Chapter 3: Chào, ngạc nhiên không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào, ngạc nhiên không. Sợ bạn cũng giống tôi, chán đến phát sợ, thế
là tôi lục đục viết tiếp. Chán thật, tôi thực sự rất chán. Ai mà biết chứ? Ai đó cho tôi ý tưởng đi. Cứ mỗi than vãn và nói " Chẳng có gì mà viết. " Tán gẫu nhé:
Tà tà ta ta tá ta tà tà ta tá ta....
Xin chào đến với chương trình chán ghê cơ. Vì rất chán nên trương trình quyêt định nghỉ không làm nữa. Chào các bạn
Thật là nực cười phải không. Đặt quyển sách xuống đi, tôi biết bạn quá ngán rồi. Tôi thề có ai đó chứng giám, bạn chán đến tận cổ rồi. Thề là vậy. Nói lần hai là đặt quyển sách xuống đi . Chán mà. Chính tôi còn vừa ngủ gật nữa là. Vậy nhé. Chính thức tạm biệt... Tôi đi nghỉ đây.

















Chà chà, có vẻ như tôi không ngủ được. Úi chà, viết tiếp thôi.
Thực ra thì chả có gì mà viết. Trong giấc mơ của tôi có khi còn chán tới nỗi THÀ KHÔNG MƠ CÒN HƠN. Tôi chả biết làm gì cho hết ngày. Con bạn tôi lây chán của tôi. Tôi và nó nhắn đi nhắn lại chỉ có đúng từ chán. Tôi miêu tả nhé.
Con Bạn : Mày ới mày ơi tao chán.
Tôi : Tao cũng zậy
Con Bạn : Người lạ ơi, hãy giúp tôi hết chán đi.
Tôi : Chị là ai, em không biết, chị biến đi đi.
Con Bạn : Mày có biết BTS ko?
Tôi : Tao là ARMY chính hiệu.
Con Bạn : xem mấy vid cho đỡ chán đi..
Tôi : Xem hoài thấy chán.
......
Đó, tôi và con bạn rất hay chán. Tôi là Thánh Chán of năm. Khi Bang Tan có mother of thi chạy, tôi và con bạn có mothers of thi chán. Bét of best. Bây giờ sẽ là chào chính thức nhé.
Đi đi, đừng để tôi chửi bậy. NHÉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#haihuoc