẫn bên cạnh liếc nhìn Phác Trí Nghiên. "Ngươi cũng thật là, người là sư phụ ngươi không nể mặt nguời sao"
Phác Trí Nghiên biểu môi không thèm để ý nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net