Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong cõi bao la này, trời mang nhân duyên đến cho tất cả chúng ta, tựa như duyên ngập tràn thinh không, phủ đầy mặt đất. Bởi thế, cứ từng ngày, từng ngày, chúng ta đã vô thức lựa chọn cho chính bản thân mình cái gọi là duyên phận. Lựa chọn lần đầu, và cho cả những lần sau. Liệu giữa người với người cần bao nhiêu duyên mới đủ để gặp nhau? Chị và em cần nợ nhau thêm bao nhiêu ân tình mới có thể bên nhau đến cuối đời?

Rang Rong luôn tin rằng, trong cuộc đời này không có gì hoàn toàn vô tình cả, huống chi một bóng hình ai đó, đâu phải ngẫu nhiên mà khắc ghi, đâu phải tình cờ mà tồn tại trong tim ai, trong mắt ai. Người ta bảo rằng, kiếp trước, phải mất 500 cái ngoái đầu mới có được một cái chạm vai kiếp này. Vậy thì, giây phút chị gặp em, kiếp trước, chúng ta đã nhìn nhau bao lâu?

Tiếp tục đồng hành cùng nhau hay không cũng là do cả hai mà ra, chẳng có chữ phận nào quyết định dùm nhau cả đâu. Vì thế nếu đã yêu thì yêu hết mình đi và nếu yêu thương đủ sâu, đủ dài thì dù duyên phận có chặn lối đi chăng nữa chắc chắn chúng ta vẫn sẽ tìm được lối rẽ cho tình yêu của mình, vì hạnh phúc chỉ đến với những người biết cố gắng và trân trọng tình yêu mà thôi.

Còn về Sai, cô sẽ buông tay để thấy được rằng mình vẫn cần hạnh phúc, dù không còn chị nữa. Có một thứ hạnh phúc mang tên buông tay, đúng không chị?

Buông tay, em sẽ trả mọi thứ về nơi mới bắt đầu, nơi mà chị chưa từng bước vào cuộc đời em, nơi mà mình chưa từng đi qua nhau...

Có một ngày trời giấu nắng đi đâu, em giấu trái tim mình sau những bộn bề của cuộc sống, sâu thật sâu. Em chợt nhận ra mỗi con người đều có điểm bắt đầu là ngày sinh thành và điểm kết thúc là giấc ngủ vĩnh hằng. Con đường thì có thể khác nhau, nhưng hạnh phúc hay không là do cách chúng ta tận hưởng từng bước trên con đường đó.

Em quyết định rời xa chị vì em biết rằng chúng ta chỉ có thể là hai đường thẳng song song. Dù đau khổ nhưng em vẫn gánh chịu một mình, em không trách chị đã lấy đi của em nhiều thứ như vậy vì trong tình yêu em chưa từng nghĩ mình đã cho những gì và sẽ nhận được những gì.

Chúng ta mãi mãi là hai đường thẳng song song không thể nào hòa nhập thành một được. Dù cả chị và em đã cố tình bẻ cong nó thì cũng chỉ có thể cắt nhau tại một điểm. Và rồi lại chạy ra xa, xa, rất xa mà thôi.

Mấy hôm nay trời trở gió, cơ thể yếu ớt của Sai chưa kịp thích nghi với thời tiết vốn đỏng đảnh này, cơ thể cô dễ mẫn cảm với những thay đổi bất chợt này. Cô thấy trong người bắt đầu ấm dần lên, còn ho húng hắng vài tiếng, Sai khoát chiếc áo dày hơn giữ ấm cơ thể, cô ý thức được phải tự chăm sóc cho mình.

Dạo gần đây Rang Rong ngày nào cũng vậy, cứ hết giờ làm, cho dù có hôm muộn mấy chị cũng đến nói chuyện cùng cô dăm ba câu. Và hôm nay cũng vậy, tuy rằng đã trễ nhưng chị vẫn muốn đến, chỉ là muốn nhìn cô rồi lặng lẽ ra về cũng được. Nhưng hôm nay lại khác, biết cô bệnh, chị không thể nào không đến.

- Em ăn cháo nghe.

Trên đường qua đây chị đã ghé mua đem đến cho cô.

Chị nhớ trước kia, mỗi lần cô bệnh thì rất lười ăn, chị phải nói dữ lắm cô mới ăn được một ít rồi thôi.

- Em phải ăn nhiều vào.

Thấy cô nhìn tô cháo trên tay, Rang Rong biết cô muốn từ chối, nên chị phải lên tiếng trước.

- Không được từ chối.

Và lần này cũng như ngày xưa đó, cô nghe lời chị, không từ chối nữa.

- Nè, chị đút em ăn.

Rang Rong đưa muỗng cháo lên nhìn Sai chờ đợi.

- Em tự ăn được mà, chị không cần làm vậy đâu.

Sai đón nhận tô cháo từ tay chị để xuống bàn, cô tự ăn từng muỗng, miệng cô đắng nghét chẳng thấy ngon.

Rang Rong cảm thấy hụt hẫng và chút buồn vì cô luôn từ chối khéo những quan tâm của chị. Chị thừa biết cô luôn tỏ ra mình mạnh mẽ trước chị vậy thôi, nhưng trong lòng cũng mềm yếu không kém.

- Chị không cần phải đến đây mỗi ngày.

Thấy chị vất vả vừa công việc, xong rồi phải chạy đến đây Sai có chút động lòng, xót xa, chỉ là cô không biểu lộ ra ngoài.

- Em đang lo cho chị đúng không?

Rang Rong nắm lấy tay cô, đôi mắt ánh lên một niềm vui khó tả.

- Em không muốn làm phiền chị.

Rõ ràng cô đang lo lắng nhưng buộc miệng phải thốt ra câu quá xa cách và lạnh lùng đến vậy.

Cô luôn giả vờ nói không sao, đơn giản vì cô không muốn làm phiền chị về câu chuyện của cuộc đời mình.

- Chị về đi.

- Sai à...

- Trời khuya rồi.

Những cự tuyệt của Sai luôn làm Rang Rong đau lòng, nhưng chị biết phải làm sao và làm gì để cô đón nhận lại tình cảm của chị.

- Em uống thuốc xong chị sẽ về.

Rang Rong lấy thuốc và ly nước đưa tận tay cô, trừ những quan tâm này của chị cô nhận, còn những chuyện khác cô từ chối thẳng thừng, không ít lần làm Rang Rong đau lòng.

Giờ đã trễ, mấy đứa nhỏ cũng đã ngủ hết, Rang Rong đưa cô lên giường, đắp mền cho cô.

- Em ngủ ngon.

Rang Rong tắt bớt đèn, chị lặng lẽ bước ra ngoài.

Làm sao chị yên tâm về nhà cho được, lúc nãy chị cảm nhận được cơ thể cô đang nóng dần hơn, chị không muốn để cô một mình trong đêm thế này. Rang Rong mệt mỏi lặng lẽ ngồi trước cửa phòng cô ôm gối tựa đầu ra sau, buông từng hơi thở dài rất khẽ.

Trong màn đêm, ưu tư phiền muộn như có nơi để trút bỏ, là lúc xuất hiện những tiếng thở dài nhẹ nhàng, là nơi gửi gắm bao yêu thương đã cất giấu thật sâu trong tim, là nơi nỗi nhớ ngự trị đong đầy mọi giác quan, là nơi mà nỗi đau được xoa dịu, vỗ về.

Rang Rong lắng nghe từng hơi thở và những động tĩnh trong phòng. Chị ở ngay đây, em không cần phải lo hãy an yên chìm vào giấc ngủ sâu em nhé.

Giá mà những lo lắng, muộn phiền của chị và em đều được gột rửa cuốn trôi theo cơn mưa xối xả, dù người ướt đầm cũng đáng, chỉ cần cuốn trôi đi tất cả.

Một khoảng lặng rất lâu...

Tiếng ly vỡ giữa màng đêm làm Rang Rong giật mình, chị đứng bật dậy mở cửa chạy thật nhanh vào bên trong.

- Em không sao chứ?

- Em không sao.

Cô khát nước chỉ vô ý nên làm rơi cái ly xuống vỡ toang, vậy mà làm Rang Rong sợ điếng hồn.

- Sao chị còn ở đây?

Sự xuất hiện của chị làm Sai ngỡ ngàng, vì cô tưởng rằng chị đã về.

- Chị không yên tâm để em một mình.

Cô biết mình vẫn còn một vị trí rất lớn trong lòng Rang Rong, nhưng trong hoàn cảnh này cô không còn sự lựa chọn nào khác, cô buộc mình phải quên chị, buộc mình phải đẩy chị ra xa hơn, xa nhất có thể. Biết rằng đau đấy, nhưng rồi tự mình chữa lấy vết thương nơi tâm hồn đơn độc của chính mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net