Mưa và nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại lộ hòa dần với ánh đèn đêm, cơn mưa bắt đầu rả rích, từng hạt rơi xuống thấm đẫm vào đất làm xộc lên mùi cũ kỹ, đìu hiu

Một vóc dáng nhỏ đứng bên cạnh cửa sổ, trầm lắng, lặng lẽ nhìn ra xa, những suy nghĩ cứ mông lung, dàn trải theo những hạt mưa lạnh lùng trút xuống

Lòng cô đang nỉ non vì điều gì đây, những kí ức cứ theo năm tháng bất chợt ùa về đau đớn, thắt chặt, môi mấp máy vì cái lạnh bởi gió hay cái lạnh trong tâm hồn mơ mộng, lạnh vì se lòng hay vì nhớ một điều mông lung.

Năm ấy, Chu Tử Du đã lấy đi rất nhiều thứ từ Thấu Kì Sa Hạ, trong đoạn tình cảm còn sót lại của cô rốt cuộc vẫn không thể phân ra một phần nào đó để đi yêu một người khác. Nàng đã mang theo cả thanh xuân Sa Hạ, mang theo cả một tình yêu nồng nàn của cô rời đi.

Khép cửa lại, tựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, nước mắt dâng lên khóe mi từng giọt trút xuống trên đôi gò má xinh đẹp kia như đánh vào vỏ bọc kiên cường của cô một đòn đau đớn.

"Khoảng cách có xa không, em sợ"

Người thấy không, cô lại mơ mộng nữa rồi

Cũng thật lạ, chỉ cần ngắm nhìn mưa cô lại cảm thấy bản thân mình yếu đuối hơn một chút.

Không sao cả, Thấu Kì Sa Hạ luôn tự nói với chính mình, không sao cả. Đúng vậy, hai năm nay trong nỗi nhớ nhung giày vò và nỗi cô đơn lẻ loi lặp đi lặp lại, cô vẫn tự an ủi tâm hồn rằng sẽ ổn thôi.

Không sao cả, nàng đã hứa hẹn sẽ trở về bên cô kia mà

Cùng với lời hứa nhưng đã cũ kỹ.

Ừ thì, ai lại còn thương nhớ những điều quá cũ phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net