Cô là ai ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cô là ai ?
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, khiến cô cảm giác như có hàng vạn kim châm đang đâm vào tim. Trái tim cô như rỉ máu.
- Anh thực sự không nhớ em ư ? -
Cô đau đớn nhìn anh.

- Tại sao tôi phải nhớ cô? Tôi biết cô ư ?
- Thần ...
- Đại ca đã quên cô đúng như cô mong ước rồi đó ! Mời cô ra ngoài cho, anh ấy cần nghỉ ngơi !
Vũ, cánh tay phải thân thiết của anh cất giọng lạnh lùng đuổi người. Quên ư? Ha... Ha... đúng vậy, cô vẫn luôn mong anh quên cô đi mà, vẫn luôn hận anh mà! Nhưng sao những lời đó khi thốt ra từ miệng người khác lòng cô lại đớn đau đến vậy ?! Anh giờ đã quên cô thật rồi mà cô giờ lại trở thành người níu kéo anh ! Cuộc tình giữa anh và cô luôn oái oăm và trắc trở như vậy, là một cuộc tình không có tương lai. Cô nhìn khắp căn phòng, từng ánh mắt lạnh lùng, chất chứa chút gì đó gọi là thù hận đang nhìn chòng chọc vào cô . Có lẽ nếu không phải Vũ và Long đang đứng đây bọn họ đã xông lên chém cô thành mấy mảnh rồi ! Cô cười khổ, những người anh em này đã từng vui vẻ trêu chọc cô, gọi cô là chị dâu, từng bảo vệ cô hết lần này đến lần khác, từng yêu quý và kính trọng cô hết mực. Các bạn hỏi vi sao ư ? Vì cô từng là người yêu của anh ! Không đúng hơn là anh luôn yêu cô chân thành, yêu cô hết mực, thậm chí anh còn sẵn sàng hy sinh tính mạng vì cô. Mà cô lại chỉ luôn lợi dụng anh, lợi dụng tình yêu anh dành cho cô, luôn tìm cơ hội để trừ khử anh. Nhưng giờ tất cả mọi thứ đã trở thành quá khứ, không bao giờ có thể quay trở lại. Tất cả đã kết thúc từ cái ngày cô đâm anh một nhát dao. tất cả đã kết thúc từ cái khoảnh khắc cô phũ phàng gạt phăng cánh tay đầy máu của anh đang cố níu kéo cô dù là vừa bị chính người con gái ấy đâm. Và tất cả đã kết thúc khi anh mang vết thương chưa lành do cô ban tặng bước vào trận chiến sinh tử với bang phái khác để rồi bị trọng thương và ... quên cô.
Cô lê từng bước chân mệt mỏi trên con đường quen thuộc nơi cô và anh vẫn thường dạo quanh. Từng cơn mưa phùn rơi xuống, cái lạnh của gió đông xuyên qua cái áo ướt tác động vào da thịt cô, khiến cô cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Nhưng giờ liệu có gì có thể lạnh hơn trái tim cô. Cái lạnh của xúc giác khiến đầu óc cô trở nên tỉnh táo hơn. Kí ức cô trở về cái ngày mà cô và anh gặp nhau lần đầu tiên.
* * * * *


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sarahlinh