Đá bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính là buổi sáng một ngày mưa...

Tôi lại quên mang ô. Anh lại bảo tắm mưa một chút cũng không sao.
Lớp anh thua. Lớp tôi thắng. Thế nhưng tôi lại không vui.
Bởi vì hậu cần lớp anh không có một ai.
Tôi đành xin lỗi lớp mình một câu. Cũng biết ơn các bạn đã thông cảm.
Chỉ là lúc đấy rất thương anh và lớp anh.
Anh bực mình, nóng nảy. Tôi lại không biết làm thế nào. Chỉ biết ở bên cạnh im lặng chờ anh nguôi giận.
Anh vô tình bị một cú huých vào mặt chảy máu một chút, gãy cả kính. Tôi lại rất xót. Chỉ hận người huých anh lại là bạn cùng lớp tôi, lại chỉ là vô tình.
Chỉ hận không thể chạy vào đấy ôm lấy anh, bảo vệ anh.
Lúc anh đứng dậy tiếp tục cuộc chơi, tôi chợt khóc.
Không phải khóc vì bất lực. Chính là khóc vì thương anh.
Trưa đó về nhà anh ăn mỳ. Cố gắng phụ anh một tay. Để anh nghỉ ngơi một chút.
Anh dù mệt mỏi buổi chiều vẫn đi xem phim với tôi.
Đột nhiên hơi chạnh lòng... Vì người yêu mình tuyệt vời, mạnh mẽ nhưng cũng vất vả, đáng thương.

Lại là ba từ...
"Cảm ơn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net