II - 50 shades | revolver

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Korth Combat 357

***

Phần bụng huyết dịch chảy xuôi, tay trái gần như đã không thể cử động, gần xương đòn còn có một vết đạn bắn không ngừng tươm máu, thấm ướt lớp áo giáp đen.

Bước chân của nam nhân có chút không được yên ổn.

Hai bên giao tranh, song phương tựa hồ đều rơi vào bẫy địch, viên cảnh sát trẻ tuổi bị người phục kích rõ ràng có chút hậm hực.

Với tình huống trước mắt, bình an trở về trong cục là không có khả năng, cậu đại khái cần phải xác nhận lộ tuyến một chút, tìm một nơi ở gần đây để khẩn cấp xử lý vết thương, sau đó mới có thể tính tiếp.

Cũng may, tổn thương còn chưa nghiêm trọng đến mức lập tức mất mạng.

Nhưng lúc vừa đặt chân đến trước cửa căn phòng có dán biểu tượng chữ thập đỏ, trực giác nhạy bén của cảnh viên ưu tú lập tức đánh hơi ra được điều khác thường.

Ngoại trừ cậu, trong phòng còn có một mùi máu tươi nhàn nhạt.

Vương Nhất Bác hừ cười, ngón tay thon dài nắm chặt khẩu Glock 17. Mặc dù huyết dịch sền sệt bên trên chuôi súng đã bắt đầu ngưng kết, cầm vào thật sự rất khó chịu, nhưng mà không sao, băng đạn còn hơn một nửa.

Chín viên, đủ chơi.

Thân thể bởi vì đau đớn mà chỉ có thể tựa hờ vào cạnh cửa, Vương Nhất Bác nghiêng đầu, cẩn thận không để động đến vết thương, tròng mắt đảo quanh dò xét, một tay bọc lấy tay nắm cửa, con ngươi loé sáng.

Cạch.

Một đôi bàn tay mang theo mùi máu lập tức tóm lấy cổ áo cậu kéo vào trong, gần như ngay lập tức, họng súng đen ngòm cũng chuẩn xác nhắm thẳng vào đỉnh đầu người nọ.

Thế nhưng đối phương có vẻ rất trấn định, cái trán bạo dạn ấn về phía trước, đầu lưỡi vươn ra, nhẹ nhàng liếm lên khoé môi Vương Nhất Bác.

Cảnh viên trẻ tuổi giật mình, trong bóng tối lờ mờ chỉ kịp nhìn thấy bàn tay người nọ rời khỏi người cậu, sượt qua vành tai, ấn mở công tắc đèn ở phía sau.

Cả căn phòng bừng sáng, hai người đồng thời bại lộ trong mắt của đối phương.

"Một con mèo nhỏ bị thương, thú vị."

"Như nhau thôi."

Tiêu Chiến đẩy gọng kính mắt đã nứt vỡ nằm trên sống mũi, lòng bàn tay chụp lấy lỗ nòng, mang theo cả cánh tay của người cầm súng chậm rãi dời xuống.

Hắn xích lại gần, hô hấp nóng rực vẩy vào hõm cổ Vương Nhất Bác.

"Muốn chơi không?"

Vương Nhất Bác tựa hồ đã nhận ra mục đích của người trước mắt, lập tức không chút lưu tình mà cong gối đạp mạnh vào giữa bụng đối phương.

Cậu hài lòng híp mắt nhìn người còn lại bởi vì động tác của mình mà ngã quỵ xuống đất, nhưng đồng thời, vết thương trên bụng cậu cũng có xu hướng sắp vỡ ra.

Đúng là đánh địch một ngàn, tự hại tám trăm.

Vương Nhất Bác lạnh lùng bước vòng qua người Tiêu Chiến, đi thẳng đến chiếc giường đơn duy nhất trong phòng, thong thả ngồi xuống lục tìm hộp cấp cứu đã mở sẵn.

Cậu chậm rãi cởi bỏ chiếc áo khoác nặng nề, giáp chống đạn bị phá thành mảnh nhỏ, tuỳ ý ném trên mặt đất. Máu từ vết thương đã hoàn toàn làm cho vải áo thun đen bên trong dính bết vào da thịt, Vương Nhất Bác nhíu nhíu mày, chỉ có thể cầm kéo y tế cắt bỏ từng li từng tí.

Phần bụng bị dao găm cận chiến rạch phá một đường khá dài, Vương Nhất Bác đổ cồn lên tay, thô bạo xoa sạch vết máu lẫn bùn cát, sau đó sát trùng vết thương, bôi sơ một lớp thuốc mỡ kháng sinh, cuối cùng mới dùng băng vải cuốn quanh phần bụng.

Vết đạn bắn ở trên vai đại khái chỉ có thể tạm thời cầm máu.

"Tôi có thể hiểu là em đang dụ dỗ tôi không?"

Tiêu Chiến dứt khoát giữ nguyên tư thế ngã ngồi ban nãy, một chân áp sát mặt sàn, một chân co lên, bàn tay chống đất làm điểm tựa, cánh tay còn lại gác trên đầu gối, ngả ngớn lau đi vệt máu trên khoé miệng.

Biểu tình trên mặt Vương Nhất Bác không thay đổi, chỉ là lông mi nhấp nháy mấy cái, sau đó cứ như vậy mà đi đến chỗ Tiêu Chiến.

Cậu hơi khom lưng, duỗi hai ngón tay nâng cằm đối phương lên, ánh mắt ác liệt nhìn thẳng vào đôi con ngươi xinh đẹp đa tình của người bên dưới.

Tiêu Chiến nghĩ thầm, con mèo nhỏ này thật sự không ý thức được bản thân hiện tại chọc người đến cỡ nào.

Ngũ quan tuấn tiếu, vai rộng eo thon, phần thân thể bình thường giấu dưới quần áo trắng không tưởng nổi, nhưng là cơ bắp đầy đủ, không có cảm giác bại nhược. Hiện tại ngoại trừ cơ bụng đã bị băng vải quấn quanh, nửa thân trên đẹp đẽ mê người hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, Tiêu Chiến cực kỳ thưởng thức.

Ở khoảng cách gần, Vương Nhất Bác phát hiện tổn thương trên người Tiêu Chiến kỳ thực không nghiêm trọng, mặc dù nhìn qua rất máu me.

Ngay lập tức, cậu cảm giác được là mình đã bị bẫy, thế nhưng hiện tại bộ đàm đã mất tín hiệu, quân chi viện không biết khi nào mới tới, chỉ còn cách tự thân chống đỡ kéo dài thời gian.

Tiêu Chiến chống người ngồi lên, nhanh nhẹn tránh thoát rồi thuận thế xoay người đảo ngược vị trí, bá đạo vây chặt mục tiêu giữa cơ thể mình với mặt sàn. Vương Nhất Bác còn chưa kịp lấy lại tinh thần, bàn tay giảo hoạt của người phía trên đã ác ý bấm lên hông cậu một cái.

Vương Nhất Bác giật mình hút khí, bờ môi khẽ hếch lập tức bị người luồn lưỡi đi vào.

Đối phương thủ đoạn cực kỳ, vị trí tấn công vừa không trực tiếp chạm trúng vết thương vừa đủ để khiến cho cậu bất ngờ, cơ thể làm ra phản xạ trước khi đầu não kịp phản ứng.

Bất quá tay chân mềm nhũn không đầy ba giây, Vương Nhất Bác vòng tay quấn lên cổ Tiêu Chiến, nhanh chóng giành lại quyền chủ động.

Bọn họ giằng co rất lâu, trong mê luyến còn mang theo chút ác ý, như thể nụ hôn này thực chất chính là một cuộc tranh chấp.

Đôi bên đều có cảm giác đầu lưỡi mình sắp bị cắn nát, mùi máu tươi pha lẫn nước bọt lưu chuyển qua lại giữa hai khoang miệng, không ai chịu bỏ qua ai.

Cảm giác cánh tay trên cổ mình dần dần trượt xuống, một đường xoa thẳng đến thắt lưng. Tiêu Chiến cười khẽ, một giây trước khi Vương Nhất Bác chạm vào chuôi súng, bàn tay hư hỏng kia đã bị hắn chuẩn xác bắt lấy.

"Đừng giãy dụa nữa."

Tiêu Chiến rút súng từ bên hông ra, dứt khoát vứt lên chiếc giường bệnh ở sau lưng.

"Em có phản ứng." Hắn cười nói, đầu gối ác ý cọ lên đũng quần cảnh phục của Vương Nhất Bác.

Đổi lại chỉ là một tiếng khịt mũi xem thường.

"Đàn ông có phản ứng rất lạ sao?"

"Không lạ."

Tiêu Chiến bật cười "Nhưng đàn ông bị đàn ông hôn đến có phản ứng...xác thực hiếm thấy."

"Lắm lời."

Vương Nhất Bác rướn người lên, bịt kín cái mồm điêu toa kia lại.

Tiêu Chiến chống một chân làm điểm tựa, nâng cả thân mình lẫn người trong ngực đứng lên, vừa đi vừa hôn một đường thẳng đến bên cạnh giường nhỏ.

Hắn đặt Vương Nhất Bác ngả người nằm lên, từ đùi trở xuống buông thõng ở ngoài mép giường, còn thuận tay kéo chiếc quần hộp kaki màu đen của cậu đến tận giữa đùi.

Chất liệu vải không co giãn, cảm giác vướng víu cực kỳ khó chịu. Vương Nhất Bác dùng sức rút một chân ra, cái quần lập tức rớt xuống, mắc kẹt trên cổ chân trái, ống quần nửa lết phết chạm đất.

Bàn tay Tiêu Chiến thuận theo mép quần lót trượt vào trong, cầm lấy hạ thân sớm đã bừng bừng phấn chấn của cậu lôi ra ngoài, trên dưới chuyển động, một tay khác vói vào hòm thuốc.

Lát sau, hắn lôi ra mấy ống thuỷ tinh màu nâu trong, dài chừng nửa gang tay.

"Cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác nhìn thứ đồ vật trên tay Tiêu Chiến, có chút không hiểu ra sao.

"Calcium dạng lỏng."

Tiêu Chiến cười cười, giật nốt chiếc quần lót chật chội kia ra, thuần thục bẻ gãy đầu nhọn của mấy ống thuỷ tinh, lần lượt đổ hết chất lỏng bên trong lên trên hạ thân nóng hổi của cậu.

Dịch lỏng trong suốt chảy xuôi từ đỉnh đầu cho đến phần thân, vòng qua dịch hoàn, cuối cùng biến mất sau khe hở giữa hai cánh mông. Lành lạnh dinh dính, không nói rõ được là khó chịu hay thoải mái.

Cảm nhận ngón tay đối phương mang theo càng nhiều chất bôi trơn thăm tiến vào trong, Vương Nhất Bác chỉ dùng biểu tình trào phúng mà nhìn thẳng Tiêu Chiến.

Hậu huyệt của đàn ông vốn cũng không thích hợp để thừa nhận, nhưng là đối diện với người trước mặt, Tiêu Chiến vẫn có cách khiến cho chỗ này vừa ướt vừa mềm.

"Chúng ta có lẽ nên chơi gì đó kích thích một chút."

Khẩu Korth Combat 357 màu bạc bị vứt lên giường ban nãy là món đồ chơi tuỳ thân mà Tiêu Chiến yêu thích nhất.

Không chỉ là vì độ chính xác khi ngắm bắn cao hay là độ bền ấn tượng, kiểu dáng nòng súng còn rất trơn tru, cắm vào nơi nào cũng không vướng víu, tỉ như túi áo, thắt lưng.

Lại tỉ như, cái miệng nhỏ xinh đẹp ngay trước mặt.

Một nụ hôn dài nữa lại kết thúc, Tiêu Chiến vừa bứt ra, họng súng sáng choang đã nhanh chóng thay thế vị trí.

Hai cánh môi đột nhiên bị cưỡng ép mở tròn hết cỡ, đứng trước bức bách của dị vật, đầu lưỡi Vương Nhất Bác tránh thoát khắp nơi.

"Không liếm cho cẩn thận, lát nữa người chịu khổ sẽ là em."

Vương Nhất Bác khẽ giật mình, nhưng rất nhanh liền cười lên, nhẹ nhàng cắn vào nòng súng, con mắt giống như hồ ly, đầu lưỡi linh xảo hoạt động.

Cậu có nguyên tắc nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngốc, cân nhắc lợi hại, đạo lý này Vương Nhất Bác vẫn hiểu.

Đợi cho đến khi cơ miệng mỏi nhừ, Tiêu Chiến mới thu nòng súng kim loại ướt sũng trở về, lúc rút ra còn nghe "phốc" một tiếng, mang theo mấy sợi tơ bạc.

Vương Nhất Bác nuốt một ngụm nước bọt sắp tràn ra ngoài, lập tức cảm giác được có thứ đồ vật cứng rắn lạnh lẽo xâm nhập vào trong cơ thể.

Không cần dùng đầu nghĩ cũng biết đó là thứ gì.

"Chúng ta chơi một trò chơi."

Tiêu Chiến đột nhiên mở miệng, thanh âm tựa hồ ẩn tàng vui sướng cùng chờ mong, động tác ra vào trên tay lại không ngừng nghỉ, làm cho nòng súng chôn càng sâu vào trong mật huyệt, ổ đạn gập ghềnh chống ở bên ngoài.

Hắn ấn chốt mở đằng sau kíp hoả, đẩy ổ đạn san bên trái, tháo ra năm viên vứt xuống đất, sau đó mới đóng lại, tiếp tục động tác.

"Trong súng của tôi còn một viên đạn."

"Để xem, ai là người may mắn."

Vương Nhất Bác đã không đáp lời nổi, cánh môi khép mở thở dốc không ngừng. Nhìn thấy hạ thân của cậu hoàn toàn đứng thẳng, eo không tự chủ mà đong đưa nghênh hợp, Tiêu Chiến hài lòng cười cười.

"Bị súng cắm mà cũng có thể hưng phấn như vậy?"

Hắn xoay ổ đạn, tiếng bánh răng đồng trục rồ rồ vang lên, chốt nòng bật mở, ngón trỏ tạo thành góc chín mươi độ, dứt khoát bóp cò.

Một loạt động tác diễn ra liền mạch lưu loát, hắn rõ ràng cảm nhận được hô hấp của người dưới thân tạm thời đình trệ, mị thịt gắt gao cắn chặt nòng súng.

"Rỗng, tới phiên em."

Tiêu Chiến cầm tay Vương Nhất Bác đặt vào chuôi súng, đồng thời giải khai khoá quần tây đã căng cứng của chính mình.

Bởi vì vừa rồi quá mức khẩn trương, góc độ này lại còn không tiện cho cậu hoạt động cổ tay, lúc rút súng ra, phần gờ mô lên ở đầu ngắm hung ác cọ vào thành vách, Vương Nhất Bác không nén được mà kêu đau một tiếng.

Tiêu Chiến đứng ở mép giường, chân giường y tế có độ cao rất vừa vặn. Chờ cho Vương Nhất Bác rút súng ra, hắn lập tức tiến quân thần tốc, vừa xâm nhập vào liền bắt đầu điên cuồng va chạm.

Hỗn hợp dính bết trên nòng súng đã phân không được là dịch ruột non hay calcium, Vương Nhất Bác nắm chặt chuôi súng, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Tiêu Chiến.

Ngay lúc cậu định bóp cò, đối phương bắt đầu dùng sức thao lộng, mỗi một lần đều hung hăng chạm vào điểm mẫn cảm, bàn tay còn vươn ra cầm lấy hạ thân cứng rắn lung lay theo từng cú huých ở phía trước, tận tình săn sóc.

Khoảnh khắc ngón tay run rẩy bóp chặt còn súng, trước mắt Vương Nhất Bác bỗng dưng trắng xoá một màu, sau huyệt co rút, tinh dịch phun đầy trên bụng cả hai.

Tiêu Chiến cười nói "Không có đạn, tới phiên tôi."

Sau khi cao trào cơ thể cần có thời gian nghỉ ngơi, qua vài phút mới có thể tiếp tục, nếu không đối phương sẽ cảm thấy khó chịu. Hắn thả chậm động tác, cúi xuống hôn trấn an Vương Nhất Bác.

Người dưới thân đã triệt để mềm oặt, lồng ngực kịch liệt chập trùng, cố sức hớp vào từng ngụm dưỡng khí.

Tiêu Chiến lưu luyến tách ra, nắm chặt khẩu súng trong tay như có điều suy nghĩ. Sau đó hắn thận tránh đi vết thương, dùng đầu súng kim loại vẽ một đường từ yết hầu xuống đến ngực trái của Vương Nhất Bác.

Nói thật, hắn muốn tiếp tục nhét thứ này ra đằng sau, nhưng vật nhỏ dưới thân chỉ mới chứa một mình hắn đã chật vật không chịu nổi.

Tiêu Chiến cũng không có cầm thú đến như vậy.

Vết rách trên bụng tựa hồ lại sắp nứt, máu bắt đầu rịn ướt băng vải, hắn bóp cò, một tiếng đạn lép vang lên như trong dự liệu.

Tiêu Chiến trả khẩu súng lại về tay Vương Nhất Bác, hạ thân lại một lần nữa đều đặn ra vào, sau đó mới cúi sát người xuống, thấp giọng nói

"Phối hợp một chút, vết thương của em vỡ rồi, nếu muốn lâu hơn thì lần sau tiếp tục."

"Anh—!"

Vương Nhất Bác quả thực bị tên hạ lưu này chọc cười. Muốn nghe cậu kêu thôi mà cũng viện lý do nghe thật quang minh chính đại! Cậu nên làm gì, cảm ơn hắn vì sự chu đáo đối với bạn giường?

Thấy người bên dưới trừng trừng nhìn mình, Tiêu Chiến nhướng mày cười, nói một câu không đầu không đuôi.

"Không kêu cũng được."

"......"

Đồ cáo già.

Vương Nhất Bác vứt súng sang bên, kéo ghì cổ áo của hắn xuống, nồng nhiệt ôm hôn.

Tiếng rên rỉ không còn bị chủ nhân tận lực kềm nén, ướt át xen lẫn vào trong tiếng da thịt va chạm ở dưới thân.

Tiêu Chiến hài lòng, đưa tay miết nhẹ lên đầu ngực nhỏ xinh mấy cái, thành công đổi lại một tiếng nức nở từ người bên dưới, vách thịt gắt gao bóp chặt.

Hắn tăng tốc, đầu lưỡi càn quấy sục sạo khắp nơi, khí thế như thể muốn huỷ cậu đi nuốt vào trong bụng.

Cuối cùng, cự vật đỉnh vào một cái thật sâu, toàn bộ phóng thích.

-

Vương Nhất Bác chống nửa người nằm trên giường, nhìn kẻ địch đang cẩn thận dùng băng gạc thanh lý hạ thân đã lầy lội thành một mảnh cho mình, cảm thấy hoang đường đến cực điểm.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, Vương Nhất Bác cầm lấy khẩu súng bên cạnh, không chút do dự mà chỉ thẳng vào xoáy tóc của đối phương.

"Tới lượt tôi."

Tiếng mở chốt khoá nòng vang lên rất nhỏ.

Động tác trên tay dừng lại, Tiêu Chiến buồn cười ngẩng đầu, trong giọng nói là mười phần nắm chắc

"Phát này có đạn."

Biết có đạn nhưng vẫn đưa cho cậu, đây mới là ý chính.

"Vậy sao?"

Vương Nhất Bác nhếch môi, cánh tay còn lại cũng nâng lên, khẩu Glock đen ngòm nằm trong đống áo thun cắt vụn ban nãy song song nhắm vào Tiêu Chiến.

Ý tứ rất rõ ràng, nếu thật sự muốn bắn anh thì tôi đã dùng cái này.

Đòn tâm lý thôi, ai mà không biết chơi?

"Lần sau sẽ không may mắn như vậy."

Vương Nhất Bác vứt trả khẩu súng lại cho Tiêu Chiến, cảm thấy mình chính là điên rồi, cho nên mới ở đây dây dưa hơn thua với một tên tội phạm.

"Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã nương tay."

Tiêu Chiến cúi đầu cười cười, một câu "lần sau sẽ đến nhanh thôi" quyết định giữ lại không nói.

***
end.

13 tỏ vẻ: H thôi mà, logic gì đó chỉ là phù du, cảnh sát vì dân phục vụ chiến đấu chống lại cái ác gì đó chỉ là mây bay, súng play mới là chuyện chính *nói nhỏ*

À, giáp chống đạn chỉ cản bớt lực của đầu đạn chứ không phải là không thể bị bắn thủng, vị trí gần xương đòn cũng là chỗ có thể bị trúng đạn dù đã mặc áo chống đạn, và giáp kim loại mới chống dao chứ giáp phổ thông làm bằng sợi tổng hợp thì dao găm có thể dễ dàng cắt đứt (để thôi mọi người nói con này nó viết cái chì mà điêu quá thể). Ổ đạn Korth Combat 6 viên nhưng viên thứ 4 là có đạn rồi (viên em Bác ko bắn á), vì nếu nói người dùng súng rulo lâu năm có thể cảm nhận được viên tiếp theo có đạn hay không tôi còn tin, chứ xoay ổ đạn vèo vèo mà canh được viên đạn nằm ở cuối cùng như trong phim thì siêu nhiên quá, zô lý.

Ban đầu định cho a Chiến dùng S&W 500 vì nó phổ biến hơn (bây giờ ko biết có ai dùng Korth Combat không nữa) nhưng khẩu đó nó dài quá, nhìn thốn. Súng của em Bác là khẩu màu đen đen giống như đồ chơi mà mọi người hay thấy trong phim FBI á, ai thắc mắc thì có thể tìm xem thử, tại vì H ko liên quan đến nó nên cảm thấy ko cần thiết up hình.

Còn bộ cảnh phục của em nó đại khái như thế này.

Hừm, viết có cái H giải thích năm trăm chữ! Anh cảnh sát và chú tội phạm có lẽ sẽ còn gặp nhau trong 50 shades.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#zsww