Chỉ Một Mình Có Được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm ngày hôm sau, Hướng Vãn tới đưa Đình Đình đi đến bệnh viện. Trên xe cô không dư một nơi nào quan tâm đến cô, liên tục hỏi han. Đình Đình cũng đáp cho có lễ, hoàn toàn không để ý. Nhìn bóng lưng nam nhân đi bên đường, cô chợt nhớ đến Nguyên Thái, quay sang nói với Hướng Vãn:

"Hướng Vãn, hôm qua tớ gặp được một người ở cùng tầng với tớ."

"Thật sao. Anh ta tên gì ? Bao nhiêu tuổi ? Mạng xã hội của anh ta là gì ? Có bạn gái chưa ? Nhà có bao nhiêu anh em ? Có mấy em trai ?" Máu mê trai của Hướng Vãn lại nổi lên.

"Anh ta tên là Đào Nguyên Thái, bóng lưng anh ta đẹp đến không thể tả nỗi."

"Đào Nguyên Thái, tên đẹp thế thì có khi lại là giới thượng lưu đấy, vậy thì ba mẹ cậu sẽ không cấm cản được rồi. Mà Đình Đình, tớ không ngờ cậu lại có sở thích ngắm lưng đấy." Hướng Vãn nhịn không nổi mà đưa tay đẩy Đình Đình.

Đình Đình nhìn anh đầy khinh thường.

Đến bệnh viện Thiên Đường Dạ, Hướng Vãn đi cất xe liền nhận được cuộc gọi từ phía đối tác. Đình Đình cứ thế mà một mình đi lên phòng khám. Đứng trước cửa phòng khám khoa ngoại, Đình Đình định đưa tay lên gõ cửa liền nghe thấy cuộc trò chuyện từ bên trong phòng truyền ra:

"Bác sĩ Đào, tan ca chúng ta có thể dùng bữa không ?"

"Xin lỗi, bác sĩ Tiêu nhưng mà tôi thật sự rất bận."

"Tôi-..."

"Xin lỗi nếu không có chuyện gì thì xin mời cô đi ra ngoài, tôi còn phải đi khám bệnh nữa."

Cánh cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, nữ bác sĩ họ Tiêu từ trong phòng bước ra, nhìn Đình Đình chằm chằm. Đình Đình ngược lại hất tóc đầy kiêu hãnh bước vào, muốn tán tỉnh theo kiểu đó ? Cô ta còn quá non rồi.

Nhưng chỉ trong vài giây, Đình lập tức cảm thấy mình như bị trúng tên, trái tim bắt đầu nhảy loạn nhịp.

Nguyên Thái mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, áo blouse khoác bên ngoài, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài miên man, dưới chân là một đôi giày da. Anh nhìn về phía cô, cô nhìn thấy gò má sạch sẽ và mái tóc vàng gọn gàng của anh. 

Khí chất lãnh đạm, sạch sẽ, toàn thân phát ra hơi thở lạnh lùng.

Đình Đình đã ở trong cái thế giới giải trí lộn xộn này nhiều năm rồi, từ tiểu thịt tươi 18 đến nam thần 25 26, rồi đại thúc thành thục 30 tuổi, trai đẹp nào mà cô chưa nhìn thấy chứ.

Huống chi bên cạnh cô còn có 2 tuyệt thế mỹ nam như Gia Thành cùng với Thái Quang.

Nhưng chưa có ai làm cho cô có cảm giác tim đập chân run như thế này.

"Là cô à, Phác tiểu thư." Anh ngồi trên ghế đối diện hỏi cô.

Anh vừa dứt lời, Đình Đình liền cảm thấy mình trúng độc càng thêm nặng, bởi vì giọng của anh thật là mê người mà. Cô không phải là nghiện âm thanh, nhưng lại rất thích giọng nói của anh, sạch sẽ giống như chủ nhân của âm thanh ấy vậy.

Cô kinh ngạc nhìn anh lắc đầu."Khó chịu sao ?"

"Ừm, lượng máu rất nhiều, rất đau."

"Vết thương nằm ở đâu ?"

"Vết thương ?" Đình Đình chớp mắt.

Nguyên Thái sững người, nhưng lại ân cần nói, "Vậy cô có thể cho tôi xem đơn lấy số của cô được không ?"

Bàn tay trắng trẻo, mấy ngón tay thon dài cầm lấy bệnh án, "Phác tiểu thư, ở đây là khoa ngoại, phụ khoa ở tầng dưới cách ở đây 2 tầng, phòng thứ tư bên trái."

Đình Đình cảm thấy sắp phải rời đi, liền kêu lên, "Vậy anh có phiền nếu dẫn tôi đi tới đó được không ?"

"Cô không thể nhớ đường ?" Nguyên Thái hỏi.

Đình Đình ngoan ngoãn đáp lời, "Thật ra là có một chút."

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Nguyên Thái khẽ thở dài, đứng lên đi về phía cửa.

Vừa mở của, không biết ai bỗng hét lên, "Gracie."

Ngay sau đó, hành lang bắt đầu xôn xao cả lên, người người vội vã chắn kín lối đi, nơi vốn yên tĩnh như bệnh viện cũng trở nên ồn ã. Tiếng kêu khi nãy quá gây chú ý, dù là fan của Gracie hay là người qua đường đều dõi mắt về phía này.

"Là Gracie."

"Gracie."

"Phác tổng, em yêu chị."

Đình Đình khiêm tốn đã quen, hiện tại quản lý và trợ lý đều không ở bên cạnh, tình cảnh này khiến cô lúng túng vô cùng.

"Gracie."


"Đây là bệnh viện, xin giữ trật tự."

"Xin các vị giữ bình tĩnh."

"Phác tổng của chúng tôi."

Fan của Gracie nổi tiếng là trung thành, hầu hết là fan bà xã trẻ tuổi, mức độ cuồng nhiệt không cần nghĩ cũng biết. Cô nhóc không giữ chân đám đông được bao lâu, dòng người đã nhào tới như ong vỡ tổ, tình hình lại một lần nữa mất khống chế.

Dù sao cũng là bệnh viện, Gracie không muốn gây rối loạn không cần thiết. Cô xoay người chạy vào khúc ngoặt, còn chưa nhận biết được phương hướng, tay đã bị tóm chặt.

Là một bàn tay khô ráo lạnh ngắt, sức lực mạnh mẽ vô cùng.

Trong lúc sửng sốt, cô đã bị kéo vào chỗ cầu thang khuất sáng. Thời khắc ngẩng đầu, cô chạm ngay đôi mắt sâu thẳm như sao trời của người đó. Chóp mũi vẩn vương mùi thuốc sát trùng gay mũi, cô khẽ gọi tên anh, "Bác sĩ Đào."

Anh mỉm cười rồi nắm chặt cổ tay cô, dắt cô đi về một phía.

"Đi theo tôi."

Bỗng yên tâm cách khó hiểu, Đình Đình lẳng lặng mặc một người đàn ông không mấy thân quen ấy kéo tay mình, bước đi trên con đường mờ tối.

Anh dẫn cô vào thang máy nội bộ cần nhập vân tay. Ngón tay tuyệt đẹp đặt trên máy quét bao lâu, ánh mắt Khương Cửu Sênh dõi theo bấy lâu. Đang lúc ngẩn ngơ, Nguyên Thái buông lỏng tay, bấy giờ cô mới phát hiện bàn tay được anh nắm đang chảy mồ hôi, lành lạnh hệt như tay anh.

"Xin lỗi."

Cô lắc đầu, nói cảm ơn.

Ngón tay nhấn nút B1, sắc xanh hắt ra từ nút bấm chiết xạ lên ngón tay anh, để lại vòng sáng trong suốt. Một người đàn ông sao lại có đôi bàn tay đẹp đến vậy cơ chứ.

Không biết mũ cô đã rơi từ lúc nào, mái tóc cô xõa tung che nửa gương mặt. Cô rũ mắt, nhìn theo tay Nguyên Thái, "Tay của anh-..."


Cô chần chừ hồi lâu, nhưng không thể nào dằn được, "Tôi có thể thử sờ nó được không ?"

Nguyên Thái ung dung rút tay lại, ánh mắt sâu xa mà chuyên chú nhìn thẳng vào cô, "Cô có sở thích nhìn tay à ?"

Đình Đình sửng sốt.

Đây mới là lần thứ ba cô gặp Nguyên Thái, thật quá bất lịch sự. Hình như con người này khiến cô không còn là chính mình nữa rồi, ma xui quỷ khiến thế nào cứ vượt ranh giới hết lần này đến lần khác, dễ dàng đánh mất bản thân một cách khó hiểu.

Ngẫm nghĩ một lát, cô quyết định giải thích, "Anh là người duy nhất đấy."

Đôi môi nhẹ mím của Nguyên Thái thả lỏng, anh không cười nhưng khóe môi khẽ cong, hàng mày cũng giãn ra, chỉ như vậy thôi đã khiến người ta lóa mắt.

"Cứ việc." Dứt lời, anh đưa tay về phía cô.

Cô không chút do dự cầm lấy tay anh, đôi mắt cong cong ánh lên sự thỏa mãn thuần túy, khác hẳn nét cười lạnh lùng thờ ơ thường ngày. 

Đình Đình khẽ chạm vào bàn tay của anh, Nguyên Thái cúi người, dựa sát vào người cô, Đình Đình liền ngửi thấy trên người anh không phải là mùi sát trùng của bệnh viện mà là mùi bạc hà nhàn nhạt. Bàn tay lạnh lẽo của anh nằm trong tay cô, Đình Đình liền nín thở.

Bởi vì anh dựa quá sát, cho nên cô nhìn thấy rõ cái bảng tên ở trước ngực anh.

Họ tên: Đào Nguyên Thái

Chức vị: Bác sĩ khoa ngoại.

Đình Đình sờ trán tay, sau đó nhẹ nhàng dùng khăn tay lau đi, thấy không có gì đáng ngại thì ngẩng đầu lên nhìn anh, "Cảm ơn anh."

Nguyên Thái im lặng không nói, rồi trực tiếp rời đi.

Đình Đình đặt tay lên cằm, nhìn theo bóng lưng của anh mà cười háo sắc.

Con người này, chỉ muốn một mình có được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net