50. Nghi ngờ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị nấn ná rồi cũng đành nghe lời. Đôi chân bước đi nhưng trong tâm lại không muốn. Mẫn Vy và Nhã Khanh nhìn theo từng cử chỉ của Khánh Quỳnh, riêng chỉ có mẹ em là nhìn ra ngoài cửa như để xoã ra nhiệt lượng tiêu cục trong người.

  Chị đem cây đũa dài ra đưa mẹ bằng hai tay rồi nhanh chóng đứng lại vào hàng 3 tội đồ đáng thương.

- Mẫn Vy, nói dì nghe gia quy nhà mình, làm lỗi mà giấu diếm người lớn thì như nào?

Bị chỉ đích danh thế này, Mẫn Vy muốn lãng tránh cũng không được. Giọng cô gái run lên theo từng nấc. Cảnh tượng người phụ nữ quyền lực cầm cây đũa cả nhịp nhịp trên bàn khiến ba đứa nhỏ lạnh tái tê tâm can.

- Dạ... Dạ dì là bị phạt đòn.

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn khoanh tay, đứng thật nghiêm chỉnh. Khánh Quỳnh chơi chung Mẫn Vy đã lâu, có nghe về gia quy nhà con bạn nhưng không tường tận như bây giờ. Trong lòng Khánh Quỳnh có chút ăn năn!

- Bị đòn ra sao? Khúc sau đâu sao không nói?

- Dạ... dạ bị... bị phạt 20 roi còn tái phạm thì thêm 10 roi.

- Nghe rõ chưa Nhã Khanh, Khánh Quỳnh?

Ba đứa nhỏ vẫn cúi đầu không dám nhìn lên, Mẫn Vy trả lời mà run như cầy sấy, vừa dứt câu liền im như thóc. Mẹ em cầm cây đũa lên đi vòng ra sau lưng ba đứa nhỏ...

- Bây giờ đứa nào muốn ăn đòn trước?

Bà cứ đi qua đi lại vài vòng, cây đũa lại đánh nhẹ lên mông từng đứa khiến tụi nó như ngồi trên đống lửa vậy. Bà đi qua đi lại cũng 5 vòng rồi lên tiếng:

- Không đứa nào dám chịu tội hết đúng không?

Khánh Quỳnh nhìn hai người kia, Nhã Khanh cũng hiểu ý chị, con bé bậm môi, nét mặt lo âu...

- Mẹ, mẹ phạt con đi mẹ, tại con rủ em đi uống rượu, tại con say nên em mới chở con về, kết cục mới ra thế này...

Khánh Quỳnh nằm dài lên chiếc ghế gỗ trước mặt, sắc thái của chị không có chút gì là sợ hãi mà ngược lại rất điềm nhiên.

*Chát*

- Umm...

Khánh Quỳnh nhắm thít mắt, cả người gồng lên. Một roi thật sự mạnh nhắm ngay giữa mông. Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt ấy. Nếu bây giờ chị nói không đau là nói dối. Khánh Quỳnh nuốt đi cái nghẹn ứ ở cổ, hít lấy một hơi thật sâu trước khi chỉnh tư thế nằm ngay ngắn lại.

Mẹ Nhã Khanh là tức mình đứa con gái ruột và bực mình Khánh Quỳnh lúc nào cũng bảo bọc nó nên mới đánh mạnh cỡ đấy. Khánh Quỳnh thường ngày chịu đòn dữ dằn lắm mà nay còn xem bật khóc. Bà đợi chị nằm im, lại giơ cây cao lên, không nói không rằng mà đánh xuống tới tấp...

Chát... chát... chát... chát... chát...
Chát... chát... chát... chát... chát...

Chát... chát... chát... chát... chát...

- Mẹ ơi, mẹ ơi...

Chát... chát... chát... chát... chát... Aaaa... hic...

- Dì ơi dì... hicc...

  Nhã Khanh và Mẫn Vy chịu không nỗi nữa nhưng Nhã Khanh lại nhanh hơn một bước, con bé nằm đè lên người Khánh Quỳnh nhưng mẹ em không dừng lại, cứ thế đánh tới tấp. Mẫn Vy giữ tay bà lại nhưng nhận được ánh mắt sắc lạnh hướng về phía mình, mẹ em giằng mạnh tay lại, vung roi cao hơn đánh xuống mông Nhã Khanh...

- Dì ơi, do tụi con lớn mà không biết dạy bảo em. Dì ơi... dì đánh nữa, Nhã Khanh chết thật đấy dì...

  Mẫn Vy khóc lóc, chị quỳ đập mạnh gối xuống đất, chắp hai tay cầu xin dì. Khánh Quỳnh ăn đau, chị cố hết sức còn lại đẩy Nhã Khanh ra nhưng em bám hơn xúc tua bạch tuột, đẩy mãi chẳng được. Nhã Khanh đau, em không kiềm được cũng oà khóc rồi nhưng vẫn lỳ lợm che cho Khánh Quỳnh.

- Mấy đứa muốn chọc mẹ tức điên phải không?

- Hả?

CHÁT

- Hả?

CHÁT

- Hả?

CHÁT

  Bà ngưng đánh Nhã Khanh, quay sang kéo tay Mẫn Vy đứng dậy, đánh mạnh 3 roi vào mông chị. Mẫn Vy khóc nãy giờ, bị bồi thêm mấy roi liền nấc lên. Bà lại quay sang đứa con nghịch ngợm này nện thêm vài roi nhưng khoang đã...

Chát... chát... chát... chát... chát...

- AAAAA... hức...

- Con làm gì vậy Vy?

Mẫn Vy thấy nó đau đến kiệt sức rồi nên đưa người vào đỡ cho em nhưng bà đánh hăng quá, 5 roi đánh vào cả lưng. Chị thét lên khốn khổ, té nhào xuống đất. Nhã Khanh vội bật dậy ôm lấy Mẫn Vy, Khánh Quỳnh cũng quên mất cơn đau mà đỡ lấy bạn mình. Tình cảnh trước mắt phần nào làm mẹ Nhã Khanh hối hận vô cùng vì một phút nóng giận quá độ.

  Ba đứa nhỏ ôm nhau khóc một lúc lại quỳ ngay ngắn thành một hàng nghiêm chỉnh, tay khoanh lên trước ngực.

- Mẹ, con xin lỗi. Con không vậy nữa đâu... oaaaa... mẹ tha lỗi cho con nha mẹ...

  Nhã Khanh thấy bà cũng nguôi giận rồi, con bé liền giở trò mè nheo. Đó giờ mẹ ít khi đánh phạt em, chỉ có la rầy thôi. Con bé biết tính mẹ la thì la nhưng lại là người dễ bị xiêu lòng nên thường giở trò để mẹ thương. Quả nhiên lần này bà cũng mềm lòng.

Một người cầm "vũ khí" thập phần đáng sợ đang khoanh tay nhìn đi hướng khác, sau lưng là ba đứa nhỏ vừa bị ăn đòn đau đang quỳ gối hối lỗi. Mẫn Vy và Khánh Quỳnh khoanh tay nghiêm chỉnh chịu tội, chỉ có mỗi Nhã Khanh nhích nhích lại gần mẹ, em lay nhẹ tay bà nhận tội.

- Mai mốt còn giấu diếm mẹ nữa không Khanh?

Bà quay lại bất ngờ, con bé giật mình lùi nhẹ về sau nhưng bà nhanh hơn, để cây đũa dài lên bắp tay em mà nhịp nhịp.

- Dạ hong, con hong vậy nữa...

Mắt Nhã Khanh long lanh nước chỉ chờ một tí xúc tác là sẽ chảy ra thôi. Mẫn Vy và Khánh Quỳnh lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn bà rồi.

- Con xin lỗi mẹ.

- Con xin lỗi dì.

Hai bà chị ăn đau không nói năn gì nhưng giọng run lên thấy rõ. Mông nãy giờ quỳ cũng căng đau lắm rồi thêm đầu gối cũng không chịu nỗi nữa.

- Đứng lên hết đi. Nhã Khanh với Khánh Quỳnh đi lên phòng trước đi. Mẫn Vy đi lên với dì.

- Mẹ... - em thấy mẹ quay đi liền nhấc chân lên, miệng cũng gọi với theo...

- Chuyện gì?

- Mẹ định phạt chị Vy nữa hả? - Con bé e ngại hỏi mẹ

- Đi lên lầu xoa thuốc. Mau! Hay muốn ăn đòn nữa mới hả lòng hả dạ mấy cái đứa này phải không?

- Dạ hong, dạ hong, dạ hong...

  Ba đứa nhỏ lắc đầu quyết liệt, mẹ em quay đi lên lầu, miệng khẽ cười đám nhóc kia.

  Bà để Khánh Quỳnh với Nhã Khanh tự lo cho nhau. Dù gì Khánh Quỳnh cũng chỉ ăn có 15 roi, vẫn còn sức lo cho em. Con bé thì chịu nhiều hơn, nó ăn gần 30 roi quá sức từ mẹ nên mông tím bầm lại. Khánh Quỳnh xoa mà đau nhói ruột gan, chị cứ xuýt xoa như thể đang xoa lên chính mông mình vậy.

  Đến lượt Khánh Quỳnh, chị cũng không khá hơn là bao. Mông chị sưng vù, lúc nãy cũng suýt tè ra quần chứ đùa. Mẹ em đánh đau dã man con ngan.

  Bên phòng Mẫn Vy lại không được yên ắng như vậy mà liên tục có tiếng xuýt xoa khiến ai nghe cũng sợ hãi.

- Đỡ làm cái gì để bị đánh trúng lưng vậy con bé ngốc này.

- Aaa... dì... dì... nhẹ nhẹ tay...

  Mẹ Nhã Khanh pha chén thuốc xoa bóp đắp lên vết thương trên lưng cho Mẫn Vy. Chị có từng biết công thức của loại thuốc đó vì nó là gia truyền. Người lớn có nói lại rằng nó rất rát nhưng trị thương cực hiệu quả, chỉ cần dùng 1, 2 hôm là sẽ khỏi ngay. Đến bây giờ Mẫn Vy đã là người trực tiếp được thử nghiệm. Chị đau đến không nằm im được, cứ nghiêng hết bên này tới bên kia. Mồ hôi trên trán cũng không ngừng tuôn ra hoà vào nước mắt, nước mũi.

  Lúc đầu mới đấp vào còn chưa cảm nhận được nhiều, 1 phút sau thuốc ngấm vào, Mẫn Vy khóc luôn rồi chứ không nhịn được nữa. Miệng chị không ngừng rên rỉ dẫu biết dì không lấy nó ra đâu.

- Rát quá dì ơi...

  Cháu bên ngoại thường được cưng hơn, quả thiệt mẹ em cũng rất thương Mẫn Vy như con gái mình. Mẹ em xoa mông chị rất ân cần và chu đáo. Thấy chị khóc, bà cũng dỗ dành hiền từ.

  5p đắp thuốc như từ chiến trường trở về, Mẫn Vy mất hoàn toàn sức lực nên thiếp mắt, nằm sải lai ra đấy ngủ chẳng còn màn đến thế sự.

  Trận đòn nhớ đời của ba đứa nhỏ, thiệt đúng là đau tận tâm can mà.

——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net