CHƯƠNG 42 - 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--Editor: Autumnnolove--

"Một thanh Sinh Tử Lưỡng Nghi kiếm này, là năm đó Tông môn tốn vô số tâm huyết nghiên cứu ra, đáng tiếc còn chưa có hoàn thiện, nếu không có thể gặp thần giết thần!"

"Bởi vì năm đó, chúng ta từ trên văn bia của thần, lĩnh ngộ được điểm sinh tử này của Minh Văn chi thuật! Đáng tiếc lại không có nhiều thời gian, tin tức lan truyền quá nhanh, cho nên thất bại trong gang tấc!"

"Đồ nhi ngoan! Ngươi là kỳ tài ngút trời, tư chất yêu nghiệt, cho dù tu vi thấp kém nhưng vẫn có thể nhìn thấu cách giải chí độc chí dược, về sau nhất định có thể vén màn bí mật của văn bia của thần."

"Đến lúc đó, ngươi có thể bổ khuyết cho thanh Sinh Tử Lưỡng Nghi kiếm này, biến nó trở thành Thần khí!"

"..."

Lạc Thanh Đồng bị ngón tay của lão giả cố định không thể động đậy, chỉ có thể bị động tiếp nhận truyền thừa của hắn, thật sự là vô ngữ. Nàng không có đáp ứng tiếp thu truyền thừa này mà, lão đầu này kêu đồ nhi ngoan cái gì? Có thể không cần tự quyết định như vậy không? Nhưng mà nàng căn bản không mở miệng được, chỉ có thể trừng mắt nhìn lão giả không đứng đắn lại không nói lý trước mặt. Thiên Minh Tử đã hạ quyết tâm cường mãi cường mại*, Lạc Thanh Đồng trừng hắn hắn cũng sẽ không buông tay. Lạc Thanh Đồng muốn tiếp thu hay không cũng không quan trọng, hắn nhận định tiểu nha đầu này là được.

(* Cường mãi cường mại - 强买强卖: nài mua ép bán)

"Đồ nhi ngoan, thanh Sinh Tử Lưỡng Nghi kiếm này, lúc ngươi mang theo bên người phải vận phần cẩn thận, tốt nhất là dùng Minh Văn chi thuật của chính mình mạ chế một tầng Minh Văn khác phía trên, che giấu dấu vết Minh Văn của ta ở trên đó! Như vậy, kẻ thù của Tông Môn sẽ không phát hiện ta sự tồn tại của ngươi!"

"Ta biết ngươi không muốn tiếp nhận một phần truyền thừa này, nhưng cho tới bây giờ ta cũng không còn có người nào tin cậy để phó thác!"

Những người khác sốt sắng tìm kiếm muốn kế thừa truyền thừa, hắn căn bản không biết đối phương có thiệt tình hay không. Vạn nhất hắn gửi gắm sai người, cho dù hồn phi phách tán, cũng vô pháp rửa sạch tội nghiệt của chính mình.

Thiên Minh Tử lại thở dài: "Tiểu nha đầu, coi như ta có lỗi với ngươi! Ở giới này không có kẻ thù của chúng ta, người có thể không cần quá cẩn thận như vậy! Nhưng mà uy năng của Sinh Tử Lưỡng Nghi kiếm quá lớn, không khỏi làm cho người khác nảy sinh lòng tham, ngươi vẫn phải chú ý một chút!"

"Chuyện vi sư muốn nói với ngươi còn rất nhiều, nhập môn Minh Văn cực kỳ gian nan, nếu có thể, vi sư muốn tự tay dẫn dắt ngươi nhập môn, đặt một căn cơ vững vàng cho ngươi. Đáng tiếc, thời gian của ta không còn lại bao nhiêu!"

"Hiện tại người cần bão nguyên thủ nhất*, ta dạy ngươi luyện hóa Cửu Trọng Linh Lung tháp cùng Sinh Tử Lưỡng Nghi kiếm. Từ giờ cho đến sau này, chúng nó sẽ coi ngươi là chủ nhân, sinh tử không rời!"

(* Bão nguyên thủ nhất - 抱元守一:giữ vững tinh thần)

Thiên Minh Tử nói xong, Lạc Thanh Đồng liền cảm giác được một cổ khí lạnh đột nhiên xông thẳng vào huyệt giữa mày của nàng, xâm nhập vào chỗ sâu nhất trong trí óc nàng.

Ầm ầm ầm!

Theo động tác của Thiên Minh Tử, toàn bộ sơn mạch Cửu Vu Sơn tức khắc rung động kịch liệt.

"Sao lại thế này?"

Đám người đang nhằm về phía đỉnh núi chạy tới, hoặc nhằm về phía Dạ Thiên Minh cùng Tiếp Thiên thần thú giao chiến, thấy di tích Tiên Tông trên đỉnh núi súp đổ, tức khắc đều trợn tròn mắt, trong lòng cả kinh. Sao có thể? Tòa di tích Tiên Tông kia sao có thể sụp đổ?

"Có người tiếp nhận truyền thừa rồi!"

"Nhất định là có người kế thừa truyền thừa Tiên Tông!"

Từ trong đám người truyền ra vài thanh âm nghị luận, trong cảm nhận của mỗi người, đều là ghen ghét!

"Là ai? Là ai có thể tiếp nhận truyền thừa của di tích Tiên Tông chứ?"

"Mau tìm ra hắn, giết! Đoạt lại truyền thừa!"

Hai mắt của đám người chợt đỏ ngầu, hướng tới tòa cung điện đang sụp đổ trên đỉnh núi chạy tới. Đại bộ phận đều đang đánh mất lý trí. Mà đám người Vũ Văn Mặc cùng Lạc Tâm Ngưng giờ phút này đã chạy tới chân núi. Vì có thể tiến vào di tích Tiên Tông trước nhất, Vũ Văn Mặc còn vận dụng hết tất cả những phần thưởng đặc biệt được Đại Tần Thánh Viện cho. Lại vẫn là tới chậm một bước!

--Editor: Autumnnolove--

Ầm ầm ầm!

Nhìn một tòa di tích Tiên Tông sụp đổ nhanh chóng trước mặt mình, Vũ Văn Mặc tức giận tới nỗi trán nổi gân xanh. Ánh mắt hắn tối tăm vô cùng nhìn về phía đỉnh núi, sau đó quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía đám người Lạc Tâm Ngưng. Nếu không phỉa giữa đường gặp được bọn họ, Lạc Tâm Ngưng không ngừng khẩn cầu bọn họ mang theo ả đi tìm Lạc Thanh Đồng đang đột phá ở sơn mạch Cửu Vu Sơn, nói không chừng hắn cũng không chậm trễ truyền thừa. Thật là một đám phế vật! Còn có Lạc Thanh Đồng kia cũng vậy, muốn đột phá lúc nào chẳng được, cứ phải chọn đúng thời điểm này ở Cửu Vu Sơn đột phá. Thiên phú kém như vậy, cho dù có đột phá thì có ích lợi gì? Một Võ sư thấp hèn, còn không bằng hộ vệ bên người hắn. Cứ an phận làm một bông hoa sau bức bình phong, chờ chính mình cưới nàng là được, thể hiện cái gì!

Ánh mắt Vũ Văn Mặc càng âm trầm. Bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, trong lòng Lạc Tâm Ngưng hoảng sợ, im lặng khẽ lùi về sau một bước.

"Điện hạ...". Nàng mềm mại gọi một tiếng, ánh mắt lướt qua đám tân sinh Thánh Viện bên người Vũ Văn Mặc. Những người này đều theo Vũ Văn Mặc ra ngoài làm nhiệm vụ.

Nhận thấy ánh mắt của nàng, Vũ Văn Mặc kiếm nén lửa giận trong lòng: "Chúng ta đi!"

Hắn không nghĩ đánh mất uy nghi của một vị sư huynh trước mặt đám tân sinh này. Những người này có khả năng trở thành tay chân của hắn sau khi hắn tiến vào Thánh Viện.

Thấy Vũ Văn Mặc phải đi, Lạc Tâm Ngưng thập phần không cam lòng. Nàng đi theo bọn họ đến chỗ này, đương nhiên là cũng muốn tiến thêm một bước, cho dù không còn truyền thừa, nhặt được thứ gì tốt cũng được.

Nghĩ như vậy, nàng liền nhịn không được mở miệng nói: "Điện hạ, chúng ta không đi lên xem thử sao? Nhiều người như vậy đều lên núi rồi, đã đi đến đây, từ bỏ có chút đáng tiếc". Nàng nói nhưng ánh mắt lại như có như không hướng về đám tân sinh Thánh Viện.

Những người này cũng không quá muốn rời đi, chỉ là trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ, lão sư phân phó bọn họ phải nghe theo Vũ Văn Mặc chủ huy. Bây giờ nghe Lạc Tâm Ngưng nói như vậy, liền có người lên tiếng: "Đúng vậy, sư huynh, chúng ta không đi lên sao? Biết đâu còn có cơ hội". Đây chính là di tích Tiên tông đó! Bọn họ tất nhiên không muốn dễ dàng từ bỏ như vậy.

Ngu xuẩn! Vũ Văn Mặc trong lòng thầm mắng, nhưng không có biểu hiện ra ngoài: "Đã chậm! Di tích Tiên Tông sụp đổ, chứng tỏ tất cả bảo vật trong đó đều không còn. Không chỉ như thế, người nhận được truyền thừa của Tiên Tông, tất nhiên cũng không ngu xuẩn ở lại đó!"

"Đám người kia cho dù tới nơi cũng không thu được cái gì, còn giết hại lẫn nhau! Chúng ta theo sau không chừng sẽ bị cuốn vào trong đó. Chư vị sư đệ, chúng ta còn có nhiệm vụ lão sư giao, không nên lưu lại nơi này."

Vũ Văn Mặc vừa nói xong, những tân sinh Thánh Viện đang bị lòng tham làm lóa mắt liền thanh tỉnh lại. Không sai! Di tích Tiên Tông đã sụp, người tiếp nhận truyền thừa cũng không còn ở đó. Đám người kia không cam lòng xông lên, thập phần đều sẽ không thu được thứ gì tốt. Dưới tâm thế không cam lòng, những người này gấp đến đỏ mắt, chỉ biết giết người tranh giành bảo vật. Đến lúc đó chính là một hồi đại hỗn chiến.

Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, sắc mặt đám tân sinh có phần trắng bệch. Cũng may Vũ Văn Mặc nhìn thấu hết thảy, bằng không chỉ sợ bọn họ đều bị cuốn vào trong đó, không biết sẽ tử thương bao nhiêu người. Chủ yếu là đánh đổi như vậy lại không có lợi ích gì. Trên người đám người kia, có bảo vật gì đáng giá để bọn họ hi sinh?

Nghĩ như vậy, đám tân sinh quyết đoán nói: "Sư huynh! Chúng ta đi thôi!"

Vũ Văn Mặc gật đầu, hắn nhìn thoáng qua tòa cung điện hoa mỹ đã sụp đổ trên đỉnh núi lần cuối, trong lòng tiếc nuối không nói thành lời, bóp chặt cổ tay. Di tích Tiên Tông a! Đáng tiếc, hắn không có duyên!

Graoooo!

Thời điểm đám người Vũ Văn Mặc chuẩn bị rời đi là lúc một tiếng thú rống thảm thiết truyền khắp đất trời. Mọi người người ngẩng đầu, nhìn về hướng thanh âm kia truyền đến, sau đó hít sâu một hơi.

Trời đất ơi!

--Editor: Autumnnolove--

Ầm ầm ầm!

Chỉ thấy phía chân trời, nơi cự thú khổng lồ đang giao chiến với một nam tử, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng chấn động. Từng tảng lớn cự thạch từ trên núi vỡ ra, những ngọn núi lần lượt sụp đổ. Mà ở phía trên không, một bóng người cùng với cự thú khổng lồ vẫn không ngừng đánh nhau. Mội một đạo công kích đánh ra đều long trời lở đất, xé rách không gian. Người xem đều không tự chủ được rùng mình.

"Quá...quá cường hãn!"

Ánh mắt mọi người dại ra nhìn cảnh tượng giao chiến trước mặt. Một người có thể đánh nhau với thần thú lâu như vậy? Này quá khủng bố rồi!

Bùm!

Mắt thấy Tiếp Thiên thần thú bị đánh một đòn thật mạnh bay ra xa, bốn phía đều phát ra tiếng hít thở mạnh. Lúc nảy lực chú ý của bọn họ đều đặt hết lên bảo vật bên trong di tích Tiên Tông, nhất thời quên mất con thần thú kia. Giờ phút này mới phát hiện, thần thú thế nhưng bị một người đánh đến liên tục chạy lùi, lại còn cả người thương tích. Bọn họ há hốc mồm nhìn Tiếp Thiên thần thú bị đánh đến rên rỉ chui vào chỗ sâu trong rừng rậm, bản thân mỗi người chấn động tới không kiềm lại được. Thật đáng sợ! Quá mạnh! Ông trời ơi! Đánh Tiếp Thiên thần thú thành ra như vậy! Mà có người lúc lúc nảy nhìn thấy kết cục của đám Võ hoàng cùng Hồn sư, đối với Dạ Thiên Minh có thể đánh cho thần thú chạy trốn lại càng kính sợ như thần.

"Sư huynh! Huynh có thấy không? Người này quá cường hãn! Chỉ sợ là còn mạnh hơn so với viện trưởng của chúng ta!"

Đám tân sinh nhìn một người một thú biến mất trong tầm mắt của mình, ở phía sau Vũ Văn Mặc không ngừng nuốt nước miệng. Bọn họ đều tham gia khảo hạch của Đại Tần thánh viện, nhưng cho dù là người mạnh nhất ở thánh viện là viện trưởng, cũng không có cho bọn hắn cảm giác áp bách cường hãn giống như nam tử này. Thật đáng sợ! Đối phương rốt cuộc là cường giả cấp bậc gì? Bọn họ còn thấy rõ, nam tử sau khi đánh lùi Tiếp Thiên thần thú liền liếc nhìn về phía bên này. Chỉ nhàn nhạt thoát qua, không có nhằm vào bọn họ, nhưng đủ khiến cho bọn họ có cảm giác giống như bị kiếm đâm xuyên tim. Nếu đối phương thật sự ra tay, chỉ sợ cách xa mấy ngàn mét cũng bị một chiêu hạ gục. Nghĩ đến đây, đám tân sinh càng run rẩy đến lợi hại, tim đập nhanh không thôi. Rõ ràng người ta cái gì cũng chưa làm mà chính mình lại có cảm giác như vừa đi dạo môt vòng quỷ môn quan về.

Trán Vũ Văn Mặc cùng đầy mồ hôi. Uy thế của người nam nhân này quá cường, hắn cũng vô pháp chống cự.

"Đi!". Hắn lạnh giọng quát, mang theo mọi người hướng chân núi lao đi. Đoàn người lúc này không dám tiếp tục lưu lại, lập tức nhận lệnh. Lạc Tâm Ngưng cũng bị người Lạc gia lôi kéo chạy về hướng chân núi. Ai mà biết cường giả kia có ở nơi này đại khai sát giới hay không. Thần thú còn đánh không lại hắn, toàn bộ người ở sơn mạch lúc này chỉ sợ còn không đủ cho hắn giết. Càng nghĩ trong lòng mỗi người càng nổi trống, chạy trốn thật nhanh.

Lạc Tâm Ngưng một bên bị người Lạc gia lôi kéo, một bên vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn về nơi Dạ Thiên Minh biến mất. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy người mạnh như vậy. Trước kia nàng cho rằng nam nhân như Vũ Văn Mặc cũng đã đủ mạnh. Hiện tại xem ra, người được xưng là đệ nhất thiên tài của Thiên Vũ đế quốc – Vũ Văn Mặc, cùng nam tử kia căn bản không thể so sánh. Quan trọng nhất chính là, ở một phút thoáng qua kia, Lạc Tâm Ngưng tuy rằng không nhìn thấy rõ khuôn mặt nam tử, lại có thể mơ hồ nhìn ra một chút hình dáng, nam nhân kia tuổi tác không lớn. Trên đời này thật sự có một nam tử kinh tài tuyệt diễm như vậy? Trong lòng Lạc Tâm Ngưng có chút ngứa ngáy, giống như móng vuốt mèo cào. Nam nhân như vậy, nếu là của nàng thì tốt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net