CHƯƠNG 30 - 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--Editor: Autumnnolove--

Tê tê tê!

Tiếng rít dữ dội vang vọng trong không khí. Thân hình mãng xà khổng lồ uốn lượn khắp bốn phương tám hướng, hướng Dạ Thiên Minh vọt tới. Một con mãng xà ở phía trên đầy hung dữ và khát máu, ánh mắt Dạ Thiên Minh nhàn nhạt nhìn, biểu tình trên mặt cũng không có hoang mang chút nào.

Ba!

Giống như có một trận gió phất qua. Giây tiếp theo, "phanh phanh phanh". Tiếng gào thế vang lên không dứt, vang vọng một mảnh rừng rậm. Đám mãng xà bạo động xông tới đột nhiên giống như bị một bàn tay vô hình giam cầm, ngừng lại giữa không trung.

Tia máu tung bay đầy trời. Thân hình của đám cự mãng từng cái một nổ tung. Trong không trung liền đầy hoa máu đỏ thẫm. Mấy chục mãng xà cuồng bạo đủ sức xé rách một Võ hầu thành mảnh nhỏ, cứ như vậy mà tòa bộ bị diệt.

Toàn thân Dạ Thiên Minh không nhiễm một giọt máu, giống như vị thần tuyệt thế cao cao tại thường, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hết thảy trước mặt. Hắn dừng lại một chút, đắm chìm trong bầu trời hoa máu đang dần tan đi. Trong không khí lúc này chỉ còn lại mùi máu tươi nồng đậm minh chứng cho một hồi giết chốc ở nơi này.

Xoát xoát xoát!

Lạc Thanh Đồng không ngừng chạy trốn trong rừng. Vừa mới trải qua một hồi kia, thể lực nàng có chút hao tổn. Vừa đến được một địa phương tương đối an toàn, chuẩn bị đem tiểu gia hỏa trong lòng ngực buông xuống, lại ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí.

Lạc Thanh Đồng cúi đầu, đứa nhỏ trong lòng ngực đang vì mất máu mà cả khuôn mặt tinh xào trắng bệnh.

"Người sao lại bị thương?"

Lạc Thanh Đồng nhíu mày. Vừa rồi nàng chỉ lo ôm người thoát khỏi nguy hiểm, không chú ý tới tiểu gia hỏa trong ngực lại bị thương. Nàng nhẹ nhàng đặt người xuống, phát hiện đứa nhỏ này bị thương ở vai, chính là lúc dựa vào eo và bụng của nàng. Nếu không phải nó chắn một chút, người bị thương lúc này chính là nàng.

Lạc Thanh Đồng cẩn thận hồi tưởng một chút, nghĩ đến lúc trước khi xuất ra trận pháp, đám mãng xà đó đột nhiên phát điên. Chẳng lẽ nó bị thương vào lúc đó? Vết thương trên vai đứa nhỏ bị xé rách đến dữ tợn, trên mặt còn có vài vết xước. Ý thức của nó lúc này đã không còn thanh tỉnh, nếu như không phải Lạc Thanh Đồng phát hiện kịp thời, không chừng nó cứ như vậy mà chết đi.

"Thật là...bị thương như vậy cũng không kêu lên một tiếng?"

Bằng sự nhạy béng của nàng, nếu lúc ấy nó kêu lên một chút nàng không thể nào không phát hiện. Nàng mới nói tới đây liền nghe thanh âm nỉ non của đứa nhỏ đang hôn mê.

"Không...Không thể kêu đau. Sẽ...sẽ làm...tiên nữ tỷ tỷ...phân tâm...không...không thể...". Sau đó liền hoàn toàn bất tỉnh.

Lạc Thanh Đồng nhìn đứa nhỏ nằm trên cỏ có chút phức tạp. Đây là nguyên nhân nó không dám kêu lên? Sợ làm nàng phân tâm? Nàng cứu đứa nhỏ này cũng chỉ là thuận tay. Lúc đó cứu hắn để giải trừ đàn mãng xà đuổi giết là nhanh nhất. Nhưng không nghĩ tới đứa nhỏ này lại thiện lương như vậy, được nàng cứu một mạng liền dùng mạng tới đổi.

"Thật sự là ngốc đến đáng yêu". Lạc Thanh Đồng tự nói thầm trong lòng.

Nàng sao có thể để mình bị thương. Đám mãng xà đó cho dù có điên cuồng công kích, chỉ cần còn một đường sinh cơ, không có phong kín mọi đường đi của nàng như nam nhân kia, nàng đều có thể kịp thời né tránh. Nhưng mấu chốt chính là đứa nhỏ này. Đám mãng xà này cực kỳ độc, hơn nữa thân thể của đứa nhỏ này còn bị hạ dược để dụ mãng xà, nháy mắt liền hợp thành một loại kịch độc, chỉ sợ là có người cố ý gây chuyện. Nếu không phải may mắn gặp được Lạc Thanh Đồng, nó chết chắc rồi!

--Editor: Autumnnolove--

Lạc Thanh Đồng cũng không dư thừa một động tác nào, trực tiếp cầm cổ tay mảnh khảnh của đứa nhỏ lên bắt mạch. Nàng muốn xác định thành phần độc tố trong cơ thể nó mới có thể đúng bệnh mà bốc thuốc.

Người khác bắt mạch là xem mạch tượng. Chỉ có Lạc Thanh Đồng là bắt mạch để xem trong cơ thể đối phương rốt cuộc có bao nhiêu loại độc. Chỉ cần có một đường sinh cơ tồn tại, cho dù đã tới cửa điện Diêm Vương, nàng cũng sẽ kéo người trở về. Ngoài Tà Đồng ra, không ai có thể làm được. Tà Đồng chính là một cái danh hào khác của Lạc Thanh Đồng, Tà y quỷ đồng.

Chờ nàng xem xét tình huống cơ thể của đứa nhỏ xong, khuôn mặt xinh đẹp nhát mắt liền lạnh xuống. Đứa nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu xui xẻo a! Thân thể này giống như cái sàng, ngoài độc mãng xà cũng độc dược dụ mãng xà kia, trong thân thể nó còn tồn tại một loại độc tích tụ nhiều năm, âm độc vô cùng.

Loại độc kia làm tắc nghẽn kinh mạch của đứa nhỏ, biến kinh mạch của nó dung thành một đoàn, khép kín, thân thể này nhìn qua chính là một cái phế vật. Thế mà lại trúng loại độc này! Khó trách thoạt nhìn đứa nhỏ thân thế hiển hách, trên người linh khí nhiều như vậy lại không có nửa điểm thực lực. Theo lý thuyết, tiểu hài tử có gia thế cao, thực lực cũng không thể đến nỗi nào thấp. Mà đứa nhỏ này một thân toàn linh khí, bị đám Tam giai yêu thú đuổi giết thiếu chút nữa mất cái mạng nhỏ.

Lạc Thanh Đồng nhướng mày nhìn đứa nhỏ một hồi, lúc sau thở dài: "Quên đi! Ai bảo ngươi may mắn như vậy gặp được ta."

Nàng buông cổ tay của đứa nhỏ ra, ngẩn đầu xem xét chung quanh một chút, nháy mắt liền khóa chặt vài khóm thảo dược có thể giải hỗn hợp độc rắn. Đây chính là chỗ tốt của Cửu Vu Sơn. Nơi nơi đều là linh hoa linh thảo, liền xem ngươi có may mắn hay không.

Lạc Thanh Đồng thuận tay nhổ xuống vài nhánh thảo dược, dùng khí tức trong cơ thể mình bao bọc lấy, một tay chà xát. Hỗn hợp nước thuốc màu xanh đậm liền xuất hiện trong tay nàng. Đây là kỹ năng luyện dược độc quyền của Lạc Thanh Đồng. Bởi vì nàng có đồng thuật, có thể hoàn toàn thấy rõ dược tính của các loại linh dược này, dễ dàng đem dược tính cần thiết lưu lại, dược tính nào không cần có thể loại bỏ. Phối phương đối với nàng mà nói không cần tồn tại. Cho dù ngẫu nhiên thiếu mấy vị thuốc, nàng cũng có thể lập tức tìm được linh dược có dược tính tương ứng thay thế.

Chỉ cần phân tích xong thành phần, tìm đủ linh dược giao cho lạc Thanh Đồng, nàng không cần phối phương. Lúc còn ở thế kỷ 24, không biết bao nhiêu người cầu nàng ra tay. Khoa học kỹ thuật phát triển nhanh đến như vậy, rất nhiều dược liệu trân quý đều tuyệt chủng. Phối phương lưu giữ lại cũng không có tác dụng. Nhưng cũng không thể làm khó Lạc Thanh Đồng

Độc trong mắt nàng sở dĩ giải không được chính là do ở Cửu Vu Sơn này, căn bản tìm không thấy linh dược thay thế để luyện chế thuốc giải. Thật sự giống quỷ! Cũng không biết độc kia Lạc Tâm Ngưng lấy từ đâu ra, ai cho nàng ta. Linh dược giải độc hi hữu khó tìm như vậy, hiển nhiên là quyết tâm muốn phế đi đôi mắt của nguyên chủ.

Lạc Thanh Đồng vừa nghĩ vừa nhíu mày, giơ ta đem nước thuốc kia đút vào miệng tiểu thiếu niên. Sắc mặt của đứa nhỏ kia nhanh chóng trở lại bình thường. Từng dòng máu đen từ miệng vết thương thoát ra, trở lại màu đỏ tươi như vết thương bình thường.

"Được rồi, độc rắn đã được giải."

Nhưng mà loại độc tích tụ trong thân thể nó hiện tại lại không thể lập tức giải. Đứa nhỏ này thân thể quá hư nhược, độc đã khảm sâu vào trong kinh mạch của nó. Muốn giải độc không phải là chuyện đơn giản.

Lạc Thanh Đồng có thể dùng đồng thuật bức độc từ trong kinh mạch của đứa nhỏ ra. Nhưng mà thân thể của nó sẽ chịu không nổi, đang sống sờ sờ cũng bị đau tới chết. 

--Editor: Autumnnolove--

"Quá phiền phức!"

Lạc Thanh Đồng thuận tay viết xuống một phương thuốc giúp đứa nhỏ dưỡng thân thể, nhét vào trong lòng ngực nó. Đồng thời ghi chú ở bên dưới, nếu muốn hoàn toàn giải độc có thể đi tìm Tà y quỷ đồng.

Nàng đem khí tức của mình rót vào cơ thể đứa nhỏ. Dựa vào đồng thuật của nàng, tạm thời bức chất độc khỏi kinh mạch của nó. Trước khi khí tức của nàng biến mất, đứa nhỏ này không cần phải chịu đau đớn mỗi khi trở bệnh nữa. Nó hẳn là có thiên phú, đều sẽ sớm lộ ra thôi. Chỉ cần người bên cạnh nó chú ý, thường xuyên đưa lực lượng vào trong người nó duy trì khí tức của nàng, độc kia đối với nó không còn tác dụng gì nữa.

Làm xong hết thảy, Lạc Thanh Đồng ôm đứa nhỏ môt cái, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, con heo nhỏ trong tay áo của nàng vẫn luôn không hé răng đột nhiên nhớ tới cái gì, nhảy dựng lên.

"Không xong rồi không xong rồi! Bị người làm cho rối loạn một trận, ta lại quên mất chuyện quan trọng rồi!"

"Nhanh nhanh nhanh! Chạy mau! Không chạy sẽ không kịp!"

Bốn cái móng heo nho nhỏ không ngừng làm loạn tay áo Lạc Thanh Đồng, gấp gáp giống như kiến bò trên chảo nóng.

"Chuyện gì?"

Nó không lên tiếng làm Lạc Thanh Đồng cũng quên mất nó, bây giờ nghe thấy thanh âm khẩn trương của nó, lập tức dùng một bàn tay xách nó lên.

"Ngươi còn giấu ta cái gì?"

"Cái gì mà giấu giếm? Ta..."

Con heo nhỏ còn chưa nói xong...

Ầm ầm ầm!

Toàn bộ Cửu Vu Sơn liền chấn động...

Bang!

Lạc Thanh Đồng không kịp phòng bị, đứng không vững, liền cùng đứa nhỏ ngã trên mặt đất. Cả sơn mạch Cửu Vu Sơn đều kịch liệt run rẩy, giống như có thứ gì đó sắp chui lên từ dưới mặt đất.

Lạc Thanh Đồng ngước mắt lên nhìn, tức khắc sững sờ. Chỉ thấy cách đó không xa, trên đỉnh núi cao nhất của Cửu Vu Sơn đột nhiên hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ. Vô số tia sáng đầy màu sắc giống như từ trên trời chiếu xuống, bao phủ toàn bộ ngọn núi. Trên đỉnh núi dường như có một cái gì đó khổng lồ đang chậm rãi nhô lên. Lạc Thanh Đồng kinh ngạc nhìn một màn này.

Bóng dáng lến đến nỗi muốn bao phủ phạm vi trăm dặm quanh đỉnh núi. Từng đạo ánh sáng chiết xạ ra tới. Giây tiếp theo, một tiên cung kỳ cảnh chấn động lòng người xuất hiện trong mắt của Lạc Thanh Đồng. Từng đạo kim quang bên trong, một cung điện cổ tích khổng lồ hư ảo hiện ra.

Ầm ầm ầm!

Một tòa cung điện thật lớn, giống như từ trong hư không đột nhiên hiện ra, xung quanh có vô vàn đạo hào quang, nháy mắt liền kinh động hết thảy người ở sơn mạch Cửu Vu Sơn. Thậm chí vô số người cách đó mấy vạn dặm thấy được một màn này cũng không khỏi khiếp sợ.

Cùng lúc đó, tại Đông Li quốc, Phong Lâm Thành.

Vũ Văn Mặc nhíu mày nhìn thất công chúa Vũ Văn Tuyết đứng trước mặt mình, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm không khỏi lộ ra thần sắc lạnh lùng.

"Sao ngươi lại ở chỗ này?"

Ngữ khí của Vũ Văn Mặc không tốt lắm. Hắn tình cờ đi ngang qua Đông Li quốc hoàn thành chút chuyện, lại thấy muội muội của mình xuất hiện ở chỗ này. Tính tình của Vũ Văn Tuyết thế nào trước giờ hắn luôn biết, nàng luôn chán ghét Lạc Thanh Đồng, không hi vọng nàng ta trở thành thê tử của mình, như thế nào lại vô duyên vô cớ chạy tới nơi này?

Nghĩ đến chính mình vừa mới trở thành học trò của Thánh viện, mà Vũ Văn Tuyết mỗi ngày cứ nhắc mãi Lạc Thanh Đồng không xứng mới mình, ánh mắt Vũ Văn Mặt đột nhiên sắc bén.

"Ta nhớ ta đã từng nói rõ, các người không được tới trêu chọc đại tiểu thư Lạc gia, ngươi lại tìm nàng gây rối?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net