Chương 28 : Vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khuya, hai người cũng trở về khách sạn. 

Từ Minh Hi chơi cả ngày đã thấm mệt, liền đi tắm. Mạc Nhất Quân chui vào đòi tắm cùng nhưng bị cậu cự tuyệt, rất không vui mà nằm trên giường nghịch điện thoại. 

Cửa phòng tắm mở, Từ Minh Hi trên người chỉ cuốn đúng một chiếc khăn ngang hông, nước đọng trên tóc nặng trĩu mà rỏ xuống từng giọt. Cậu choàng thêm một chiếc khăn lên lau đầu. 

Mạc Nhất Quân nhịn không được mà tiến lại gần, một tay đưa lên ngắt hạt châu hồng hồng trước ngực, một tay vươn ra sau bóp cặp mông tròn trịa. 

Tầm mắt bị khăn che khuất, bỗng nhiên bị tấn công khiến cả người trở nên vô cùng nhạy cảm, Từ Minh Hi giật nảy người lên đẩy Mạc Nhất Quân ra.

Mạc Nhất Quân như dính người mà sáp lại, làm những hành động vô sỉ khiến cậu ngứa ngáy. Hắn một tay kéo khăn tắm ngang hông xuống, cứ ngỡ sẽ được thấy tiểu Hi mời chào, nhưng không! 

Từ Minh Hi thế mà đã mặc quần nhỏ, vậy cuốn khăn tắm làm cái gì không biết? Thật là khiến người ta cụt hứng. 

Mạc Nhất Quân quyết định bỏ qua, tiếp tục kéo quần nhỏ của cậu xuống. Từ Minh Hi không thể đứng thẳng, cúi khom người xuống nhặt khăn lên.

Hắn kéo cậu lại, đặt cậu ngồi lên giường, tách hai chân cậu ra, quỳ xuống bắt đầu dùng môi mơn trớn hai bên bắp đùi của cậu. 

- Hừm, thật thơm. 

Từ Minh Hi bối rối nâng đầu hắn lên nói:

- A.Cậu định làm gì? 

Mạc Nhất Quân trên môi treo một ý cười cực kỳ không đứng đắn:

- Làm cậu. Hỏi ngốc!

Từ Minh Hi chỉ kịp A lên một tiếng. Bởi Mạc Nhất Quân đã ngậm tiểu Hi của cậu vào trong miệng mà nhiệt tình mút. 

- Ư ưm...Cảm giác này lạ quá, thật..thật sướng.

Từ Minh Hi nhanh chóng đã cứng lên trong miệng của Mạc Nhất Quân. Hắn phục vụ cậu cực kỳ chu đáo, nhả ra nuốt vào vô cùng chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng đầu lưỡi lướt xuống tận gốc mà đẩy đẩy, xong lại lên đỉnh mà liếm láp khiến Từ Minh Hi không chịu nổi mà nấc lên. 

Sau một hồi không nhịn được, cậu bắn ra ngay trong miệng của hắn. Mặc dù đang kiệt sức nhưng vẫn bối rối nói:

- A, xin lỗi cậu, nhả ra đi , nhả ra. 

Mạc Nhất Quân không để vào tai mà nuốt xuống, xong còn lè lưỡi ra cho cậu nhìn. Từ Minh Hi lúc này không quan tâm mình còn đang lõa thể nữa, thở hổn hển mà lấy nước bắt Mạc Nhất Quân súc miệng.

Mạc Nhất Quân cười cười, uống nước xong đè cậu xuống hôn một ngụm thật sâu. Khóe miệng rõ ràng vẫn còn dính chút tinh dịch, Từ Minh Hi cảm thấy mùi ngai ngái, cậu dùng lưỡi quét sạch khoang miệng cho Mạc Nhất Quân. 

Hắn rõ ràng vô cùng hài lòng. Hôn xong đặt cậu nằm xuống, ôm vào lòng mà nói:

- Ngủ đi.

Từ Minh Hi cảm thấy rõ ràng có thứ cộm lên đâm vào bụng cậu. Vì vậy cậu ngửa mặt lên áy náy nói:

- Còn cậu thì sao? Để tôi giải quyết giúp cậu nhé?

Mạc Nhất Quân cười, hôn lên mi tâm cậu, nhẹ nhàng nói:

- Ngoan, hôm nay chơi mệt rồi. Hôm khác cho đền bù được không? 

Thật ôn nhu, khiến cậu mềm nhũ cả người. Rướn lên hôn môi hắn một cái, rồi cậu ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn nhắm mắt. 

Một lát sau, hơi thở của cậu đều đều, hẳn là đã ngủ say. Mạc Nhất Quân mới rời giường tự giải quyết. 

Lên giường nhìn người nằm trong lòng, cảm xúc của cậu vô cùng phức tạp. 

Sáng hôm sau, hai người dậy sớm đón bình minh trên biển. Sau đó chạy một vòng quanh thị trấn ven biển. Tận tới chiều mới bắt đầu thu dọn đồ đạc trả phòng, trở về thành phố.

Vừa về đến cửa đã thấy Trạch Lam đứng chờ ở cổng. Y nhìn thấy hai người xuống xe liền nhíu mày hoài nghi. 

Mạc Nhất Quân thấy y vội xuống xe, hỏi:

- Sao không báo trước mà qua đây vậy? 

Trạch Lam cười đáp lại:

- Đi mua đồ cho chị gái, tiện đường qua nhà rủ cậu cùng đi. Nhưng có vẻ hai người vừa đi chơi về?

Từ Minh Hi lúc này cũng xuống xe, không dám trả lời mà chỉ chào y một tiếng rồi chạy ra sau lấy đồ. 

Mạc Nhất Quân cười trừ nói: 

- Xe cậu ấy bị hỏng, tôi đưa cậu ấy về quê một chuyến. 

Trạch Lam rõ ràng trong lòng không vui, cảm thấy giữa hai người lờ mờ có gì đó không ổn. Nhưng ngoài mặt y vẫn vô cùng bình thản mà nói: 

- Thật hiếm khi thấy cậu đích thân lôi xe ra khỏi gara đấy.

Từ Minh Hi vội lên tiếng:

- Là tôi nhờ cậu ấy đưa về, tiện mời cậu ấy về nhà chơi. 

Mạc Nhất Quân chuyển chủ đề:

- Cậu đợi lâu chưa? Đi đâu mua đồ? Để tôi đưa cậu đi? 

Trạch Lam vừa vào xe ngồi vừa nói:

- Đến trung tâm thương mại đi. 

Rõ ràng tâm trạng của y thực không tốt, trong lời nói có ý hờn dỗi. Mạc Nhất Quân quay đầu nhìn Từ Minh Hi một cái rồi ngồi vào xe đưa Trạch Lam đi.

Một mình Từ Minh Hi đứng trước cổng nhà cùng đống đồ đạc, cậu thở dài, nhìn theo xe của hắn. Cậu rõ ràng cảm nhận được rằng, Trạch Lam dường như khó chịu với chuyện cậu cùng hắn đi chơi chung. 

Lỡ như..lỡ như Trạch Lam cũng thích Mạc Nhất Quân thì sao? 

Nghĩ đến điều này, Từ Minh Hi sợ hãi lắc đầu,nhanh chóng phủ định, như muốn vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi tâm trí.

Nếu là thật, không phải chuyện giữa cậu và hắn sẽ thật sự kết thúc hay sao? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net