54. Ngoại truyện: Nhã Khanh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hè năm nay, Khánh Quỳnh, Nhã Khanh và Mẫn Vy lại về quê bên nhà ngoại Nhã Khanh chơi (tức cũng là quê của Mẫn Vy). Trôi qua 2 năm trời, mấy đứa nhỏ cũng đã lớn cả. Nhớ đứa nhóc năm nào còn chạy chơi rồi cả lũ ăn đòn cùng Nhã Khanh vậy mà giờ đã lên cấp 2. Có mấy đứa thì lên cấp 3 nên chững chạc hơn, tụi nó lại quấn Nhã Khanh hơn lúc bé, đổi lại mấy đứa nhóc lúc bé quấn Nhã Khanh lại đang tuổi dậy thì nên chẳng muốn chơi cùng người hơn nhiều tuổi.

Về quê được mấy tuần, Nhã Khanh hay đi chơi đêm với mấy chị thành thói quen. Hôm đó, ngoài làng có diễn kịch, nghe đâu là đoàn từ trên tỉnh xuống mà ai cũng thích. Tuy không phải nghệ sĩ nổi tiếng nhưng ở nơi heo hắt, xa thị trấn mà có đoàn nghệ sĩ xuống diễn là quý lắm. Ông bà vòng quanh xóm cũng lớn tuổi đâu có đi xa được mà lên nhà hát xem. Nét văn hoá đấy, chắc chỉ có những đứa trẻ quê thời chưa có internet còn nhớ. Những đêm cúp điện, thời mạng điện còn chập chờn, nhà văn hoá của xóm hay đơn giản chỉ là một khoảng sân cũng trở nên rôm rã với tiếng hát hò, cười nói của người lớn và tiếng đùa giỡn của trẻ con.

Theo thời gian, mọi thứ đều trở nên mai một, cả nhà đóng cửa ra sân chung xem. Ban đầu, mấy đứa nhỏ còn lạ nên chú ý xem nhưng đến sau, chán rồi cũng bỏ về hết nửa. Nhã Khanh mới 27, 28 tuổi đầu mà em ngồi muốn hết nổi với cả không thấy thích thú nên xin về trước.

- Chị ơi, em về nhà trước nha. Em buồn ngủ quá. - em ghé vào tai Khánh Quỳnh nói nhỏ.

Em ngồi ngoài bìa, phía trước mặt là đám nhóc, kế bên là Khánh Quỳnh rồi mới tới Mẫn Vy và ông bà, phía sau em là mấy cô chú bác và thanh niên trong xóm để bảo vệ mọi người. Nói tối miền quê thôi chứ xung quanh cây cối rậm rạp thật nhưng khoảng sân bây giờ sáng hết công suất đèn, nhìn rõ tới mấy trăm mét.

- Ừ thôi về đi, cầm đèn pin đi cẩn thận. Cần chị dẫn về không?

- Dạ thôi nhà gần mà, em tự đi được. Chị ở lại cẩn thận nhen. - miệng em nói vậy thôi chứ từ đây vào nhà cũng gần 200m mà hai bên lác đác 6, 7 căn nhà còn lại là vườn cây cao ngút. Nhã Khanh là chuẩn bị chạy rồi đó.

- Về tới nhắn tin chị hay. Nhớ khoá cửa trước, cửa sau rồi cửa sổ cẩn thận nghe hong? - Khánh Quỳnh như bà cụ non vậy, chị nhắc miết vậy chứ cũng sợ nó hớ hên.

- Dạ em biết rồi.

Nhã Khanh lục đục đứng dậy thì Mẫn Vy nhìn sang, chị mới lên tiếng hỏi:

- Không coi nữa hả Khanh?

- Nó mệt rồi, nó về trước. - Khánh Quỳnh nói vô.

Còn chưa đợi Mẫn Vy đáp lại, đám nhóc nãy giờ cũng nhốn nháo quay ra sau hóng chuyện:

- Dì, dì dẫn con về với. Con buồn ngủ.

5, 6 đứa nhỏ trong nhà í ới em. Con bé vui vui vì có mấy thằng cháu đi về cùng đỡ sợ nên không ý kiến gì.

- Vậy em dẫn tụi nó về trước, tí hai chị đi với ông bà về nha.

- Ừ đi cẩn thận, thiếu đứa nào về no đòn với chị. - Mẫn Vy cũng không quên doạ nó một câu.

- Em biết rồi.

Một đám nhóc tính luôn Nhã Khanh vì em lớn người chứ tánh không lớn. Cả lũ kéo nhau về nhà, nghe lời kiểm tra khoá hết cửa rồi đánh bài. Đánh hăng say quá, đâu có nghe tiếng gõ cửa bên ngoài cho đến khi tiếng đập dồn tới tấp với tiếng người ồn ào kêu:

- Nhã Khanh, mở cửa cho chị coi.

Con bé định "dạ" mà em nhớ lời người lớn dặn là không biết ai kêu thì không có trả lời, lỡ người xấu hay gì đó thì sao. Em hé miếng gỗ nhỏ trên cửa nhìn ra thấy mấy chị về mới mở cửa.

- Làm gì chị kêu hai ba tiếng không trả lời vậy hả?

- Dạ hong tại tụi e chơi ồn nên không nghe.

- Rồi thôi dọn dẹp đi ngủ nè. - Mẫn Vy tiếp lời.

Mấy đứa nhóc ngoan ngoãn dọn hết đồ đi ngủ. Giờ cũng muộn rồi, quá nửa đêm còn đâu, cả nhà ngủ hết cả riêng có một căn phòng sáng đèn. Vùng quê yên ắng không một tiếng động chỉ toàn nghe tiếng xe ngoài xa vọng lại, tiếng chó mèo hay gia cầm ngoài chuồng kêu. Lũ nhóc tụ tập trong phòng Nhã Khanh cũng im như tờ. Khánh Quỳnh ngủ cùng Mẫn Vy nên thả đứa nhỏ mấy hôm, hai bà chị cũng gần 40 rồi nên giờ mệt đi ngủ chứ rảnh đâu canh chừng nhóc con nữa. Nhưng mà không hiểu sao, tối nay đi coi về khuya mà trời thì nóng nên Mẫn Vy uống có hơi nhiều nước, thành ra tối không ngủ được phải đi vệ sinh. Chị đi ra ngoài, nghe tiếng thì thầm ở đâu thì hơi lạnh người. Đi gần lại phòng Nhã Khanh thì tiếng nói lớn hơn.

* Ầm*

- Aizz...

Con chuột chạy ngang làm Mẫn Vy giật mình gây ra tiếng động lớn. Đám nhóc phát giác ném đống bài xuống gối rồi kéo chăn lên như đang ngủ say. Mẫn Vy cũng đâu có bỏ qua, chị tò mò mà chịu gì nổi mới mở cửa phòng em ra xem. Đám nhóc biết có biến nên giả vờ ngủ cũng ra trò lắm. Chị không thấy gì khả nghi lại đóng cửa vào.

Một đứa trong đám nằm gần Nhã Khanh mới nói nhỏ:

- 30 phút rồi chắc dì Vy về phòng rồi á.

- Ừ thôi đánh hết lượt này đi rồi ngủ, trễ lắm rồi đó. - Nhã Khanh chỉ lên đồng hồ, sắp 2h sáng rồi.

Ai có mà ngờ Mẫn Vy vòng vô mở cửa phòng, nãy giờ chị đi vệ sinh mà cúp nước nên tìm khăn giấy hơi lâu. Thế nên bây giờ mới có dịp bắt tại trận cả đám nhóc thế này đây. 8 cặp mắt nhìn nhau, Mẫn Vy muốn sôi máu với tụi nó. Chị bật công tắc đèn lên, nét mặt sợ sệt trên khuôn mặt từng đứa rõ như ban ngày.

- Không muốn ngủ đúng không?

- Dạ... dạ có...

- Nhã Khanh, bước ra đây. - Mẫn Vy chỉ thẳng tay vào mặt em. Bình thường chị tức mà chỉ vậy thể nào em cũng lãnh đủ.

- Dạ... dạ... - con bé lắp bắp hẳn.

*Bốp*

- Umm...

Một tay chị kéo tay em lại, một tay đánh mạnh vào mông trái. Nhã Khanh biết tối rồi nên em đâu có dám la lớn, tay liền cho lên bịt miệng lại, mặt cũng đỏ lên vì đau. Chị đánh tay thôi đó mà em muốn nhảy dựng lên. Đám nhóc đổ mồ hôi đầy người, mặt xanh như tàu lá.

- Mấy đứa nhỏ gom bộ bài đưa đây cho dì.

Lúc nãy chị mở cửa, tụi nó hoảng quá nên vứt đại bộ bài xuống gối, ai có ngờ vẫn bị phát hiện. Đứa lớn nhất rón rén không dám lại gần, hai tay đưa bộ bài cho Mẫn Vy. Chị cầm lấy, không quên nhả ánh mắt nghiêm khắc về phía mấy đứa nhỏ.

- Nằm xuống ngủ hết cho dì. Tí dì qua còn thấy đứa nào thức là dì cho ra ngoài quỳ gối tới sáng.

- Dạ...

Đám nhóc sợ điếng người, lập tức tung chăn tung gối nằm ngay ngắn ngủ. Mẫn Vy tắt đèn phòng, kéo Nhã Khanh ra ngoài rồi đóng cửa lại. Tay chị vẫn giữ khư khư tay em không buông, con bé sợ mà tim đập nhanh như trống dồn.

- Đi qua phòng chị ngủ. Lần nào cũng gây chuyện.

Chị kéo nó một mạch về phòng, Khánh Quỳnh ngủ say không biết gì cho đến sáng sớm thức dậy thấy giường có hơi chật đi.

- Ủa sao nó ở đây? Không phải bảo ngủ chung với đám nhóc để quản tụi nó à?

- Nó quản ai? Tối qua 2h sáng còn thức nguyên đám đánh bài, khiến ăn đòn lắm.

Con nhỏ ngủ mà hai bà chị còn bàn tán, Khánh Quỳnh cũng lắc đầu với nó. Ăn chi mà phá dữ thần rồi ai bênh em cho nổi đây chứ. Sáng sớm mọi chuyện vẫn bình thường, chỉ có tụi nó là căng như dây đàn. Tới gần trưa trưa, khoảng 10h, Mẫn Vy kêu tụi nó vô phòng. Đám nhóc biết thân biết phận rồi nên xếp re đứng một góc ngoan như cục bột. Riêng Nhã Khanh, em được săn sóc riêng bởi Khánh Quỳnh và cây roi mây của chị.

——————————
Ở phòng Mẫn Vy,

- 6 đứa giỏi ha, đứng từ lớn tới nhỏ coi. Phát lớn hơn Duy đúng không?

- Dạ.

- Rồi Phát tới Duy, tới Khuê, Nhi, Thảo, My.

Chị đợi tụi nó đứng vào hàng ngay ngắn rồi nhìn qua một lượt, cuối cùng đứng lên mở tủ ra lấy cây thước. Đám nhóc được một phen run rẩy.

- Dì... tụi con xin lỗi. - tụi nó nhốn nháo xin tha, mấy thằng con trai còn sỉ diện nên im lặng. Mấy đứa con gái thì xin lỗi tới tấp, đứa nào đứa nấy run lẩy bẩy.

- Phát lên đây nằm sấp xuống.

- Dạ.

Cứ thế liên tục mỗi đứa 5 thước. Chị đánh không nhiều nhưng vào trọng tâm. Thước hạ ngay mông, chỉ vào đúng một chỗ làm tụi nó đau đến nhảy dựng lên. Mẫn Vy quen với việc mấy đứa nhóc giẫy đùng đùng lúc bị đòn rồi nên cũng chả phản ứng gì trước tình huống này. Đánh xong lại bôi thuốc cho, cứ như thói quen.

——————————
Ở phòng Khánh Quỳnh,

Chiến tuyến bên này lại khác, Nhã Khanh sớm đã nằm sấp lên giường. Khánh Quỳnh cầm cây roi đứng một bên nhìn con bé kia không nói tiếng nào mới khiến người ta chột dạ. Con sâu kia nằm dài ra, mông tròn đầy đặn làm chị muốn cáu cho một phát. Em úp mặt vào hai tay không dám nhìn lên.

- Kéo quần xuống!

Em nâng người lên để đẩy quần xuống đầu gối rồi lại nằm úp mặt vào tay. Con bé run lắm rồi mà gió cứ thổi vào mông như trêu người. Nhìn thì sợ mà không nhìn cũng sợ. Cảm giác bất giác cây roi đánh xuống, Nhã Khanh nghĩ đến mà bất giác nhíu mông lại.

- Tại sao tối không ngủ?

- Dạ... tại...

Chát... chát... chát...

- Aaa... hiccc...

Con bé chưa kịp nói gì đã ăn 3 roi đau điếng vào giữa mông. Cây roi dưới quê cũng chất lượng hơn ở thành phố, ba dấu roi dần chuyển sang đỏ đậm, tương đồng với độ đau rát mà nó tạo ra.

- Biết tối rồi còn rủ đám nhóc, dạy hư tụi nó nữa hả?

Chát... chát... chát...

Bây giờ thì khác, cứ dứt câu là chị lại đánh. Nhã Khanh cắn răng khóc ầm ỉ lên. Con bé thở gấp, mông đau tê tái lòng này.

- Chị có cho thức khuya không Khanh?

- Dạ... hức... chị không cho...

Chát... chát... chát...

- Không cho...

Chát... chát... chát...

- Mà dám làm...

- Aaaaa... chị ơi... đau... hức... quá... hức...

Nhã Khanh trở người, em khóc rống lên như thể Khánh Quỳnh mới là người làm sai vậy. Nhưng thực sự là nó đau quá sức em chịu đựng rồi, lúc nãy chị không để ý, lằn roi giữa mông em đã bật máu rồi.

- Nằm lại mau lên, có tin chị đánh gãy cây roi không?

- Oaaaaa...

Nhã Khanh biết tính Khánh Quỳnh, chị nói 1 là 1. Nếu em không muốn cả tháng hè này phải sống cùng cái mông đầy lằn roi thì tốt nhất bây giờ nghe lời để chị phạt vài roi nữa rồi thôi. Em nằm lại, tay cũng không ôm mông nữa. Khánh Quỳnh vì thế cũng bị lằn roi rỉ máu ở mông em làm đau lòng.

- Nãy giờ mấy roi rồi nhớ không?

- Dạ... dạ... không...

- 12 roi rồi. Chị đánh 8 roi nữa, sợ đau mà nhớ cho kỹ vô nghe chưa? Còn một lần nữa thức khuya, làm gì vô lý là no đòn.

- Dạ nghe... hức...

- Đếm!

Chát... 1
Chát... 2
Chát... um... b... b...a... hức...

Chát... 4
Chát... mỗi roi em đều đau đến nảy mông lên. Cơn nấc ngày một lớn, tiếng khóc cũng kinh động đến bên ngoài nhưng điều đấy không ảnh hưởng đến Khánh Quỳnh, chị vẫn đánh tiếp.

- Đánh lại.

Chát... Aaa... 5
Chát... 6
Chát... 7
Chát...

- Đánh lại nha...

- Đừng mà chị... tám... hức...

Em cố hết sức đếm ráng roi cuối. Con bé khóc nấc lên, cả người không động đậy nằm trên giường. Máu rỏ ra, rát buốt cả mông. Khánh Quỳnh vứt cây roi đi, chị bây giờ chỉ quan tâm đến bé yêu của mình. Phạt là phạt, phạt xong không tính toán nữa liền chăm sóc cho em chu đáo. Chị chạy đi lấy bông gòn thấm máu cho con bé, bôi thuốc kỹ càng nhưng em vẫn cứ khóc như lũ.

- Đau lắm hả?

- Dạ... hức... hức...

Em trả lời như oán như giận chị. Cũng phải thôi, đánh gì mà đánh dữ dằn, mông con nhỏ be bét roi, lằn nào lằn nấy sưng to tướng. Khánh Quỳnh xót em cứ khóc hoài vậy sẽ kiệt sức nên xoa mông dỗ ngọt con bé.

- Nín nín chị xin lỗi.

Nhã Khanh khóc một lúc mệt, em ngủ thiếp đi nhưng chị vẫn xoa cho em dịu đi cái đau. Từ sau đợt này, nằm sấp cũng 1 tuần chứ mấy đâu, em ngoan hẳn ra nhưng chẳng biết được bao lâu lại phá nữa cho xem.

——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net