chương 7: Bắt gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Phượng Lệ rất tốt bụng, hắn đưa ta đi ngắm tổ của hai con rồng tên Hồng và Nghê bạn tiên của hắn. Sau đó ta theo hắn đi thăm thú Nguyệt cung của Hằng Nga, còn trêu ghẹo thỏ ngọc của nàng ta, hắn còn dẫn ta xuyên qua thiên hà. Ngắm sao ở thiên ngoại, hắn nói với ta hắn rất thích Cửu Thiên Huyền Nữ, nàng là đại mỹ nhân mặt lạnh có khí chất nhất thiên giới, Mục tiêu của hắn chính là quyến rũ được nàng, quả là một ước vọng cao cả!
       Hắn còn kể với ta về gia gia Phượng thần của hắn, theo truyền thuyết của Phượng tộc, Phượng thần được Phượng mẫu tổ sinh ra, người sinh ra trong hào quang tráng lệ màu đỏ, khắp nơi muôn thú như được ban ơn mà sinh sôi nảy nở, đích thân Thiên Đế ngàn đời trước đến chúc mừng và cầu phúc, Phượng thần năm ngàn năm tuổi đã lập được nhiều chiến công cho Phượng tộc và Thiên Giới, Ma Giới xâm chiếm lên Cửu Thiên, người cùng các vị đế quân, chiến thần và ngàn vạn tiên nhân nghênh chiến giành thắng lợi oai hùng trở về. Một mình ngài tiêu diệt Ma quân Ma tộc ngày đó là một kẻ pháp thuật cao cường ngang ngửa Thiên Đế. Mà Phượng thần tuy không mạnh bằng Ma quân nhưng người tập hợp sức mạnh của thiên địa vạn vật, có thiên thời địa lợi ủng hộ người liền lật ngược được tình thế, đánh cho Ma quân liên tiếp bại lui. Trở thành huyền thoại của Thiên giới đến tận bây giờ.
      Ta lúc này nông cạn nghĩ, thì ra là mượn lực lượng thiên địa, hắn cũng chỉ có như vậy. Mà không nghĩ rằng, có thể mượn sức mạnh của trời đất, ngoài sức mạnh của thần ra, không ai có thể làm được. Thiên Đế cũng không thể.
        Ta nhìn sắc trời đã gần tối liền từ biệt Phượng Lệ vội vã trở về. Phượng Lệ rất nhiệt tình nói rảnh rỗi sẽ đến tìm ta chơi. Ta vẫy tay với hắn rồi nhanh chóng rời đi. Trong lòng không hiểu sao có cảm giác yên bình là lạ, ta nghĩ Thiên giới cũng không phải không tốt như trong tưởng tượng của ta!
        Thái thượng lão quân mệnh ta cùng một tiểu đồng đi lấy nước suối ở Lạc Hoa trì, thuận tiện nhắc ta hái một vài loại cỏ mọc ở đó. Ta rất nghiêm túc ngồi trên mây tìm đến Tiên suối, tiểu đồng bên cạnh thì háo hức không chịu nổi, ta nghĩ đến tiểu đồng bạn nó phải ở lại trông lò mà cảm thán, tự nghĩ tìm thứ gì đó mang về cho nhóc kia.
       Ta múc được hai thùng nước to, nước Tiên óng ánh màu xanh nhạt vô cùng đẹp đẽ, ta say sưa huơ tay trong làn nước mát lành, cảm giác khoan khoái đến từng lỗ chân lông. Bên cạnh vốn dĩ tiểu đồng vẫn đang díu rít chơi đùa bỗng im bặt. Ta không rảnh để ý đến nó, vốc một tay nước lên mặt, thoải mái thật.
"Phượng thần!". Ta chỉ nghe tiểu đồng bên cạnh la lên như thế rồi ngơ ngác nhìn nó chạy đến tốc bụi vào mặt ta. Ta thừ người mất một giây rồi lập tức phóng tầm mắt đảo quanh.
        Giữa dòng nước đang chảy thơ thẩn, nam nhân ngâm mình trong nước để lộ bờ vai trần bóng loáng mịn màng, trắng nõn! Khuôn mặt đẹp đến khuynh đảo chúng sinh đáng hé đôi mắt đen xinh đẹp nhìn ta. Hình ảnh kích thích thị giác như vậy khiến máu nóng của ta toàn bộ dồn lên đỉnh đầu.
Ta cảm thấy có một luồng nóng bỏng chảy ra từ sống mũi mình, ta bất giác đưa tay sờ.
Máu!!!!
        Ta thảng thốt nhìn vết máu trên tay, cả người kinh sợ không thôi. Ta nâng tay áo thô lỗ vừa chùi vừa vội lùi lại, ngay cả thùng nước cũng quên không xách, bão táp mà đi.
        Ta rủa thầm một tiếng, Phượng thần ngài thật rảnh rỗi, tắm thì cũng nên chọn nơi nào kín đáo một chút chứ. May là gặp ta biết xấu hổ bỏ đi chứ nếu gặp phải sắc nữ thì ngài chết chắc. Chỉ có điều.... sao ta lại bay lùi vậy?  Trời ơi không phải Phượng thần thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?

"Ngươi ở đây làm gì?"
        Giọng nói này.... đã không còn non nới như tiểu tử Vân Triệt kia nữa. Nó trầm thấp mà nam tính, dễ nghe như tiên thanh tiên nhạc. Chút thất thần khiến ta bị kéo đến mỏm đá cuội cạnh bờ suối, Phượng thần đã mặc quần áo màu đỏ rực rỡ ánh kim quang màu vàng hệt như một con phượng hoàng ngạo nghễ, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ta. Ta vội vàng quỳ xuống, tóc dài liền phủ kín mặt ta.
"Phượng thần thứ tội, tiểu tiên phụng mệnh Lão quân đến gánh nước về luyện đan không ngờ.... ách!"
       Không ngờ đây là bồn tắm lộ thiên của ngài.... nhưng ta chợt nhớ ra một vấn đề, vừa nãy ta vừa vốc thứ nước này lên mặt a.... phi phi, thật ghê tởm. Vẻ mặt ta trắng xám như nuốt phải ruồi, tay vô thức trà trà mặt.
"Ngươi sợ ta như vậy?"
"Không phải". Nói dóc thôi, Ngài còn nhìn ta như vậy, ta không sợ mới lạ đó.
"Ngẩng đầu lên"
        Lại là câu thoại kinh điển này, ta đọc sách yêu đương ở trần gian nghe muốn lệch tai. Ta do dự hé mặt lên một chút, mắt cụp xuống không nhìn hắn.        
        Phượng thần nhìn nàng, đôi mắt trong veo không chút gợn sóng bỗng lóe lên tia sáng kì dị.
"Chúng ta đã từng gặp nhau hay chưa?"
       Ta nghe Phượng thần nói vậy có chút sửng sốt, người này không hề nhận ra ta, Vân Triệt... đã quên ta rồi? Đầu óc ta ầm ầm xì xì, tư duy thoáng đình trệ.
"Tiểu tiên.... nào có diễm phúc như vậy..."
        Phượng thần vẫn hé mắt trông từng cử chỉ của ta. Ta biết vẻ mặt của mình lúc này chắc chẳng ăn nhập gì với lời nói nên ánh mắt ngài ấy nhìn ta càng ngày càng kì lạ.
"Tiểu... Tiểu tiên phải trở về phụng mệnh Lão quân, nếu... nếu ngài không còn sai bảo gì thì tiểu tiên xin cáo lui". Cái tật cứ căng thẳng là lại nói lắp của ta lại tái phát. Ta nghĩ nhất định mặt mình sắp bốc lửa đến nơi rồi. Ta khóc không ra nước mắt quỳ lọt thỏm ở kẽ đá chờ Phượng thần ngài ta phán xét.      


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net