Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị."

Tôi trả lời tiếng gọi của hắn với một nụ cười. Tôi luôn mỉm cười khi nhìn thấy em trai mình. Đó là một phản xạ có điều kiện xuất phát từ bản năng sống còn của tôi.

Ash Widgreen.

Ba năm trước, em trai tôi, người đã trở thành Công tước Widgreen khi cha mẹ chúng tôi qua đời, trông đã rất trưởng thành, ngay cả khi hắn chưa đến tuổi. Lúc đó mới 14 tuổi mà hắn đã cao ngang vai tôi rồi, thêm nữa là hắn luôn giữ phong độ tốt kể từ khi luyện kiếm.

Hắn có một khung xương tự nhiên và toàn bộ cơ bắp của hắn phát triển đồng đều, vì vậy hắn rắn chắc ở bất cứ chỗ nào bạn nhìn. Tôi không còn trừng phạt hắn ta nữa.

Tôi thề, tôi thậm chí không biết nữa.

Làm thế nào một người có thể hoàn hảo như vậy?

Mặc dù vậy, tôi từng có một giấc mơ rằng bàn tay mình bị em trai chặt đứt. Nhưng tôi đã quay trở lại thực tế.

"Ôi, Công tước của chị."

Em trai tôi sải bước với đôi chân dài miên man và ngồi đối diện với tôi. Ngay cả trong lúc bận rộn, cô hầu gái Bessie thấy vậy cũng nhanh chóng mang cho anh một tách trà.

Sau đó cô ấy cười nhẹ.

"Thật vui khi thấy họ ở cùng nhau."

"Tôi biết mà! Khunh cảnh này hệt như một bức tranh hoàn hảo vậy."

Alex, một quản gia, người đang đi qua phòng khách và mang theo một chiếc bình, bước vào. Em trai tôi cầm tách trà, không trả lời. Tôi cũng vậy. Chà, những câu nói đó thật sự như lời chào trong ngôi nhà này.

'Tôi nghe những điều đó khá thường xuyên.'

Và không chỉ ở đây.

Những người đi ngang qua chúng tôi sẽ luôn nói, "Hai người trông thật tuyệt". Lúc đầu, tôi tự hỏi tại sao, nhưng khi tôi càng nghe các cuộc trò chuyện của họ, tôi càng có thể hiểu lí do của nó.

'Đó là vì em trai tôi. '

Em trai tôi rất đẹp trai. Tôi đã ở bên hắn từ khi còn nhỏ, và thậm chí tôi cũng đã ngạc nhiên trước vẻ ngoài của hắn. Hắn ta có đôi mắt sâu, màu vàng trong veo, thậm chí còn có thể so sánh với một viên ngọc quý, và mái tóc trắng như tuyết rơi.

Những đường nét chi tiết, góc cạnh của hắn mang lại cảm giác không chân thực. Nói một cách đơn giản, hắn trông không giống như một con người thật bằng xương bằng thịt. Thật tốt khi có khuôn mặt đẹp trai. Tất nhiên, tôi không cho rằng mình yếu thế hơn về ngoại hình. Nhiều người khen đôi mắt màu hổ phách sống động của tôi rất quyến rũ và hấp dẫn. Nhưng, em trai tôi đã vượt xa giới hạn của một con người bình thường và thậm chí không thể so sánh với tôi.

'Đó là sự chiến thắng di truyền.'

Hắn như một kiệt tác vậy. Nếu cha mẹ còn sống, họ có thể sẽ rất tự hào về khuôn mặt của hắn. Dù sao, một nửa lý do khiến mọi người nhìn nhận chúng tôi một cách tốt đẹp là vì ngoại hình, và nửa còn lại...

'Cũng là vì em trai tôi.'

Đó là bởi chúng tôi trông khá thân thiết. Hắn cũng đối tốt với tôi. Hắn ta thường theo sát tôi mọi lúc, và bắt đầu chăm sóc tôi sau khi cha mẹ chúng tôi qua đời.

Một người em trai chăm sóc chị gái của mình. Tôi không phủ nhận. Essie thực sự tử tế với tôi. Em trai kiếp trước của tôi cũng luôn quan tâm đến tôi như thế. Em ấy luôn mua gà cho tôi. Essie giống như một người em trai lý tưởng mà tất cả các chị gái trên thế giới đều mong muốn có được.

Vấn đề duy nhất là...

'Hắn đối xử tốt với tôi chỉ vì hắn ta chưa biết tôi không phải là chị gái ruột thịt của hắn.'

Hoặc có lẽ tôi đã nhầm.

Tôi bắt đầu tự hỏi, nếu em trai tôi tốt với tôi như vậy, liệu hắn sẽ giết tôi không? Thì, thật đó? Nó là cách câu chuyện diễn ra trong sách, nhưng thực tế ắt hẳn có thể không suôn sẻ. Ngoài cốt truyện chính, vẫn có một vài điểm khác biệt. Không có gì chắc chắn rằng nó sẽ thành ra như vậy. Tôi đã biết về cuộc đời mình từ cuốn sách, vậy liệu hắn có để tôi đi nếu hắn không bao giờ biết bí mật về thân thế của tôi?

Tôi đã nhớ ra một sự kiện đang trong lúc suy nghĩ miên man.

-

"Thôi nào, tôi xin lỗi. Thực sự xin lỗi mà!"

Em trai tôi biết anh ta từ lâu. Họ gặp nhau tại một cuộc họp. Anh ta là một đứa con hoang của một gia tộc nào đó, và đã ở bên hắn từ khi còn nhỏ. Khoảng thời gian đó là khởi đầu cho một bản án mười năm sau này.

"Ngươi đáng lẽ không nên làm điều đó nếu đã biết nó là sai."

"Làm ơn, làm ơn, tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa..."

"Sẽ tuyệt biết bao nếu chúng ta có thể quay ngược thời gian, đúng không?"

"Khục, aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa".

Họ là đối tác trong một doanh nghiệp mà không ai biết. Vấn đề là người kia bị mù khi dám nói dối em trai tôi.

Hắn phát hiện ra, chặt tay chân và giết họ.

"Á!!!"

"..."

"Xin đừng giết tôi, tại sao ngài làm cho tôi một con búp bê nhỉ?"

"..."

"Không, cô ấy không thích búp bê."

-

Tôi đã coi anh ta như người bạn thân nhất của em trai tôi.

Cho đến khi anh ta bị biến thành một cỗ thi thể bị cắt xẻo chỉ sau một đêm để đánh đổi lấy việc nói dối. Ngày hôm sau khi anh ta bị giết, em trai tôi làm như chưa có chuyện gì xảy ra. Giọng hắn vẫn bình tĩnh và uể oải như mọi khi, như thể hắn chỉ vừa dẫm chết một con kiến.

Đó là lúc tôi nhận ra.

'Tôi tiêu rồi.'

Cái chết trước đây của tôi thật nhân từ so với cái chết kia. Vì tôi vẫn có thể giữ được trái tim và tay chân của mình.

Đối với em trai tôi, nếu không phải là gia đình, hắn sẽ không quan tâm đến họ. Tôi sẽ trở thành người lạ đối với em trai ngay khi hắn biết tôi là con nuôi. Tôi cảm thấy mình như một kẻ ngốc khi nghĩ rằng hắn ta sẽ tha thứ cho tôi, mặc dù tôi biết điều đó.

Tôi thấy nhẹ nhõm vì mình đã nhận ra điều này sớm.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi vẫn chưa nhận thức được thực tế đó và nuôi hi vọng hão huyền?

Tôi đã có thể sống hạnh phúc ngay trước ngày mình chết, nhưng mà ờm... Khi tôi nhớ lại những kỷ niệm đó, cảm giác thèm ăn của tôi giảm hẳn. Trà có vị quá tệ nên tôi đã tự hỏi liệu mình có thể thêm ít đường hay không, nhưng sau đó em trai tôi nói.

"Ngày mai."

"...?"

"Em đang nghĩ đến việc đi xem tháp đồng hồ. Có được không?"

Hắn mở to mắt mong chờ, khiến tôi phải bỏ cái hộp đầy những viên đường lại. Có chuyện gì với tháp đồng hồ? Và sao lại đột ngột như vậy?

"Ý em là cái ở quảng trường thành phố? Em muốn chị đi cùng với em?"

"Vâng!"

"Tại sao thế?"

"Bởi vì chị đã từng nói muốn xem nó trước đây mà."

Tôi á? Tôi nhanh chóng tìm kiếm kí ức đó trong tâm trí, nhưng không có gì xuất hiện cả. Nếu tôi từng nói điều đó, chắc hẳn tôi đã nói trong vô thức. Tôi thường bị như thế, nhưng em trai tôi có một trí nhớ tốt đối với trẻ vị thành niên.

"Ngày mai, em sẽ rảnh trước buổi tối. "

Em trai tôi trở nên bận rộn mọi lúc kể từ khi trở thành Công tước Widgreen.

À thì, cảm ơn vì đã chú ý đến chị khi em bận, nhưng... chê.

Đến trưa mai, tôi sẽ thu dọn phòng của mình, và tôi muốn tránh đi loanh quanh quảng trường thành phố vào lúc đó. Đó là bởi vì tôi có thể gặp phải nữ chính nếu làm vậy.

Trước khi tham dự bữa tiệc sinh nhật của em trai tôi, nhân vật nữ chính, Agrita, đã được lên kế hoạch giúp đỡ cho một sự kiện từ thiện. Sẽ rất ngu ngốc nếu đâm đầu vào chỗ đó, nơi họ sẽ gặp nhau lần đầu.

Tôi lắc đầu và nhanh chóng bịa ra một cái cớ.

"Cái đó, chắc hẳn em đang rất bận, vì vậy em không cần phải làm thế đâu. Chị đã đi ngang qua đó trước đây, và theo chị thấy thì, ừm, nó khá cũ."

"Thật không?"

"Ừ. Chị nghĩ sẽ tốt hơn nếu phá bỏ và xây dựng lại. Dù sao, điều đó cũng không được tốt lắm."

Tháp đồng hồ có thực sự cũ hay không liên quan đến tôi. Để khiến nó có vẻ như không đáng để tham quan, tôi chẹp miệng nói về tháp đồng hồ mà mình chưa nhìn thấy bao giờ.

"Nếu chị đã nói vậy."

Em trai tôi dường như chấp nhận nó một cách dễ dàng. Thật bất ngờ. Tôi đã nghĩ rằng hắn sẽ cứng đầu, nhưng không phải vậy. Tôi thầm tự hào về bản thân vì đã vượt qua được cơn khủng hoảng trước đó.

... Nhưng đúng ra tôi không nên như vậy.

Đáng lẽ lúc đó tôi phải nhận ra rằng những lời nói của mình điên rồ đến mức nào.

"... Gì?"

Vào buổi sáng ngày hôm đó, tay tôi cứng đờ giữa lúc với lấy một cái bánh quy khác trên bàn, và tôi ngốc nghếch hỏi. Em trai tôi lặp lại điều tương tự với một giọng điệu thân thiết.

"Em tặng chị cái tháp đồng hồ."

Đôi lông mày của hắn cong lên mềm mại và nở một nụ cười đẹp đẽ.

Tôi khá lo lắng nên thức dậy muộn hơn mọi khi. Tôi cũng không ngủ được vào đêm qua. Khi thức dậy, tôi thấy rất đói nên đã xuống bếp.

Khi em trai tôi, người đang ngồi uống cà phê, nhìn thấy tôi, hắn đã nói những lời đó với tôi. Tôi nghi ngờ khả năng nghe của mình trong một giây.

'Cái quái gì thế?'

Suy nghĩ của tôi tắc nghẽn một lúc khi em trai tôi nói tin tức đó với vẻ mặt hớn hở. Nó quá tải cho buổi sáng đối với tôi. Tôi lại mở miệng nói.

"Vậy là... ờm, cái tháp đồng hồ ở quảng trường thành phố... Em đã làm phá dỡ nó?"

"Đúng."

"Đúng..."

Nếu ai đó nghe thấy giọng điệu của hắn ta lúc này, chắc hẳn họ sẽ nghĩ rằng tháp đồng hồ chỉ là một món đồ chơi hoặc một lâu đài cát. Không, em có bị điên không?

"Tại sao em lại làm thế?"

"Em đã cho phá hủy nó. Sẽ tốt hơn khi được khởi công sớm."

'Ôi chúa ơi. Có phải do tôi không?'

Vài giọt kí ức lóe ra trong đầu tôi. Tôi đã nói với hắn điều đó ngày hôm qua? Hắn ta nghĩ tôi bảo hắn phá bỏ và xây dựng lại nó? Thật luôn?

Ôi chúa ơi!

Tôi há hốc mồm. Tôi tự tin rằng mình biết đủ về những kẻ biến thái nhân cách, nhưng có lẽ tôi đã quá kiêu ngạo. Có phải một kẻ bị tâm thần sẽ phá vỡ mọi lẽ thường? Đùa à?

'Nếu là người khác, họ sẽ nghĩ đây là một trò lố bịch...'

Tôi ôm mặt như thể đang lau cái gì đó. Em tôi không đùa đâu. Tôi không cần phải tra hỏi hắn thêm nữa. Tháp đồng hồ chắc hẳn đã thực sự sụp đổ. Tôi cảm thấy một chút tội lỗi trong lòng.

'Đó là lỗi của tôi.'

Tôi sẽ nói điều gì đó khác.

'Thật lấy làm tiếc, tôi mong mọi người đã sơ tán đến nơi an toàn.'

Tôi không nghĩ rằng người em trai phản diện của tôi, người coi mạng sống con người như ruồi bọ, lại để ý đến những sinh mệnh bị tước đoạt khi phá hủy tòa tháp.

Tôi ước rằng chỉ có tháp đồng hồ sụp đổ và không ai bị thương, nhưng tỷ lệ cược của điều đó có vẻ rất mong manh. Tôi đã cầu nguyện với cả trái tim mình. Tôi hi vọng rằng có thể họ sẽ được tái sinh trong một thế giới hòa bình, nơi không có những kẻ ác nhân tâm thần.

Đợi chút.

"Essie."

"Vâng."

"Em dỡ bỏ tháp đồng hồ khi nào?"

"Sáng nay."

Hắn ta trả lời lại.

Buổi sáng? Ý là trong ngày hôm nay?

...Sáng nay?

Loảng xoảng!

"Chị?"

Ngay khi nghe tin tai nạn xảy ra, tôi lao ra khỏi bếp.

Tôi không quan tâm đến việc chiếc váy của mình bị vướng vào ghế, hay giọng nói lo lắng của em trai đang gọi tôi.

Tôi thấy người hầu ở gần đó và bắt họ làm vài việc vặt. Tôi vội vàng chạy ra khỏi biệt thự. Tôi nhìn theo bóng lưng của người hầu trẻ đang xa dần.

"Sao vậy ạ?"

Em trai tôi, người đã đuổi theo tôi, nói chuyện với tôi. Tôi không trả lời. Chính xác mà nói, đầu óc tôi quay cuồng nên tôi không thể nào trả lời được.

'Không phải...'

Tôi không nghĩ vậy. Tất nhiên là không rồi .

Sáng nay, nữ chính Agrita sẽ leo lên tháp đồng hồ của thành phố. Vì vậy, cô có thể nghe thấy tiếng chuông trên đỉnh và cầu nguyện.

Làm ơn hãy chắc chắn rằng sự kiện từ thiện hôm nay đã kết thúc.

Trong cuốn sách có viết rằng sau khi cầu nguyện lâu và chân thành, cô ấy sẽ đi xuống từ tháp đồng hồ và tham gia vào sự kiện từ thiện đã được thiết kế sẵn.

'Sẽ ổn thôi.'

Tôi rất ngạc nhiên khi biết tin em trai tôi phá tháp đồng hồ sáng nay. Nhưng chắc tôi chỉ lo lắng suông thôi. Tôi đã sai người hầu đi tìm hiểu, nhưng này, điều đó không thể thành sự thật. Agrita là nữ chính. Ngay cả khi một tai nạn bất ngờ xảy ra, không có gì có thể xảy ra với cô ấy.

'Mặc dù vậy, tôi vẫn khá khẩn trương.'

Tôi đã bồn chồn một cách không cần thiết trong thời gian dài, nhưng khoảnh khắc này dường như là cao trào.

Tôi thậm chí không biết đó có phải là sự thật không, có lẽ cô ấy sẽ bị thương nên không thể tham dự bữa tiệc vào ngày mai, hoặc điều gì đó tương tự.

Đã bao lâu rồi?

Người hầu mà tôi đã sai đi chạy vặt, cuối cùng cũng quay lại. Thở hổn hển, họ đưa một tờ giấy cho tôi.

"Đây là... thứ người đã nói..."

Tôi đã nhận lấy ngay khi nhìn thấy.

Đây là danh sách thương vong do vụ sập tháp đồng hồ hôm nay. Không có nhiều cái tên như tôi nghĩ. Ngay sau đó tôi tìm thấy một cái tên quen thuộc trong số họ.

"...Dối trá."

Không thể nào.

Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn lầm, vì vậy tôi đã kiểm tra lại nhiều lần nữa, nhưng nó không hề thay đổi.

Mảnh giấy rơi xuống chân tôi.

-Agrita Grace. Chết.

Nữ chính đã chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net