Chỉ là " Hiểu Lầm " - chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày Tinh Lâm và Thụy Du được xuất viện sau gần 3 ngày ở lại bệnh viện dưới sự giám sát của Liên Thanh và bác sĩ Nhi.

" Liên Thanh!!! Tui nói lại lần cuối cùng  , từ nay về sau bà mà còn dám tự ý mang tụi tui đi nhập viện thì bà đừng có mà đi theo bọn tui nữa nghe chưa??" - Giọng Tinh Lâm hiện rõ sự khó chịu.

" nhưng.....tui...." - Liên Thanh định nói gì đó liền bị cậu quát.

" nhưng cái gì mà nhưng?? Bây giờ thì đi sang nhà bên kia đón cậu Út về!! Đứng đó làm gì nữa??"

" Tinh Lâm!!! Ông vừa thôi, bả cũng chỉ vì lo cho bọn mình nên mới làm vậy thôi, cần gì ông phải càu nhàu mãi vậy không???" - thấy Liên Thanh không trả lời mà chỉ im lặng chạy đi Thụy Du liền đặt túi đồ xuống chiếc giường gỗ kia nói rồi chạy theo Liên Thanh.

"......" - cậu không đáp chỉ im lặng rồi đi vào buồng trong.

Từ hôm đầu trong bệnh viện cậu đã liên tục cảm thấy khó chịu trong người rồi. Cả người nóng như lửa, nặng trịch cả hai bả vai khó cử động vô cùng.

Cả người cậu suốt mấy ngày ở trong viện vô cùng mệt mỏi. Tới mức cậu lười cả vận động luôn, luôn nằm lì trên giường không chịu đi đứng gì cả.

Tất nhiên là cả Thụy Du cũng bị ảnh hưởng rồi, thậm chí Thụy Du còn nặng hơn cả cậu nữa.

Suốt cả ngày Thụy Du cứ nằm thừ ra đó mà nhìn ra cửa sổ. Ánh mắt vô hồn cứ nhìn xa xăm như vậy.

Ngay cả ăn uống cậu cũng phải nhờ tới Liên Thanh đút mình ăn nữa. Vì lúc đấy cả người cậu mỏi nhừ không thể di chuyển hay cử động.

Dù chỉ cử động nhẹ cũng có thể khiến người đàn ông như Thụy Du cũng phải cắn răng để không phải chảy nước mắt

Liên Thanh những ngày qua vô cùng bận rộn, vừa phải đến viện để chăm hai người. Lại vừa phải tranh thủ về chăm sóc cho cậu Út Quái.

Thấy vậy cũng sót cho cô bạn đồng hành của mình, cậu liền tìm cách thuyết phục bác sĩ Nhi cho về sớm.

Vừa đi ngang một căn phòng nọ, trước cửa lại được treo một bản tên được đóng bằng gỗ khá chắc chắn.

Đó chính là bản tên của từng người trong phòng, đây là căn phòng duy nhất cậu không dám đi vào.

Căn phòng của người mà khiến cậu đau khổ gần như tan nát trái tim là đây. Ngày đã từng hợp tác, rồi lại phản bội, lại đồng hành cùng cậu. Cuối cùng lại bỏ rơi cậu ngay lúc cậu gặp nhiều khó khăn như vậy.

Phải! Đó là phòng của Nguyệt Minh, căn phòng của người chị luôn luôn bên cạnh cậu động viên cậu trong khoảng thời gian mắt cậu không thể nhìn thấy đường.

Nhưng đó chỉ là quá khứ thôi, bây giờ chị ta đã rời bỏ cậu rồi. Rõ ràng chị biết chuyện này rất khó khăn với cậu nhưng chính vẫn chọn bỏ rơi cậu.

" tôi sẽ tự mình giải quyết nó, tôi sẽ chứng minh cho chị thấy Tinh Lâm tôi không hề thua kém bất cứ ai, thậm chí cả chị - Nguyệt Minh!!!"

Đứng trước cánh cửa gỗ đang được đóng kính, cậu siết chặt hai bàn tay giương ánh mắt đáng sợ nhìn vào cánh cửa dù cho người trong đó đã rời đi từ rất lâu rồi.

Nửa đêm hôm đó, cậu đã tự mình dỗ chú Út ngủ. Đợi sau khi Liên Thanh và Thụy Du đã thật sự ngủ say, cậu chuẩn bị đầy đủ đồ nghề ra xe lấy xe đến bệnh viện ấy.

Cậu với ánh mắt cương nghị bất khuất căng to mắt chạy thật nhanh tới bệnh viện. Vừa tới nơi, một luồn gió lạnh buốt da buốt thịt bay ngang làm cậu lạnh tê cả người.

Cậu vẫn kiên quyết bước xuống xe mà đi vào trong. Vừa tới những bật cầu thang kia, cậu lại bị những kẻ kia quật làm lăn dài trên mặt đất.

" ahhh....chết tiệt...." - cậu cắn răng cố gượng dậy.

" A.....chẳng lẽ....." - cậu mím môi mấp máy khi nhận thấy bản thân không thể đứng dậy.

" trật chân rồi chứ gì??? Nhỏ màu liều mạng quá!!!" - một giọng thanh niên vang lên bên tai cậu vẻ mỉa mai.

" Hữ....Hữu Danh.. .??? Sao mày lại ở đây???"

" thì tui ở đây để giúp cái con người cứng đầu cứng cổ, liều mạng, máu liều nhiều hơn máu não...." - Hữu Danh đứng nói một tràn mỉa mai cậu.

" và hơn hết, chỉ toàn làm cho người khác lo lắng là giỏi thôi!!!" - Kết thúc một câu làm cậu khó hiểu rồi Hữu Danh tới kéo cậu dậy đẩy lùi ra sau vài bước.

"....." - hiện tại cậu vẫn đang rất mơ hồ về câu nói vừa rồi của Hữu Danh, mặt cứ ngơ ra nhìn cậu ta hành pháp.

Sau vài động tác của Hữu Danh, những âm hồn đang vây kính ở cầu thang dần dần tan biến chỉ để lại những tiếng thét chói tai. Đến ngay cả Tinh Lâm cậu dù không thể nhìn thấy họ nhưng vẫn cảm thấy chói tai phải dùng tại bịt lại

" xong rồi....vẫn chưa mở được mắt âm dương mà bày đặt đi bắt ma, đi diệt quỷ...!!!" - thở nhẹ một hơi, giọng cậu ta vẫn vô cùng ngạo mạn.

" đi ẩu kiểu này có ngày chưa làm ăn được gì đã bị quỷ bắt mất hồn phách mất thì khổ cho người ấy....!!!" - trong câu nói có chứa chút cuời nhìn cậu.

" người ấy??? Ông điên à, mà ai nhờ ông tới đây?? Bộ rảnh lắm hay gì mà cứ đi theo tui kiếm chuyện quài dậy???" - Tinh Lâm nghênh mặt nghiến răng nhìn cậu ta.

" chỉ cần biết người đó luôn yêu thương và quan tâm đến sự an nguy của ông thôi!!!"

" mệt quá!! Giờ có đi không?? Không thì về đi để tui còn tiếp tục việc của mình!!" - Tinh Lâm phẩy tay xua đuổi Hữu Danh.

" đi thì đi, chứ giờ tụi lỡ nhận lời người đó rồi giờ không làm cho tốt chắc chết quá....!!!" - Hữu Danh khẽ nhếch môi cười rồi cùng cậu bước chân tiếp tục lên tầng trên.

..........

" Tinh Lâm!!! Dừng lại, em tỉnh lại cho chị.....Tinh Lâm....!!!!" - tiếng Nguyệt Minh la thất thanh trong màn đêm tĩnh mịch của ngôi nhà yên tĩnh kia.

Chị bật người ngồi dậy, trán vẫn còn đọng lại những giọt mồ hôi đang còn vương lại. Đôi mắt chị ướt đẫm, gương mặt không giấu nổi sự sợ hãi của bản thân.

Đây là lần thứ ba trong đêm chị bị tỉnh giấc vì cơn ác mộng kia rồi. Quyên Hồng mơ màng tỉnh dậy  ,lấy tay dụi mắt giọng ngáy ngủ hỏi.

" ưm....chị Minh!!! Lại có chuyện gì nữa vậy???"

" à.....không có gì đâu, chị chỉ giật mình thôi, em ngủ tiếp đi!!!" - chị gục đầu khẽ quay đi nói

Nhanh chóng, sau đó Quyên Hồng lại nằm xuống tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Riêng chị vẫn ngồi bó gối ngồi sát  góc tường.

Giấc mơ này đã kéo dài liên tiếp 3 ngày kể từ ngày Hữu Danh tới giúp Tinh Lâm rồi.

Cứ mỗi lần chị vừa nhắm mắt ngủ là sẽ thấy Tinh Lâm và Hữu Danh đang đánh nhau với con Tinh đã từng xuất hiện trong bệnh viện lần trước.Họ chiến thắng và đã thu phục được nó nhưng không biết vì lý do gì.

Tinh Lâm đã bị một con quỷ nào đó trong bệnh viện kia nhập vào. Nó đã điều khiển Tinh Lâm tìm tới và cố gắng làm hại chị.

Chị đã gào khóc cầu xin nó buông tha cho chị nhưng không thể, đến khi chị vì sợ hãi mà tỉnh giấc thì nó mới biến mất.

Nó là loài quỷ khiến cho tất cả các nữ pháp sư như chị phải sợ hãi không dám đối mặt với chúng.

" chắc tất cả chỉ là giấc mơ thôi....!!!"

Chị khẽ nói một câu trấn an bản thân rồi nhẹ nhàng nằm xuống nhưng lại không tài nào ngủ được..

Chắc chị không biết, mọi sự đau khổ của cuộc đời chị bây giờ mới thực sự bắt đầu mà thôi!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net