Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---
Trở về Phác Trí Nghiên, nàng xem như là bị giam lỏng trong phủ công chúa, ngày ngày cùng các tên lính gác đánh bạc giải nổi buồn, nghe đâu mấy tên tính gác nói chuyện.

Tên lính đầu- "hình nhưng gần đây Hàn tướng quân cần rất nhìu người tình nguyện để lên núi hái thứ gì đó."
Tên thứ 2- "ta nghe là hình như hoa liên gì đó, nghe đâu là 100 năm có 1 lần, mà trên núi luôn có bảo tuyết đường lại khó đi nhiều người đã thiệt mạng, một đi không trở về."
Phác Trí Nghiên nghe thế liền hỏi- "Tuyết Hoa Liên?"
Tên thứ 2- "ân ân, đúng rồi, đúng rồi nhưng mà sao ngài biết?"
Phác Trí Nghiên không trả lời, im lặng suy nghĩ rồi đứng lên không đánh bạc nữa bước vào phòng.

Phác Trí Nghiên gọi Toàn Bảo Lam đến" công chúa ta nghe nói 2 ngày nữa Hàn tướng quân đi lên núi đúng không?"
Toàn Bảo Lam nghi ngờ, nếu nàng biết có thể nàng sẽ trốn ra khỏi đây "ai nói ngươi biết, Hàn tướng quân luôn ở đây canh chừng ngươi"

Phác Trí Nghiên nhìn thấy gương mặt công chúa có chút khác thường, liền nghi ngờ thử xem ra ngoài được hay không. Nàng đợi 2 ngày, liền tìm cách trốn đi, cũng đi tìm tin tức đoàn binh lính của Hàn tướng quân.
Đúng là không có Hàn tướng quân, Phác Trí Nghiên trốn ra rất dễ dàng, nàng liền tìm đường theo sau.

Toàn Bảo Lam biết được Phác Trí Nghiên trốn ra nàng liền tự mình đi tìm, vô tình thấy 1 bóng người giống Phác Trí Nghiên đang đi về phía đường lên núi, nàng cũng bước chân theo sau.

Phác Trí Nghiên luôn tập chung đi tìm đội quân Hàn tướng quân không có để ý có người theo sau mình. Trên núi, tuyết rơi rất nhiều, Phác Trí Nghiên phát hiện tiếng ho lớn phía sau lưng mình mới choàng tỉnh phía sau mình có người, phát hiện ra liền lớn tiếng "Toàn Bảo Lam"
Toàn Bảo Lam nghe tiếng mình liền bị bất ngờ té xuống đường "ân ân là ta"
"sao ngươi theo ta"
"ta thấy ngươi trốn ra được, mà còn lại đi lên núi, để làm gì"
"ngươi đi về đi, trên đây lạnh ngươi sẽ chịu không nổi đâu"
"ta không sao, ngươi đi theo Hàn tướng quân sao, ngươi cần Tuyết Hoa Liên" Toàn Bảo Lam ngập ngừng nói tiếp"ta biết ngươi không cần bận tâm, ngươi trở về đi, ta sẻ bão cha ta đưa cho người chỉ cần ngươi thành thân với ta"
"lão thiên ơi là lão thiên, ngươi có điều kiện gì khác không? Ta mặc kệ ngươi ta đi tìm chỉ cần nhìn thấy Tuyết Hoa Liên trước Hàn tướng quân là được"
Phác Trí Nghiên đuổi theo cuối cùng cũng nhìn thấy nhiều dấu chân người, nhưng bão tuyết kéo đến càng gần, nàng không thể tiếp tục đi được phải tìm chổ trú, có 1 cái hang nhỏ Phác Trí Nghiên liền vào đó. Ngồi trong đó 1 hồi cảm thấy lo lắng cho công chúa kia, không biết là đã xuống núi kịp hay không. Phác Trí Nghiên đứng dậy dù sao cũng không nhìn người chết mà không cứu, chạy ra khỏi hang đi khoảng 1 đoạn liền thấy 1 cái xác nằm gục bên đường, phát hiện ra là Toàn Bảo Lam ngất bên đường, thì ra chỉ là lạnh quá ngất đi thôi. Phác Trí Nghiên bế nàng đến hang động, đốt 1 ít lửa lên.

Khi Toàn Bảo Lam tỉnh lại thì bão tuyết cũng bớt đi, Phác Trí Nghiên liền đứng dậy định bước đi nhưng Toàn Bảo Lam lên tiếng "Phác Trí Nghiên"
"ngươi tỉnh, ân.. nghĩ ngơi ta đi trước, ngươi cũng xuống núi đi"

Toàn Bảo Lam có 1 chút ấm lòng Phác Trí Nghiên không bỏ mặt nàng giữa bão tuyết còn chăm sóc cho nàng.
Lúc Phác Trí Nghiên bước ra khỏi hang thì nghe tiếng nói của Hàn tướng quân cùng 1 tên lính.
"Tướng quân, bão tuyết lần này quá lớn làm người chúng ta thiệt hại quá nặng, binh lính chết quá nhiều."
"nếu ta không đi ngay bão tuyết, đợi sau bão tuyết sẽ bị người khác lấy Tuyết Hoa Liên, nhanh, tranh thủ trở về"
Phác Trí Nghiên nghe thế liền hụt hẫn phải làm sao đây, không lẽ trở về nơi đó, làm sao trộm từ tay tên tướng quân này đây chỉ còn cách.
Phác Trí Nghiên quay trở vào trong "Toàn Bảo Lam, ta đồng ý lấy ngươi, nhưng phải có điều kiện"
Toàn Bảo Lam mỉm cười vui mừng "ân, ngươi cứ nói"
"đưa Tuyết Hoa Liên cho ta, cùng ta trở về Giang Nam để ta chữa bệnh tỷ ta, sau đó trở về thành thân"

Phác Trí Nghiên cùng Toàn Bảo Lam trở về, đúng như lời hứa Toàn Bảo Lam đưa Tuyết Hoa Liên cho Phác Trí Nghiên, Toàn Bảo Lam đúng là đứa con cưng của vua nước Liêu nàng muốn gì điều được cả, vua nước Liêu muốn đem Tuyết Hoa Liên tặng cho vương phi mà người sung nhất, vương phi đang bệnh khó trị được có Tuyết Hoa Liên mới giải được, mà con gái người chỉ muốn là đưa lấy, không cần phải suy nghĩ.

Phác Trí Nghiên lấy được Tuyết Hoa Liên, liền trở về Giang Nam, trên đường Toàn Bảo Lam đi cùng, vua nước Liêu cũng sai Hàn tướng quân đi theo phía sau bảo vệ Toàn Bảo Lam.

Trên dọc đường đi, Toàn Bảo Lam muốn mua 1 ít trang sức liền ôm tay Phác Trí Nghiên kéo đến quày bán hàng " Tướng công, ta muốn mua cái này, cái này, cái này nữa"
Phác Trí Nghiên nhăn nhó " ngươi mua thì mua, mắc gì phải kéo ta theo"
"Tướng công, ngươi đã hứa gì, nếu ta đem Tuyết Hoa Liên ngươi phải thật tâm bên cạnh ta chứ"
Trước đó Phác Trí Nghiên nhận Tuyết Hoa Liên từ tay Toàn Bảo Lam, nàng bắt Phác Trí Nghiên chuẩn mực làm 1 tướng công tốt để vua nước Liêu không nghi ngờ, nếu trở về bên tướng quân kia hủy hôn nàng liền chia tay Phác Trí Nghiên, nhưng Phác Trí Nghiên không biết, Toàn Bảo Lam lúc bấy giờ đã thích thật lòng với Phác Trí Nghiên.

Đối với Phác Trí Nghiên dù sao thì Toàn Bảo Lam giúp nàng lấy Tuyết Hoa Liên, nên cũng xem là có tình để xem như là cảm tạ nàng. Nhẹ dọng nói "ân, ân, được rồi, nương tử nàng muốn mua gì"

Phía xa có 1 người hô to tiếng "Phác Trí Nghiên"
Phác Trí Nghiên nghe ai gọi mình liền quay sang " sư..sư..phụ"
"đúng là ngươi rồi, ta cứ tưỡng là mình nhìn lầm, thì ra 2 tháng nay ngươi không muốn quay về là ngươi có nương tử sao?"
"sư phụ, không phải ngươi nghĩ nhưng vậy" Phác Trí Nghiên vội vả hất tay Toàn Bảo Lam đang ôm lấy cánh tay mình ra.
"ta không nhìn lầm, ngươi, tên vô ơn, tên bội bạc, ta sẽ giết ngươi, trong khi Mẫn Mẫn chờ ngươi mang thuốc về, ngươi lại cùng 1 nữ nhân khác vợ vợ chồng chồng, được rồi ta thay Mẫn Mẫn lấy mạng ngươi" Phác Tố Nghiên trên đường tìm kiếm tin tức về Tuyết Hoa Liên để đến gặp Phác Trí Nghiên, nhưng vô tình đi ngang, liền nghe tiếng nói, hẳn là mình không nhìn lầm chính là Phác Trí Nghiên, nhưng nàng không tin vào tai mình chính miệng Phác Trí Nghiên gọi nữ nhân kia là nương tử, Phác Tố Nghiên không cần nghĩ nhiều nàng vút kiếm đến thẳng Phác Trí Nghiên.

Phác Trí Nghiên thấy thế liền né tránh "sự..sự phụ..người nghe ta giải thích" Phác Trí Nghiên liên tục thụt lùi về sau.

Phác Tố Nghiên không cần giải thích trước mặt mình rành rành như thế rồi cần chi phải giải thích, xuất thêm 1 chiêu nữa Phác Trí Nghiên võ công không thể so sánh được với Phác Tố Nghiên, lại liên tục né tránh liền mất sức mà bị trúng 1 kiếm thẳng vào tim.

Trong khoảng khắc đó, Phác Trí Nghiên cảm nhận được mủi kiếm chạm đến tim mình, ôm lấy ngực trái mình ngã xuống, trời đất quay cuồn, nàng chỉ hận bản thân không thể gặp Phác Hiếu Mẫn lần cuối, chỉ hận nàng không thể mãi mãi bên Phác Hiếu Mẫn, cũng tự trách mình không phải do sư phụ, nếu có sống thì nàng đã phụ lòng Phác Hiếu Mẫn rồi. Phác Trí Nghiên chính thức ngã gục miệng thì thầm "Mẫn..ta xin lỗi"

Toàn Bảo Lam thấy Phác Trí Nghiên ngã quỵ xuống đất, không biết nên làm gì, miệng lấp bấp gọi tên "Hàn..Hàn..Hàn tướng quân....."

Hàn tướng quân đang ở tửu lầu gần đó liền nghe tiếng, vì lúc đầu Toàn Bảo Lam muốn không gian chỉ có mình và Phác Trí Nghiên nên liền kêu Hàn tướng quân chờ ở tửu lầu.
"công...tiểu thư có thuộc hạ"
"ngươi hãy cứu Trí Nghiên" Toàn Bảo Lam chỉ tay hướng về 2 người.

Hàn tướng quân nhảy vọt 1 cái liền đến gần Phác Tố Nghiên. Cả 2 nhìn nhau.
"Phác Tố Nghiên"
"Hàn Minh"
Trở về vài năm trước Phác Tố Nghiên vô tình gặp đội quân của nước Liêu đang ức hiếp bá tánh nước mình liền ra tay đánh sạch những người đó, trong đó có 1 tên thoát được chạy về báo cho tướng quân.
Hàn Minh lúc đó chỉ là tiểu tướng nên nhận lệnh tướng trên liền đến xem ai đã thương binh lính nước mình, cả 2 gặp nhau, lúc đó Hàn Minh đánh với Phác Tố Nghiên 1 ngày 1 đêm điều không phân thắng thua.

"haha, không ngờ gặp ngươi nơi đây, Phác Tố Nghiên đã lâu không gặp, nào ta cùng ngươi so tài xem, 5 năm nay ta điều muốn tìm ngươi" Hàn Minh nói hết câu vội nhìn người quỵ dưới đất. Nhìn thấy Phác Trí Nghiên bị đâm 1 nhát, tay ôm lấy ngực hơi thở yếu dần. Liền nóng giận hét to "Phác Tố Nghiên, ngươi...làm sao đã thương phò mã nước ta"

Phác Tố Nghiên bất ngờ vì câu nói của Hàn Minh, im lặng nhìn vào Phác Trí Nghiên không nhút nhít cũng không để ý xung quanh.
Lúc đó Toàn Bảo Lam chạy đến bên Phác Trí Nghiên liền đẩy Phác Tố Nghiên lùi vài bước.

Phác Tố Nghiên ngước mặt cười ha hả như người điên " haha, Phác Trí Nghiên, thật không ngờ ngươi còn là phò mã nước Liêu, haha, ta nhìn nhầm rồi, Phác Trí Nghiên ta không giết ngươi thề không làm người"
Phác Tố Nghiên, tiếp tục vung kiếm về phía Phác Trí Nghiên, bây giờ nàng chỉ muốn giết lấy Phác Trí Nghiên mà thôi.
Liền bị Hàn Minh đở lấy kiếm không cho đến gần Phác Trí Nghiên "Phác Tố Nghiên, thắng ta rồi hãy nghĩ đến giết người, không ngờ 5 năm sau gặp lại, ngươi là người ác như thế, 5 năm trước ngươi cứu dân, 5 năm sau ngươi giết người vô cớ"
"haha, vô cớ sao, được ngươi cản ta ta cũng sẽ giết" Phác Tố Nghiên, điên cuồng tấn công, Hàn Minh không hề thua kém, Phác Tố Nghiên xuất chiêu hắn điều đở được, hắn xuất chiêu Phác Tố Nghiên cũng đở lấy, cả 2 đánh nhau không ai thua kém ai.

Phác Trí Nghiên bây giờ cơ thể không còn cảm giác, Toàn Bảo Lam nước mắt rơi liên tục, lo lắng ôm lấy Phác Trí Nghiên. "Trí Nghiên, ngươi sẽ không sao, cố lên, ta đem người tìm đại phu"
"công chúa, không cần, ta không sống được nửa rồi, 1 kiếm của sư phụ đã chạm vào tim ta, ta biết ta sắp không xong rồi, công chúa, ngươi..ngươi" -Phác Trí Nghiên đem Tuyết Hoa Liên được giấu kỷ trong người trao cho Toàn Bảo Lam -"công chúa, thay ta đưa cho sư phụ, bảo người...bảo người.." Phác Trí Nghiên buông lơi cách tay rớt xuống, miệng chỉ còn nhép vài câu, không thể nghe được chính là "Chỉ cần nàng sống, ta chết cũng cam lòng"
"Phác Trí Nghiên ta không cho ngươi chết, ngươi mau mở mắt ra" Toàn Bảo Lam cầm lấy Tuyết Hoa Liên từ tay Phác Trí Nghiên hét lớn.

Phác Tố Nghiên nghe thấy liền ngưng tay, Hàn Minh cũng thế.
Phác Tố Nghiên đến gần Phác Trí Nghiên, mắt nàng đã nhắm lại, gương mặt không còn gì gọi là cảm xúc, lúc này Phác Tố Nghiên nắm chặt thanh kiếm cố gắng không đau lòng.

Toàn Bảo Lam nhìn lấy Phác Tố Nghiên mắt đầy tia đỏ" Trí Nghiên bảo ta đưa ngươi cái này"

Phác Tố Nghiên cầm trên tay chính là Tuyết Hoa Liên, Phác Hiếu Mẫn sắp được cứu rồi nhưng mà, Trí Nghiên nàng ấy.
"vì sao ngươi giết Trí Nghiên" Toàn Bảo Lam rưng nước mắt hỏi Phác Tố Nghiên
"nàng bán nước cầu vinh, nàng bất nghĩa, bất trung, nàng không đáng để sống" Phác Tố Nghiên nói xong liền rời đi, trên mặt rơi ra 1 giọt nước.
Toàn Bảo Lam ôm chặt Phác Trí Nghiên"haha, không đáng sống..không đáng sống, Phác Trí Nghiên ngươi phải sống, ngươi phải sống"

---
Phác Trí Nghiên được Toàn Bảo Lam đưa nàng trở về phủ, cái mà gọi là Tuyết Hoa Liên cũng không còn, nếu còn thì Phác Trí Nghiên đã tỉnh, Toàn Bảo Lam mời các danh y khắp nơi về cố gắng cho đến khúc cuối Phác Trí Nghiên đã thở trở lại, nhưng nàng ấy sẽ không thể tỉnh lại. Toàn Bảo Lam mặt kể chỉ cần Phác Trí Nghiên còn sống nàng vẫn cho là còn hy vọng.

---
Phác Tố Nghiên trở về trên người toàn là máu thấm cả bạch y, Lý Cư Lệ vừa mở cửa thấy Phác Tố Nghiên như thế liền sợ hãi
"Nghiên ngươi có làm sao không, ngươi có bị làm sao, ngươi có..."

Phác Tố Nghiên mặc kệ lời nói Lý Cư Lệ bên tai, cầm lấy Tuyết Hoa Liên xuống bếp, rồi cứ tập chung vào một việc đó là nấu thuốc cho Phác Hiếu Mẫn cũng không cảm nhận có người đứng bên cạnh nhìn mình.

Lý Cư Lệ bị Phác Tố Nghiên xem thường, tuy có nóng giận, nhưng nhìn Phác Tố Nghiên không có cảm xúc chỉ đi phía sau Phác Tố Nghiên, nàng biết nếu Phác Tố Nghiên muốn nói liền sẽ nói và nói rất nhiều, nhưng Phác Tố Nghiên im lặng thì sẽ không thể nói ra vì có một lý do nào đó.

Phác Tố Nghiên nấu Tuyết Hoa Liên xong liền đem đến phòng Phác Hiếu Mẫn, chưa mở cửa bước vào thì có nghe tiếng thì thào bên trong.

"Nghiên, em mau trở về có được không? Tỷ nhớ em, Nghiên giờ em đang ở đâu? Nghiên có ăn uống đầy đủ không? Nghiên.." Phác Hiếu Mẫn ôm lấy cây trăm mà Phác Trí Nghiên tặng thì thào rồi dần dần thành tiếng khóc.

Phác Tố Nghiên dừng chân lại, rồi nhận ra mình làm cái gì đây bây giờ, liền xoay người trở lại đã thấy Lý Cư Lệ phía sau mặt lo lắng buồn bã. "Cư Lệ..ta.."
Lý Cư Lệ không nói gì nàng nhìn thấy mắt của Phác Tố Nghiên đỏ lên, có lẽ là xảy ra chuyện gì, nhưng nàng đợi chính miệng Phác Tố Nghiên nói ra.

"Cư Lệ, nàng đem cho Mẫn Mẫn uống thứ này, ta thay y phục trở lại sau"

Phác Tố Nghiên tắm rửa thay y phục ra ngồi xuống chiếc bàn đá phía ngoài sân, Lý Cư Lệ cho Phác Hiếu Mẫn uống thuốc xong thì cho nàng ngủ còn mình trở ra ngoài, ngồi cạnh chiếc ghế kế bên Phác Tố Nghiên.

Phác Tố Nghiên đột nhiên mở miệng " Phác Trí Nghiên chết rồi"
Lý Cư Lệ đột nhiên rớt ly trà vừa mới rót nhìn qua Phác Tố Nghiên "chết"
"ân, đã chết"
Lý Cư Lệ nhìn lại gương mặt Phác Tố Nghiên trở nên lạnh lùng "vì sao nàng chết, ngươi đang đùa giởn đúng không"
"chính tay ta giết chết nàng" Phác Tố Nghiên mặt mài khổ sở nói.
"ngươi" Lý Cư Lệ không tin vào tai mình liền đứng dậy bỏ đi.
Phác Tố Nghiên kéo tay nàng ôm lấy nàng vào lòng "ta xin lỗi, chính ta, chính tay ta giết chết nàng"

Lý Cư Lệ cảm nhận được phía sao lưng mình có giọt nước nóng rớt xuống thấm cả y phục, nàng không tin đây là sự thật, Phác Trí Nghiên đi tìm thuốc mà, 2 tháng thôi mà, chuyện này ruốt cuộc là như thế nào, Lý Cư Lệ cũng rơi lệ, nhẹ nhàng nói "Tiểu Mẫn thì sao, nàng đang đợi Tiểu Nghiên, nếu nàng biết thì làm sao" rồi tự mình khóc lên thành tiếng lớn.
Phác Tố Nghiên ôm lấy cơ thể đang rung lên từng đợt kia "Cư Lệ, ta.."
"vì sao ngươi giết Tiểu Nghiên, nàng làm gì sai" Lý Cư Lệ điều chỉnh lại nhịp thở nói.
"nàng...nàng lấy công chúa nước Liêu, nàng muốn làm phò mã, nàng bán nước cầu vinh"
"ta không tin"
"ta cũng không tin, nhưng chính ta nhìn thấy, nghe thấy nàng bắt ta làm sao để không tin"
Hàm Ân Tĩnh phía xa nghe thấy câu chuyện của cả 2 liền chạy đến "tỷ phu ngươi nói gì, Trí Nghiên ra sao, có thật chính người giết nàng, có thật nàng cưới công chúa nước Liêu"

---
Phác Hiếu Mẫn từ khi uống Tuyết Hoa Liên cơ thể nàng đang dần dần hồi phục không còn mệt mỏi như trước có thể xuống giường. Phác Hiếu Mẫn có học y thuật nên nàng biết, nàng đã uống 1 loại thuốc gì đó chữa bách bệnh đi, nhưng mà ở đâu ra, có lẽ là của Trí Nghiên đem về, nhưng mà Trí Nghiên nơi đâu. Phác Hiếu Mẫn rời giường đi ra khỏi phòng, nàng nghĩ có lẽ Trí Nghiên đem thuốc về cho nàng có lẽ mệt quá nên đã nghĩ ngơi đi, chưa đến thăm nàng được, Phác Hiếu Mẫn vừa bước ra khỏi cửa gặp ngay Phác Tố Nghiên, nàng mừng rở, Phác Tố Nghiên trở về thì Trí Nghiên của nàng củng trở về "Sư Phụ, thật là người trở về, đúng là con cảm nhận được thuốc của người đem về"
"ân, Mẫn Mẫn, con đã đở hơn chưa"
"ân, đã khỏe, con có thể xuống giường, sư phụ, Tiểu Nghiên.."
Phác Hiếu Mẫn chưa nói hết lời thì Phác Tố Nghiên lên tiếng " Mẫn Mẫn, Tiểu Nghiên có việc nên chưa về cùng ta, nàng trao thuốc cho ta bảo ta cho ngươi uống rồi nàng về sau"
Phác Hiếu Mẫn mặt buồn bã "ân, nhưng mà sư phụ có biết khi nào Tiểu Nghiên trở về không"
"ta không biết, thôi con vào nghĩ ngơi đi thân thể chưa khỏe hẳn đâu"

---
Từ khi Phác Hiếu Mẫn khõe lại Hàm Ân Tĩnh ngày ngày điều đến phòng nàng " Hiếu Mẫn nàng muốn đi dạo cùng ta không, muốn ăn gì không, muốn đi chơi không "
"Ân Tĩnh không cần, ta đọc sách được rồi" Phác Hiếu Mẫn ngày ngày điều đọc sách chỉ đợi Phác Trí Nghiên trở về.
Phác Hiếu Mẫn nàng muốn hỏi Phác Tố Nghiên vì sao đến giờ Phác Trí Nghiên chưa trở về nữa, nhưng ngày ngày Phác Tố Nghiên điều tránh mặt nàng, chỉ có Lý Cư Lệ bên cạnh an ủi nàng, bảo nàng chờ.
Cả đời này muốn nàng chờ đợi, cũng có thể chờ duy nhất chính Phác Trí Nghiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net