Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em thích thầy - Vương Nhất Bác ngẩng lên, kiên quyết nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt cậu.

- Hả? - Tiêu Chiến "hả" một tiếng, vẻ mặt như vừa nghe phải cái gì khó tin lắm - Em nói gì tôi không nghe rõ...

- Thầy không nghe lầm đâu - Vương Nhất Bác vẻ mặt cứng rắn đáp - em muốn theo đuổi thầy!

Tiêu Chiến thật sự cạn lời.

Cái chuyện dở khóc dở cười này xảy ra vào lần Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác tới New York tham gia một kì thi Sinh học quốc tế

Trải qua mấy lần lên lên xuống xuống máy bay, cùng mấy lần vật vờ ở các sân bay quốc tế, cả đoàn 14 người nhốn nhốn nháo nháo náo loạn một chập cuối cùng cũng an toàn tới được New York.

Khi đó ai nấy đều rất mệt mỏi, nhưng vẫn phải cố giữ tỉnh táo, rút thăm chia phòng. Những người được chọn đi thi đều là những người toàn năng nhất tới từ tất cả các tỉnh thành, cho nên phía trên cũng không dám keo kiệt với bọn họ, vung tay đặt 4 phòng ở một khách sạn 4 sao khá gần với trung tâm thành phố, tức là rất gần địa điểm thi.

Đoàn 14 người thì có 4 nữ, 3 học sinh và 1 giáo dẫn. Họ thì dễ rồi, 4 người chiếm phòng tư thứ nhất. Còn các anh trai thì đau khổ ngồi rút thăm với nhau.

Còn lại hai phòng tư và một phòng đôi. May mắn làm sao, Vương Nhất Bác rút trúng được phòng đôi.

Không may mắn làm sao, ở cùng phòng với cậu là Tiêu Chiến, thầy giáo dẫn của cậu, cũng là crush của cậu.

Nói đến việc Vương Nhất Bác làm thế nào crush được Tiêu Chiến, ấy lại là một câu chuyện dở khóc dở cười khác.

Câu chuyện ấy bắt đầu bằng câu hỏi: tình yêu sét đánh là gì?

Đối với câu hỏi này, sẽ chia ra rất nhiều loại người với những câu trả lời khác nhau.

Loại người thực tiễn sẽ khẳng định nó không có thật.

Loại người mộng mơ sẽ nói rằng hoàn toàn có thể, rằng đó là một điều rất thú vị. Có thể là thú vị thật, nhưng chúng ta sẽ dừng lại ở đây. Xin cảm ơn sự hợp tác của các bạn.

Và loại người cuối cùng, chính là loại người như Vương Nhất Bác. Đối với cậu bé này và chắc có cả một số cô cậu bé mới lớn nữa, "tình yêu sét đánh" chính là "nghiệp quật".

Thì bởi vì, lúc đầu Vương Nhất Bác đâu có tin cái gì gọi là "tình yêu sét đánh", cậu cũng chỉ cho rằng đây là mấy cái giấc mộng gà bông của con gái, như kiểu sẽ có hoàng tử cưỡi bạch mã tới cầu hôn các nàng như công chúa trong truyện cổ tích. Nhưng tới giờ thì Vương Nhất Bác tin rằng có cái "tình yêu sét đánh" này rồi, còn bị đánh cho ngáo ngơ, không biết đường về nhà luôn.

Người "đánh" cậu không phải ai khác, là Tiêu Chiến, anh thầy dạy Sinh đẹp trai mới vào trường.

Tiêu Chiến mới chuyển về làm giáo viên trong trường cậu không lâu, nhưng thực lực của anh không phải tầm thường. Mới vào trường một năm, anh đã được cử đi làm hướng dẫn cho đoàn học sinh đại diện Trung Quốc đại lục thi Sinh học ở Mỹ. Vương Nhất Bác cũng có nghe phong thanh qua từ hội bà tám mê trai ở lớp. Tiêu Chiến từng là du học sinh trao đổi ở Nga, sau khi lấy được bằng Thạc sĩ ở Nga thì quay về Trung Quốc tiếp tục nghiên cứu Tiến sĩ.

À, cậu còn nghe mấy cô gái ấy kể rằng thầy Tiêu đến giờ vẫn là một thầy giáo độc thân vui tính không mảnh tình vắt vai, dù thầy cũng gần 30 tuổi rồi.

Vương Nhất Bác thích Tiêu Chiến ngay từ cái nhìn đầu tiên ở trường.

Đương nhiên với khả năng của Tiêu Chiến, anh từng đứng lớp rất nhiều buổi học của câu lạc bộ Sinh. Tuy vậy, mỗi khi Tiêu Chiến đứng trên bục giảng giảng bài sẽ có rất nhiều nữ sinh đứng nhòm ngó ở cửa, còn Vương Nhất Bác thì không hề thích phải học trong một căn phòng với một đám nữ sinh lố nhố đứng bao vây ở ngoài. Vậy nên Vương Nhất Bác luôn tìm cách chuồn khỏi lớp học trước khi đến tiết của thầy Tiêu, hôm sau đến thì mượn vở chị Tuyên Lộ ngồi sau để chép lại. Hôm thì đau bụng, hôm thì mệt, hôm thì trực tiếp bùng không lí do, trên căn bản cậu chưa tham gia buổi học nào Tiêu Chiến dạy cả.

Cho tới một ngày, Vương Nhất Bác đang cùng cậu bạn thân Kỉ Lý đi lơ vơ dưới sân trường, liền tình cờ gặp thầy Tiêu cầm giáo án đi ngang qua hai người

"Ối, người đâu đẹp trai thế!" - đấy là suy nghĩ của Vương Nhất Bác khi nhìn thấy Tiêu Chiến lần đầu.

Kỉ Lý thấy Vương Nhất Bác cứ chăm chăm nhìn Tiêu Chiến, huých huých tay cậu bạn, lôi cái người xác dưới đất hồn trên cao này về thực tại

- Người kia là ai? - Hồn vừa về với xác, câu đầu tiên Vương Nhất Bác nói lại là hỏi thông tin người ta. Cậu có chút ngại, bèn đưa tay sờ sờ mũi một chút

- Thầy Tiêu Chiến, đối tượng "bà tám" của hội nữ sinh đấy - Kỉ Lý mở to mắt nhìn Vương Nhất Bác - thầy ấy có dạy câu lạc bộ Sinh mà, cậu không biết à?

- Không - Vương Nhất Bác lắc đầu - tớ toàn bùng tiết của thầy Tiêu.

Kỉ Lý chỉ "ồ" một tiếng rồi thôi. Sở thích bùng học của Vương Nhất Bác, Kỉ Lý là người hiểu rõ nhất.

- Nghe kể thầy ấy sắp tới sẽ làm giáo dẫn đưa đoàn học sinh đại diện Trung Quốc thi Sinh ở New York - Kỉ Lý huých Vương Nhất Bác thêm một cái - cậu có định đi không?

- Có, tớ đang ôn thi mà. - Vương Nhất Bác trắng trợn nói dối.

Từ khi biết tin Tiêu Chiến có trong đoàn giáo dẫn đưa đội học sinh đại diện đi New York, Vương Nhất Bác vốn đã vứt kỳ thi này ra sau đầu mới hộc tốc ôn thi trở lại. May mà cậu thật sự có bản lĩnh, có thể đánh bay hàng ngàn đối thủ, tiến vào top 10 thi quốc tế trong khi bỏ mất khoảng 1/4 tổng số buổi học câu lạc bộ và lông bông hơn phân nửa thời gian ôn thi.

Được rồi, trở lại với câu chuyện "em thích thầy" của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến không phải lần đầu tiên được nam giới tỏ tình, bản thân anh cũng không có gì bài xích chuyện hai người con trai yêu nhau. Nhưng người này là học sinh của mình, hơn nữa còn tỏ tình một cách mạnh bạo như vậy, Tiêu Chiến thật sự có chút không quen.

- Thầy Tiêu, thầy có chấp nhận em không?

Thật ấy, Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, cậu nhóc này tỏ tình cũng quá đáng sợ rồi, giống như kiểu nếu anh từ chối cậu, cậu sẽ không ngần ngại bếch anh ném ra bãi rác vậy.

- Tôi...ờm...

- Em biết chuyện này rất đột ngột - Vương Nhất Bác mềm giọng lại - nhưng em thật sự rất thích thầy. Có thể cho em một cơ hội không?

Tiêu Chiến khó xử nhăn mày. Cậu nhóc này chuyên bùng tiết của anh, anh biết chứ. Ở trường cũng chẳng gặp nhau được bao nhiêu, mà bỗng dưng vừa gặp lại tỏ tình. Tuy vậy thái độ cậu nhóc trông không có vẻ gì là đùa cợt, mà thay vào đó lại tràn đầy chân thành. Tim Tiêu Chiến mềm đi một chút.

- Được rồi - Tiêu Chiến vươn tay, xoa đầu cậu bạn nhỏ trước mắt - em cứ thi cho tốt đi, nếu em được giải nhất - anh cười hì hì nói - thì tôi sẽ chấp nhận.

- Thật ạ?

- Đương nhiên, lời tôi nói ra sẽ không bao giờ làm trái.

- Thầy phải ngoắc tay hứa với em - Vương Nhất Bác chìa ngón tay út ra, kiên định nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến phì cười, móc ngón út vào ngón út của cậu. Được rồi, dù gì người trước mặt anh cũng chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng Tiêu Chiến lại quên, "đứa trẻ" này suy cho cùng cũng là thanh niên 17 tuổi. Mà thanh niên 17 tuổi thì đâu có ngại khó khăn gì, cái gì mình muốn đều phải giành bằng được.

Hai ngày thi trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới chiều buổi thi cuối, kỳ thi của bọn họ chỉ còn 15 phút nữa là kết thúc.

Vương Nhất Bác cầm chặt bút chì, lia lịa viết không ngừng lên tờ giấy nháp.

Đáp án là C!

Cậu nhanh chóng tô kín khung chữ C của dòng cuối cùng, chuông báo hiệu hết giờ vừa hay vang lên.

Vương Nhất Bác nộp bài thi, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không biết có thể đạt giải nhất hay không, nhưng những ngày thi căng thẳng cuối cùng cũng đã qua.

Không nhanh không chậm thu xếp đồ đạc, cậu khoác balo lên vai, theo dòng người đông đúc ra ngoài. Vương Nhất Bác ra đến nơi, cả đoàn đã tập hợp đủ ở ngoài chờ cậu.

- Người anh em - Tào Dục Thần vừa nhìn thấy cậu đi lại đã chạy tới ôm lấy vai cậu mà lắc - nhóc làm bài thi ra sao rồi?

- Cũng ổn ạ - Vương Nhất Bác cười cười - mọi người thì sao?

- Đề năm nay khó hơn đề mấy năm trước, em cảm giác mình làm khá ổn, còn thực hư ra sao thì...em không chắc - cậu nhóc Trịnh Phồn Tinh gãi đầu gãi tai.

- Công nhận khó hơn, anh cũng làm khoai lắm, còn bỏ mất hai câu nữa - Quách Thừa vừa chạy lại hóng hớt cũng gật đầu phụ hoạ.

- Mọi người không phải lo cho Nhất Bác - Đàn chị cùng trường Tuyên Lộ từ tốn đi đến bên cạnh mấy anh chàng, theo sau còn có thầy Tiêu gật đầu phụ hoạ - Nhất Bác thằng nhóc này nhìn ơ hờ thế thôi. Thiên tài đấy!

Mọi người cười ha ha trước câu nói đùa của Tuyên Lộ, sau đó lại rồng rắn kéo nhau về khách sạn.

----------
Sau bữa cơm tối, cả đoàn đòi lôi nhau đi tham quan xung quanh chơi. Dù sao cuộc thi căng thẳng đã kết thúc, các thầy cô giáo dẫn cũng du di cho cả đám, liền đồng ý.

Tám giờ tối, một đám choai choai mặt mày hớn hở, nhốn nháo đứng chờ dưới sảnh khách sạn, chuẩn bị được dẫn đi xem quảng trường Thời đại.

Tám giờ ba mươi tối, mười cô cậu thanh thiếu niên quy củ như trẻ mầm non, được bốn thầy cô giáo dẫn đi-một-kilomet-cũng-bị-lạc đưa ra quảng trường Thời đại tham quan.

- Thật đấy, người Trùng Khánh không dễ lạc thế đâu, tớ có người quen ở Trùng Khánh, tớ biết mà - giọng của Uông Trác Thành to nhỏ vang lên sau lưng Vương Nhất Bác, bên cạnh là tiếng cười nín nhịn của Tất Bồi Hâm - cái thành phố như giun như dế thế họ còn có thể đi bon bon hằng ngày. Cố ý, các thầy cô nhất định là cố ý bắt tụi mình đi bộ tập thể dục!

New York được mệnh danh là "thành phố không ngủ" cũng không phải không có lý do. Nơi đây ban đêm dường như còn tráng lệ hơn ban ngày. Những ngọn đèn rực rỡ bừng sáng mà nửa ngày trước hoàn toàn bị lu mờ, dòng người tản bộ trên quảng trường chỉ có đông thêm chứ không hề giảm bớt so với hồi ban chiều.

Mấy cô cậu thanh niên được các thầy cô giáo dẫn trả tự do, lăng xăng khám phá mọi ngóc ngách. Trịnh Phồn Tinh và Quách Thừa ngắm nghía một lượt, ăn thử tất cả các quán đồ ăn vặt có thể tìm thấy, Tào Dục Thần đau khổ bị Tuyên Lộ hớn hở kéo đi làm photographer riêng cho cô nàng, Uông Trác Thành và Tất Bồi Hâm tò mò kéo nhau ra nhìn mấy anh chàng hoá trang thành tượng đứng giữa quảng trường để quyên tiền, cố gắng chọc phá bằng cách kể mấy câu chuyện nhạt thếch, các thầy cô giáo dẫn cũng mỗi người tản ra một chỗ, còn Vương Nhất Bác thì bám theo Tiêu Chiến đi loanh quanh.

Vương Nhất Bác là một người khá chậm nhiệt. Thực tế thì đúng là vậy, nhưng khi thân với cậu rồi, sẽ thấy thật ra Vương Nhất Bác rất vui tính, cũng nói chuyện rất nhiều. Đặc biệt nếu để Vương Nhất Bác tự nói về sở thích, cậu chàng có thể nói rất nhiều câu chuyện từ trên trời xuống dưới biển. Giống như lúc này đây, cậu đang thao thao bất tuyệt cho anh nghe về bộ sưu tập lego ở nhà. Tiêu Chiến chỉ có thể lắng nghe, thỉnh thoảng lại hùa theo nói một vài câu, sau đó cười khổ một chút. Biết sao được, anh không thể dập tắt hứng thú của bạn nhỏ với câu "Tôi không hiểu chút gì về lego" được.

Liến thoắng một hồi, Vương Nhất Bác mới nhận ra Tiêu Chiến không nói gì nhiều. Cậu hơi chột dạ, quên mất rằng không phải ai cũng có hứng thú về lego như cậu.

- Xin lỗi thầy, em nói hơi nhiều...

- Không sao - Tiêu Chiến cười cười - tôi nghe em nói là được rồi.

- Thôi, em không nói nữa, mệt lắm - cậu nhẹ nhàng lắc đầu - em muốn nghe chuyện của thầy được không?

- Tôi thì có gì để kể cho cậu đây.

- Tuỳ tiện nói một chuyện đi.

Tiêu Chiến trầm ngâm không lên tiếng. Lúc Vương Nhất Bác nghĩ rằng anh không định lên tiếng, Tiêu Chiến bắt đầu thủ thỉ, kể một câu chuyện nhỏ. Chỉ là một câu chuyện ngắn về tuổi thơ nhàn nhã cùng sự kiên định phản đối người nhà để đi theo con đường nghiên cứu sinh, nhưng Vương Nhất Bác vẫn cứ say mê nhìn anh. Giọng nói của Tiêu Chiến rất dễ nghe, như tiếng suối róc rách trong rừng sâu, lại như tiếng chim hót líu lo vào một ngày hè rực nắng. Vương Nhất Bác nghe tới mê mẩn.

Cậu nhóc khẽ mím môi, tưởng tượng ra cảnh ngày Tiêu Chiến còn là một chàng trai 17 tuổi giống như cậu bây giờ, kiên định muốn học lên cao hơn, muốn đi du học, muốn có được bằng cấp. Rồi cậu nhìn lại chính bản thân mình. 17 tuổi rồi, chí hướng chưa có, học hành bộp chộp, bỏ tiết như cơm bữa. Nói đến cũng có chút chột dạ.

- Em muốn đi xe đạp không? - Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng hỏi sau khi bầu không khí chìm vào im lặng một lúc lâu.

- Dạ?

- Tôi là hỏi, em có muốn đi xe đạp không? - Tiêu Chiến chỉ vào hàng xe dài với đủ loại màu sắc sặc sỡ. Mắt Vương Nhất Bác sáng lên, có chứ, ở đó còn có xe đạp đôi nữa kìa, cậu muốn đi xe đạp đôi với thầy Tiêu! Hoặc để cậu chở thầy cũng được!!!

- Có vẻ đồng tình nhỉ - Tiêu Chiến bật cười khi thấy vẻ mặt như bị hớp hồn của cậu - Đi, chúng ta đi gọi mọi người.

Một đội 14 người lại nhốn nhốn nháo nháo tập trung lại, sau đó bắt đầu chia nhau ra chọn xe đạp.

Giá thuê xe đêm rất đắt, các thầy cô giáo dẫn lưỡng lự mãi, cuối cùng quyết định thuê bốn xe đôi và một xe đơn. Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, nếu đi xe đôi thì sẽ không được ở một mình cùng thầy Tiêu, dứt khoát chọn xe đơn. Tiêu Chiến cũng chiều theo cậu, gật đầu đồng ý.

- Bây giờ đi đâu đây? - Quách Thừa đạp lên một chiếc xe đạp đôi, mũi xe song song với chiếc xe đạp đơn, ngồi sau anh là Trịnh Phồn Tinh hớn hở cầm tay lái và một nữ sinh mặt ỉu xìu vì không tranh được chỗ đạp xe. Phía bên kia, đoàn xe đôi cũng chạy lên, đứng song song với chỗ bọn họ.

- Ra Battery Park đi - Tuyên Lộ ngồi sau xe Tào Dục Thần cùng một bạn nam khác, vừa lướt điện thoại vừa hăng hái nói - đi xe đạp ra chỗ đấy mất có 30 phút thôi, ngắm được tượng Nữ Thần Tự Do nữa đấy.

- Có được không thầy? - Xe Uông Trác Thành và Tất Bồi Hâm cũng chạy tới song song với xe của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, phía bên kia là xe của ba thầy cô giáo dẫn.

- Tuỳ các em thôi - Thầy giáo dẫn của Uông Trác Thành nhún vai - Chúng tôi là đi cùng các em mà.

- Nếu ra Battery Park thì chúng ta đi đường Broadway ấy ạ - Trịnh Phồn Tinh cũng nhòm nhòm vào điện thoại Tuyên Lộ - đi đường ven sông thì mát hơn, nhưng đi đường Broadway thì được ngắm cảnh nhiều hơn

- Vậy được, chúng ta đi - Tiêu Chiến leo lên yên xe sau của Vương Nhất Bác - Tào Dục Thần, xe em và Tuyên Lộ, mọi người đi trước dẫn đường đi

- Vâng ạ

Xe Tào Dục Thần đạp lên trước, mọi người cũng cùng nhau xuất phát

Đi theo đường Broadway có lẽ là quyết định rất đúng đắn. Từ đường Broadway có thể nhìn thấy rất nhiều địa điểm nổi tiếng của New York: có thể thấy toà nhà Empire State ở đằng xa, rẽ vào 5th Ave lại được đi ngang qua toà nhà Flatiron, sau khi đi ngang qua vườn hoa Jefferson một lúc là tới công viên Chistopher - một công viên LGBT nổi tiếng.

Đi vòng vèo một hồi và suýt lạc đường và ba lần, tổ hợp những chiếc xe màu sắc sặc sỡ cuối cùng cũng đi tới con đường ven sông New Jersey. Tới lúc này lại có một đám người nổi hứng muốn đua xe, hò reo một hồi, chiếc xe đến đích (hay đi lạc?) đầu tiên lại là xe của các thầy cô giáo dẫn.

Mọi người dựng xe ngoài cổng công viên, sau đó đi bộ vào. Tới 10h30, cả đoàn đã yên lặng tựa vào lan can, cùng nhau ngắm tượng Nữ thần Tự do đằng xa xa.

Vu vơ nói chuyện được mấy câu, cùng chụp mấy bức ảnh tập thể, cũng đã rất muộn. Lần này Vương Nhất Bác có nài nỉ thế nào, Tiêu Chiến cũng kiên quyết không cho cậu lái xe nữa. Gió hiu hiu nhẹ thổi, Vương Nhất Bác ôm chặt lấy eo anh thầy đẹp trai ngồi phía trước.

A...người Tiêu Chiến có mùi chanh, còn có hương bạc hà nữa...

Toàn là mùi khiến người ta an tâm thôi...

----------
Sau khi thi là ba ngày đằng đẵng đợi kết quả. Đoàn học sinh đại diện Trung Quốc đại lục lần này quậy phá ăn chơi tới bến, đôi khi còn quên mất mục đích chính tới đây là để đi thi. Ba ngày chờ kết quả tưởng dài mà lại ngắn vô cùng, cho tới ngày diễn ra lễ trao giải, mười cô cậu học sinh đã quấn nhau như sam.

- Tới lúc này thấy cũng có hơi chút hồi hộp nha... - Tuyên Lộ đi tới, ngồi vào bên cạnh hai cô gái còn lại trong đoàn.

- Tớ chả thấy gì sất - khiêu khích một chút cô gái đang đen mặt nhìn mình, Tào Dục Thần ngồi vào bên cạnh cô, sau đó tới Trịnh Phồn Tinh, Quách Thừa và Tất Bồi Hâm cũng ổn định chỗ ngồi. Uông Trác Thành ngồi xuống bên cạnh Tất Bồi Hâm, ngồi ngoài cùng, ngay cạnh các thầy cô giáo dẫn, chính là Vương Nhất Bác.

- Thầy nghĩ em có thể đoạt giải không? - Vương Nhất Bác lo âu hỏi Tiêu Chiến ngồi cạnh. Anh khẽ cười, nhẹ cầm tay Vương Nhất Bác lên xoa xoa.

- Đừng lo lắng quá, tôi tin em sẽ có giải thôi mà

- Nhưng nếu em được giải nhất...

- Thì cứ theo nguyện vọng của em thôi. - Tiêu Chiến cười hì hì

Lễ khai mạc đúng giờ được cử hành. Đầu tiên sẽ công bố giải từ thấp đến cao theo từng cụm châu lục, sau đó sẽ công bố top 10 học sinh có thứ hạng cao nhất toàn cuộc thi. Trung Quốc đại lục thuộc châu Á - châu Đại Dương, nơi có nhiều quốc gia tham gia nhất nên được công bố kết quả đầu tiên.

Giải khuyến khích, Trung Quốc có tổng cộng 3 học sinh lên nhận giải.

Giải ba, Tào Dục Thần cùng Tất Bồi Hâm và Quách Thừa được gọi tên

Giải nhì, Tuyên Lộ cùng Uông Trác Thành hạnh phúc đi lên nhận bằng khen thưởng

Giải nhất, Vương Nhất Bác cùng Trịnh Phồn Tinh ngơ ngác không tin vào tai mình, nhất là Vương Nhất Bác. Vừa nghe thấy tên mình, Vương Nhất Bác liền quay ngoắt lại, ánh mắt trân trân nhìn Tiêu Chiến. Tiêu Chiến kịch liệt vỗ tay, mắt không giấu nổi niềm tự hào nhìn Vương Nhất Bác, tới lúc bị Trịnh Phồn Tinh kéo tay mới hoàn hồn.

Buổi lễ diễn ra dài lê thê, Vương Nhất Bác ngủ được một lúc rồi vẫn chưa thấy tan, anh liếc nhìn xung quanh. Hội trường giờ đã nhốn nháo lắm rồi, người thì ngủ, người chơi điện thoại, người tán dóc, không mấy ai còn chú ý tới buổi lễ nữa.

Cuối cùng phần trao giải cá nhân cũng kết thúc, giờ là tới phần công bố các học sinh top 10.

"Đứng thứ mười, đại diện tới từ Nhật Bản, em Takahashi Kazuma"

Một cậu trai kiêu hãnh đi lên sân khấu trong tiếng cổ vũ của các bạn cùng đoàn.

"Đứng thứ chín, đại diện tới từ Ý, em Lorenzo van Ruff."

Một cậu nhóc tóc bạch kim, trông hơi lùn đứng lên, cười tươi rói với đám bạn học xung quanh đang rào rào vỗ tay.

"Đứng thứ tám,..."

"Đứng thứ bảy,..."

Từng cái tên được nêu lên, kèm theo đó là tiếng vỗ tay của các bạn cùng đoàn học sinh đó. Màn hình chiếu thay đổi mỗi khi tên một học sinh có thứ hạng cao được xướng lên.

"Đứng thứ ba, đại diện tới từ Vương quốc Anh, em Freya Delwiche."

Freya tóc đỏ đứng lên, ôm lấy các bạn học đang túm tụm xung quanh mình. Miệng cười tươi tắn, cô bước gần như chạy lên bục.

"Đứng thứ hai, đại diện tới từ Trung Quốc đại lục, em Ngọc Nhất Bác" (họ Vương - 王, họ Ngọc - 玉)

Cả đoàn Trung Quốc đại lục ngớ người, sau đó cười phá lên. Ban nãy đọc giải nhất thì đúng họ Vương, sao bây giờ lại thành họ Ngọc rồi?

Dù vậy, mọi người cũng rất tri kỷ, cười chảy nước mắt cũng phải tới chúc mừng cậu một câu. Vương Nhất Bác thì cứ đơ người ra, ngẩn người nhìn hình ảnh mình đang cười tươi rói xuất hiện trên màn hình chiếu.

Không những đoạt giải nhất, cậu còn đoạt luôn vị trí thứ hai...

Bước chân mơ hồ, Vương Nhất Bác mông lung bước lên nhận giải, không quên nhắc người dẫn chương trình rằng mình họ Vương chứ không phải họ Ngọc.

Chụp cùng top 10 một bức ảnh, cậu lại cầm thêm một tấm bằng, mơ hồ quay trở về chỗ ngồi.

Buổi lễ kết thúc, từng hàng học sinh nối đuôi nhau túa ra khỏi cái hội trường nóng bức. Đoàn đại diện Trung Quốc là đoàn cuối cùng rời đi.

- Này - Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tụt hẳn lại phía sau - thầy nói có phải tới lúc thực hiện lời hứa rồi không?

Tiêu Chiến cũng không bất ngờ. Môi bỗng bất giác mím nhẹ, Tiêu Chiến cong môi cười.

- Được - anh khẽ cúi xuống, môi chạm nhẹ vào đôi môi non mềm của cậu nhóc con - từ giờ tôi là bạn trai em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net