Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Phác Hiếu Mẫn thức thật sớm, đứng trước gương chỉnh nhẹ mão của nam trang, bên ngoài liền truyền tiếng gỏ cửa.
-"Ai"
-"Là ta" Hàm Ân Tĩnh bên ngoài lên tiếng.
Phác Hiếu Mẫn nhìn lại trong gương một lần, rối quay sáng lấy hòm thuốc bên cạnh, rồi bước đến mở cửa.
-"Ta cùng nàng đến bên kia chữa trị người đó có được không" Hàm Ân Tĩnh tươi cười nói
-"Ân"
-"Để ta" Hàm Ân Tĩnh nhẹ nhàng đưa tay muốn cầm hộ hòm thuốc Phác Hiếu Mẫn.
-"Không được, ngươi là tướng quân, còn ta là đại phu làm sao để tướng quân cầm, người ta nhìn thấy sẽ không hay"
-"Mặc kệ người ta" Hàm Ân Tĩnh đành giựt lấy hòm thuốc cầm trên tay, rồi bước lui lại đằng sau Phác Hiếu Mẫn để nàng đi trước.
Phác Hiếu Mẫn thở dài bước đi.

---
Bước đến phủ công chúa, Phác Hiếu Mẫn cùng Hàm Ân Tĩnh liền được hạ nhân đưa vào đại sảnh ngồi chờ công chúa.
Gần một canh giờ công chúa chưa xuất hiện, Phác Hiếu Mẫn vẫn lặng lẽ ngồi im đó, còn Hàm Ân Tĩnh đứng ngồi không yên.
-"Hừ, bắt ta đợi lâu như thế này còn chưa ra, công chúa này chắc chắn là heo rồi, chắc hẵn là còn đang ngủ rồi"
Phác Hiếu Mẫn mĩm cười nghĩ lại Hàm Ân Tĩnh cũng chính là ngủ như heo giống công chúa đây -"Tại ta đến sớm thôi"
-"Nhưng cũng không phải bắt chúng ta đợi lâu nhứ thế, người nước Liêu chã biết phép tắc là gì"
-"Ân Tĩnh đừng nói bậy, chúng ta đang ở nước Liêu"
-"Không cần lo, ta sẽ bảo vệ nàng thật an toàn mà" Hàm Ân Tĩnh cười hì hì nhìn Phác Hiếu Mẫn.

Vừa dứt lời Toàn Bảo Lam bước ra ngoài.
Hàm Ân Tĩnh quay sang nhìn, đột nhiên nhớ đến tối qua, chỉ thẳng mặt Toàn Bảo Lam nói -"Ngươi"
-"Là ta" Toàn Bảo Lam đắc ý cười, vì hôm qua đánh được Hàm Ân Tĩnh.
Hàm Ân Tĩnh hôm qua bị đánh thật đau ở bụng, muốn trả thù chưa kịp làm gì thì tiểu cô nương này chạy đi, Hàm Ân tĩnh tự nhũ không trả được thù không phải Hàm Ân Tĩnh ta đây.
Hàm Ân Tĩnh bước đến gần Toàn Bảo Lam -" Ngươi, tiểu cô nương hôm qua ngươi dám đánh ta bỏ chạy, ngươi có biết ta là ai không hả"
-"Phò mã"
-"Ngươi biết"
-"Hôm qua ngươi đã nói"
-"Vậy sao còn dám đánh ta" Hàm Ân Tĩnh đưa tay lên bắt lấy hai tay của Toàn Bảo Lam gương mặt lạnh lùng.
-"A.. ngươi thả ta ra, ngươi có biết ta là ai không hả."
-"Ta mặt kệ, ta không trả thù được ta không phải Hàm Ân Tĩnh"
Hàm Ân Tĩnh định chọc gẹo tiểu cô nương một chút nhưng bên cạnh Phác Hiếu Mẫn vội vả lên tiếng
-"Ân Tĩnh, nàng ta là công chúa"
-''Hả''
Hàm Ân Tĩnh không tin được liền nhìn lại, công chúa, nhìn qua Phác Hiếu Mẫn, Phác Hiếu Mẫn mặt lạnh lùng gần đầu.
-'' Tiểu...tiểu...cô....công...công chúa '' Hàm Ân Tĩnh buông tay Toàn Bảo Lam ra nhìn nàng hỏi
-''Là ta''
Hàm Ân Tĩnh ôm đầu bước đến cạnh Phác Hiếu Mẫn như người mất hồn, lầm bầm nói 'ta phải cưới một tiểu nha đầu sao, lão thiên ơi.....ta với ông không nợ gì mà...lão thiên người sao lại đối xữ với ta như vậy''
Toàn Bảo Lam nhìn tên không bình thường kia đang ôm đầu lầm bầm nói nhãm. 'tự nghĩ bản thân sẽ lấy tên điên này sao, tên này là tướng quân một nước sao, tên này tuy bề ngoài vẫn là cho phong lưu đi.''

Phác Hiếu Mẫn nhìn thấy hai người họ như bị mất hồn vội lên tiếng
-'Công chúa, người đưa ta gặp người kia, ta trước xem bệnh nàng như thế nào đã''
-'được đi theo ta'

---
Phác Hiếu Mẫn được đưa đến một căn phòng, từ cửa nàng bước nhẹ nhàng vào, bên cạnh cũng có Toàn Bảo Lam. Toàn Bảo Lam không cho bất cứ người nào vào cùng ngay cả Hàm Ân Tĩnh.
Bước đến cạnh giường, Phác Hiếu Mẫn vén nhẹ bước màn lên, trước mắt nàng chính là Phác Trí Nghiên, gương mặt đã bị trắng đến nổi không thấy được gân mặt, nếu không nhìn thấy nhịp thở nhẹ kia thì có lẽ Phác Trí Nghiên chính là xác chết.
Phác Hiếu Mẫn quỳ đến bên cạnh giường, nàng không thể tin được là người nằm trên giường kia là Phác Trí Nghiên, hằng ngày nàng nhung nhớ, nàng sợ là mình chỉ nằm mơ, nàng hàng ngày cũng điều mơ thấy gương mặt kia.
Phác Hiếu Mẫn cũng không để ý bên cạnh có Toàn Bảo Lam đang nhìn mình với gương mặt khó hiểu.
Phác Hiếu Mẫn, cầm lấy tay Phác Trí Nghiên, lên giọng gọi -'Nghiên''
Giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống nàng mặt kệ nó đi -'Nghiên..thật sự là ngươi, ngươi không chết có phải không, Nghiên, ta tin là ngươi vẫn còn sống mà, Nghiên''

Toàn Bảo Lam bên cạnh thấy Phác Hiếu Mẫn đang ôm cánh tay Phác Trí Nghiên áp lên mặt nàng, nàng đang khóc.
Toàn Bảo Lam đến bên cạnh kéo Phác Hiếu Mẫn ra xa -'Ngươi.. ngươi rốt cuộc là ai''
Phác Hiếu Mẫn bị lôi ra khỏi Phác Trí Nghiên nàng bị té xuống mặt đất, liền vội đứng dạy tiến lại gần Phác Trí Nghiên. Nhưng bị Toàn Bảo Lam ngăn lại.
Phác Hiếu Mẫn lau nước mặt trên mặt -'Công chúa, ta là tỷ của nàng, hôm qua ta muốn hỏi người có phải người giấu xác Phác Trí Nghiên không, nhưng mà ta đã thấy nàng, nàng vẫn còn sống, công chúa người đưa Nghiên cho ta có được không''
Toàn Bảo Lam kinh ngạc nhìn Phác Hiếu Mẫn lần nữa, nhớ lại lúc trước Phác Trí Nghiên trước khi hôn mê miệng luôn gọi 'tỷ, Phác Hiếu Mẫn, Trí Nghiên xin lỗi'
-' Ngươi là Phác Hiếu Mẫn sao''
-'Là ta'
-'Người đâu'' Toàn Bảo Lam lùi về sau 2 bước, lên tiếng gọi thị vệ
-'Công chúa, người cho gọi'' 2 tên thị vệ cuối đầu nói
-'Đưa..đưa..nàng ta ra ngoài''
Hai tên thị vệ nhìn nhau, rồi nhìn theo cánh tên chỉ về phía Phác Hiếu Mẫn, khó hiểu, rồi tuân lệnh bước đến Phác Hiếu Mẫn lôi đi
Phác Hiếu Mẫn vội lên tiếng -'công chúa, người muốn gì, ta là tỷ của nàng, ngươi không tin ta sao, ta nói điều là sự thật''
Hai tên thị về bân khuân đứng lại, liền bị tiếng Toàn Bảo Lam quát lớn.-'Đưa nàng ta đi, nhanh, không cho vào đây''
Phác Hiếu Mẫn bị lôi đi, tay nàng nắm chặt cánh cửa, thà chết cũng không buông, rơi nước mắt nói -'công chúa, ta xin người, ta chưa từng cầu xin ai, người tin ta đi, ta là tỷ của nàng''
Toàn Bảo Lam mặt đã trắng không còn giọt máu rung rung nói -'Ta biết, ta càng không cho ngươi gặp nàng, đi''
Hai tên thị về không biết làm sao khi Phác Hiếu Mẫn tay cứ nắm lấy cánh cửa không buông.
-'Các ngươi đập nát tay ra, mau đưa ra khỏi đây'' Toàn Bảo Lam lạnh lùng nói. Nàng biết nếu Phác Trí Nghiên tĩnh lại, Phác Hiếu Mẫn ở đây nàng sẽ đưa Phác Trí Nghiên đi, sẽ không thể gặp lại Phác Trí Nghiên, nàng muốn Phác Trí Nghiên là của riêng mình. Lòng ít kỷ của Toàn Bảo Lam trở nên kiên cường.

Hai tên thị vệ được lệnh, liền không một chúc nương tay, một tên dùng lấy chui đao đập thẳng vào tay Phác Hiếu Mẫn.
Phác Hiếu Mẫn cắn răng chịu đựng, nhất quyết không muốn rời khỏi đây, người trước mặt kia là Nghiên, Nghiên của nàng đang nằm đó.

Lúc đó Hàm Ân Tĩnh đi dạo xung quanh, thấy Phác Hiếu Mẫn xem bệnh lâu quá liền quay lại xem, nhìn thấy cảnh tượng 1 tên đang kéo Phác Hiếu Mẫn ra, một tên đang đánh vào bàn tay nàng đang nắm chặt cửa.
Bay thẳng đến đó, Hàm Ân Tĩnh đá tên đang ôm kéo nàng ra, một chưởng, chưởng tên đang đánh nàng ọc máu chết tại chổ.
Phác Hiếu Mẫn ngã xuống, Hàm Ân Tĩnh ôm chặt nàng lo lắng hỏi -'Có Chuyện gì, Hiếu Mẫn nàng có làm sao không''
'Nghiên, Nghiên'' Phác Hiếu Mẫn vùng dậy chạy đến bên giường.
Toàn Bảo Lam là có một chút vỏ công đi, thấy thế liền muốn một chưởng đánh Phác Hiếu Mẫn.
Hàm Ân Tĩnh thấy Toàn Bảo Lam vung tay lên, nàng phi thân đến nắm tay ngăn chặn Toàn Bảo Lam lại.
Hàm Ân Tĩnh lại nhìn lên giường, chính là Phác Trí Nghiên đang nhắm mắt nằm trên đó hô to tiêng -'Phác Trí Nghiên''

Phác Hiếu Mẫn ôm chặt lấy Phác Trí Nghiên, bàn tay bị đánh đến rớm máu, làm bẩn đi một chổ y phục trắng của Phác Trí Nghiên.
Toàn Bảo Lam bị chặn lại, thấy Hàm Ân Tĩnh sơ hở liền xô nàng ra. Toàn Bảo Lam nàng không muốn mất đi Phác Trí Nghiên, nàng không muốn hai người họ đem Phác Trí Nghiên đi, hô to gọi tướng quân -'Hàn Tướng Quân.'
Hàn Minh lúc nào cũng ở phủ công chúa, gọi một cái liền thân thủ nhanh nhẹn xuất hiện.
-'Công chúa, có chuyện gì''
-'Bắt hai người bọn họ ra ngoài cho ta'' Lúc này Toàn Bảo Lam dù biết mình làm sai nhưng nàng vẫn làm.

Hàn tướng quân phi nhanh tới, Hàm Ân Tĩnh đánh trả.
Sau nhiều canh giờ thì không thể phân minh cao thấp, Hàn Tướng quân người biết người kia chính là Hàm tướng quân nước Minh.
Hai người họ cũng có vài lần gặp nhau đó chính là trên chiến trường. Lần đầu tiên Hàn Minh liền có ấn tượng, lúc đó Hàm Ân Tĩnh chỉ là một tên nhóc nhỏ, đi phía sau Hàn Lâm, Hàn Lâm lúc đó vẫn là đại tướng quân, về sau Hàm Ân Tĩnh lớn lên, gánh trọng trách, Hàn Lâm yên tâm trở thành thái sư, chỉ lo việc trong triều. Nhưng lúc ấy Hàm Ân Tĩnh nổi bật, vì một mình nàng đánh tan binh linh, dù lúc đo cơ thể nàng rất nhỏ nhắn.

Hàm Ân Tĩnh cùng Hàn Minh, cả hai dừng tay lại.
-'Tiểu tử, võ công của ngươi không tệ, vẫn là tiến triển tốt,''
-'Hàn tướng quân, ngài cũng không tệ''
Hàn Minh quay qua công chúa nói -'Công chúa, lão thần thật sự già rồi''
Toàn Bảo Lam thấy cả hai không thể phân cao thấp, càng không thể làm lớn chuyện này, nếu lớn chuyện này phụ hoàng nàng biết, chắc chắn sẽ để Phác Trí Nghiên đi, nàng biết phụ hoàng nàng chỉ muốn nàng gả cho tên Hàm Ân Tĩnh này.
Phác Hiếu Mẫn, lúc này đã tự mình băng bó vết thương trên tay quay lại nhìn Phác Trí Nghiên, nàng biết Toàn Bảo Lam là muốn giữ Phác Trí Nghiên lại.
-'Công chúa, ta không biết giữa người và Nghiên đã xãy ra chuyện gì, ta chỉ hỏi người một câu có được không''. Nhìn sang thấy Toàn Bảo Lam gật đầu liền lên tiếng tiếp -'Ta biết sư phụ ta một tay đâm Nghiên, sự phụ có nói, Nghiên gọi người là nương tử có đúng vậy không''
-'Đúng vậy''
Tim Phác Hiếu Mẫn thắt lại, nàng chạm tay vào gương mặt kia -'Được, để cho ta làm nàng tĩnh dậy, chỉ cần nàng sống, ta lập tức rời đi.''
-'Ngươi nói thật chứ''
-'Nghiên sẽ không đùa giỡn, ta biết Nghiên, Nghiên đã từng nói chỉ có ta là nương tử nàng, nhưng nàng đã gọi người, ta...''
Phác Hiếu Mẫn nghẹn giọng không thể nói tiếp được câu.
Hàm Ân Tĩnh bên cạnh đau lòng nhìn nàng.
Hàn Minh bên cạnh lên tiếng -'Công chúa, nếu Phác Trí Nghiên tĩnh dậy người sẽ lấy tên nhóc tử này (ý là Hàm Ân Tĩnh)''
-'Ta sẽ không lấy hắn''
-'Nhưng người đã hứa với chúa công rồi''
-'Ta biết tên này cũng không muốn lấy ta, nên chỉ cần hắn hủy hôn là được, phụ hoàng sẽ không phản đối, lúc đó Phác Trí Nghiên tĩnh lại ta thành thân với nàng là sẽ kết thúc chuyện này thôi''

Hàm Ân Tĩnh bên cạnh, đúng là nàng không muốn lấy tiểu nha đầu này, nhưng nàng ta thật sự quá bướng bĩnh, ít kỷ, còn hun ác, nàng nhất quyết không muốn kết hôn cùng nàng ta.
Hàm Ân Tĩnh nhìn lại Phác Hiếu Mẫn đau lòng liền lên tiếng nói -'Ta sẽ không hủy hôn''
Toàn Bảo Lam kinh ngạc nhìn nàng, ngay cả Phác Hiếu Mẫn đến nàng còn cả ngạc nhiên, nàng biết Hàm Ân Tĩnh không thích công chúa này.
-'Ngươi không phải, không thích ta sao, ta cũng không có thích ngươi, chúng ta lấy nhau làm gì''
-''Ta, Ham Ân Tĩnh đây sẽ không bao giờ thích ngươi, nhưng, ta vì Hiếu Mẫn''
Phác Hiếu Mẫn im lặng, nàng biết Hàm Ân Tĩnh là vì nàng, nhưng nàng sợ nếu Phác Trí Nghiên tĩnh dậy có thích nàng công chúa kia không.
-'Ngươi....'' Toàn Bảo Lam bị Hàm Ân Tĩnh nói đến không nói thành lời. -'Ngươi..chẳng phải là ngươi thích Phác Hiếu Mẫn sao, ta vừa nhìn đã biết''
-''Đúng là ta thích nàng, chỉ mình ta đơn phương, người đời đã nói làm người mình thích hạnh phúc chính là hạnh phúc của bản thân'' Hàm Ân Tĩnh thở dài nhìn Phác Hiếu Mẫn nói -'Chỉ cần nàng hạnh phúc''
Toàn Bảo Lam bị tức điên -'Ngươi.. chính là tên ngu ngốc, ta không muốn lấy người, ngươi mau hủy hôn cho ta''
Hàm Ân Tĩnh lấy lại sự lạnh lùng thường có của nàng nhìn thẳng Toàn Bảo Lam nói -'Đúng, ta chính là ngu ngốc, nhưng ta không như ngươi, nếu ngươi thích Phác Trí Nghiên, ngươi nghĩ rằng khi Phác Trí Nghiên tĩnh lại Phác Trí Nghiên sẽ chọn ngươi sao''
-'Nàng sẽ chọn ta, nàng đã hứa, nàng đã từng xem ta là nương tử của nàng''
-''Nếu Phác Trí Nghiên chọn ngươi ta sẽ hủy hôn'' Hàm Ân Tĩnh một lần nữa nhìn qua Phác Hiếu Mẫn.

Phác Hiếu Mẫn bị lời nói này làm cho thẩn thờ.
Hàm Ân Tĩnh bước đên, dìu nàng lên khẽ nói, -"Trở về, ta đưa nàng đi rửa vết thương lại, ngày mai rồi hãy đến với Trí Nghiên có được không"
Phác Hiếu Mẫn nhìn lại Phác Trí Nghiên, rồi gật đầu, đi theo Hàm Ân Tĩnh trở về phòng.
Hàm Ân Tĩnh đưa tay chỉnh lại tóc mà bị những tên thị vệ kia làm rối, cuối xuống nhặt mão của Phác Hiếu Mẫn rơi.

Toàn Bảo Lam nhìn những hành động kia nhìn thấy Hàm Ân Tĩnh yêu Phác Hiếu Mẫn bao nhiều, nàng đang ganh tỵ sao, Toàn Bảo Lam nàng nghĩ thay vì nói lạnh nhạt với nàng, nhưng đối với Phác Hiếu Mẫn, Hàm Ân Tĩnh rất dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net