Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mặc bộ vest xám lịch lãm, tay phải đưa ra khoác lấy vai người bạn prommate của mình. Hôm nay cậu đi cùng một cô gái vô cùng xinh đẹp, mái tóc nâu thả nhẹ xoăn sóng bồng bềnh, bộ váy cúp ngực màu vàng ôm sát lấy eo, phía dưới phồng rộng, toả ra che lấy đôi chân thon gầy, vai lộ ra, hiện rõ đường xương quai xanh mê người. Prommate của Tiêu Chiến hôm nay trông như một nàng công chúa, thành công chiếm được sự chú ý của đông đảo người dự tiệc đêm ấy

Tiêu Chiến thầm cười. Công chúa của anh hôm nay trông rực rỡ như vậy, đâu ai nhìn ra đây là tên Vương Nhất Bác tính tình lầm lì, không ai muốn bắt truyện trong trường ấy.

Đúng vậy, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến là người yêu của nhau. Đâu ai ngờ nam thần của trường và tên dị biệt lại yêu nhau, phải chứ?

Hoặc có lẽ chỉ có mình Vương Nhất Bác đơn phương thích Tiêu Chiến, còn Tiêu Chiến tìm đến Vương Nhất Bác chỉ đơn giản là thoả mãn tính dục của mình.

Vương Nhất Bác chua chát nghĩ thầm, nếu không phải bị Tiêu Chiến phanh phui cái bí mật đáng xấu hổ ấy, cậu cũng đâu phải cưỡng ép bản thân mình tiếp nhận người kia, để rồi không mong muốn chút nào...lỡ yêu Tiêu Chiến.

- Tớ đi lấy chút đồ ăn. - Vương Nhất Bác khẽ nói với Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh, hơi dùng lực thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh.

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác dần tiến lại gần dãy bàn dài, khẽ nhếch môi cười tà. Tay phải anh đút vào túi quần, nhẹ nhàng, bật công tắc.

Chân Vương Nhất Bác bủn rủn khi cảm nhận được có vật gì đó đang khuấy đảo hậu huyệt mình. Cậu hoảng hốt. Chiều nay khi thay đồ, cậu đã từ chối Tiêu Chiến khi anh cố nhét cái trứng rung chết bầm vừa tậu hôm qua vào người cậu rồi mà, thế quái nào...

Vương Nhất Bác rét run người khi nhớ ra rằng...trưa nay, sau khi làm một trận điên cuồng, Tiêu Chiến có nhét vào hậu huyệt Vương Nhất Bác một cái trứng rung, và hình như cậu đã quên khuấy mất cái đồ đó sau một giấc ngủ trưa dài tới suýt trễ giờ đóng cổng.

Hẳn cái màn đòi nhét trứng rung vào mông cậu hồi chiều của anh chỉ để cậu bất cẩn mà quên đi cái trứng rung vẫn còn từ hồi trưa. Tiêu Chiến, nước đi hay đấy!

Gấp gáp quay lại tìm cái tên chết bầm nào kia, vừa thấy bóng dáng anh, cậu đã vội chạy lại, túm lấy tay anh, chân gần như chạy, lôi cả hai vào nhà vệ sinh, chốt cửa lại.

Vương Nhất Bác đè Tiêu Chiến lên bệ rửa tay mà hôn tới tấp, khuôn miệng nhỏ nhắn ồ ồ thở dốc. Là đầu xỏ, Tiêu Chiến dĩ nhiên biết cậu vì sao thành thế này. Thở dài, anh từ từ vén cái váy vướng víu của cậu lên, tiện tay lột bỏ bộ tóc giả mà nếu vẫn còn ở đây chắc chắn lát nữa sẽ gây không ít phiền toái.

- Chó con, cậu cũng quá nhiệt tình rồi. Trưa nay chẳng phải tớ đã cho cái bụng nhỏ này ăn no căng rồi à?

Vương Nhất Bác sớm đã cởi hết đống khuy áo được Tiêu Chiến cẩn thận thắt tới nút trên cùng, cà vạt tháo lỏng lẻo vứt ra sau. Cậu trừng đôi mắt ngập hơi nước, giọng vô cùng tức giận:

- Cũng không nghĩ xem là ai làm tớ thành thế này?! Chết tiệt, nhanh lên cái đồ lề mề!

Cậu lao lên, ngấu nghiến khuôn ngực cùng cơ bụng rắn chắc của Tiêu Chiến, trong khi tên kia vẫn rề rà, xoa nắn ngắt nhéo đùi non cậu. Và Vương Nhất Bác chỉ có thể cảm thấy có phần thoả mãn hơn khi bàn tay ấm nóng của tên kia đã qua lớp quần lót mỏng xoa lấy hậu huyệt cậu.

- Ai chà chó con, rõ ràng trưa nay tớ chưa cho cậu ăn đủ mà. Nhìn xem nơi này đang thèm khát thế nào này.

Tiêu Chiến đảo lại vị trí của hai người, đặt cả người cậu lên bệ rửa tay, ngay lập tức đâm ngón tay vào nơi bí huyệt. Ma sát giữa lớp vải mềm mại với hậu huyệt ấm nóng làm Vương Nhất Bác mở to mắt kinh hãi:

- Tiêu Chiến...tháo...tháo ra đã...khó chịu!

- Khó chịu? Tớ thấy cậu đang rất thoải mái mà.

Tiêu Chiến tà mị cười, đưa thêm một ngón tay vào phía dưới đang mấp máy của Vương Nhất Bác, tay phía trên kéo khoá váy của cậu xuống, nhưng cũng chỉ kéo xuống một phần, vậy nên phần dưới bồng bềnh vẫn dính chặt lấy cơ thể Vương Nhất Bác.

- A... - một ngón tay nữa của Tiêu Chiến đâm vào cơ hồ làm Vương Nhất Bác khó chịu muốn khóc. Tuy vậy, cậu vẫn kiên cường trừng to mắt. Tiêu Chiến nhìn thấy một màn này không khỏi vừa đau lòng vừa hưng phấn. Môi nóng mềm hôn lên gáy cậu, từ từ trượt xuống, tay bên dưới không ngừng cách lớp vải mỏng khuyếch trương, phía trên cũng không an phận mà xoa bóp bộ ngực săn chắc của cậu.

Vương Nhất Bác nỉ non, tiếng rên ngọt nị vang vọng khắp phòng vệ sinh trống trải. Tiêu Chiến xách bộ váy nặng trịch của Vương Nhất Bác lên, xoay người cậu lại trong khi hai ngón tay còn cắm chặt ở nơi kia không ngừng khuyếch trương. Vương Nhất Bác còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã nhét thêm một ngón tay vào hậu huyệt cậu, tăng diện tích tiếp xúc giữa lớp vải và bí huyệt.

Vương Nhất Bác cơ hồ muốn khóc rồi. Ba ngón tay Tiêu Chiến ở nơi kia cách một lớp vải vẽ loạn tùng phèo làm tâm can Vương Nhất Bác ngứa ngáy. Một hạt châu sa lặng lẽ rơi xuống đôi má bầu bĩnh. Tiêu Chiến đau lòng liếm đi giọt nước mắt ấy, dán môi vào tai cậu, khẽ an ủi:

- Chó con đừng khóc, một lát nữa sẽ làm cậu sướng.

Vương Nhất Bác lung tung lau vệt nước trên má, trừng mắt nhìn Tiêu Chiến. Cái trừng mắt như chó con hờn dỗi không những không doạ nổi Tiêu Chiến mà còn làm phía dưới của anh càng thêm cứng lên.

- Ai...ai mà thèm khóc chứ! Tên chết tiệt mắt hoa!

Hô hấp Tiêu Chiến bắt đầu mất ổn định. Anh rút ra ba ngón tay đã hoàn thành công việc khuyếch trương cho cậu, xốc phần đuôi váy nặng trịch của Vương Nhất Bác lên, bắt cậu cầm lấy, rồi nhanh chóng tháo quần lót Hải Miên bảo bảo của Vương Nhất Bác ra. Tiêu Chiến phì cười khi nhìn thấy cái quần lót màu xanh này. Cái này không phải do anh mua cho cậu sao?

- Nhất Bác chó con, cậu thật sự mặc cái quần lót này?

Mặt Vương Nhất Bác đỏ tưng bừng. Cậu lấy đống váy đang cầm trùm cả lên mặt Tiêu Chiến. Đỡ phải nhìn thấy tên đáng ghét này!

Tiêu Chiến ngược lại haha cười lớn, tay vẫn không chậm trễ tháo thắt lưng cùng quần Âu của mình ra. Anh cọ cọ vài cái bên miệng huyệt, trong tiếng hét thất thanh ngăn cản của Vương Nhất Bác mà đâm vào.

Cử động của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác hoảng hốt, đại não trống rỗng. Bôi trơn không có, chuẩn bị qua loa, may mắn thay Vương Nhất Bác vừa trải qua một trận điên cuồng khi trưa, nếu không bây giờ cậu thật khó chịu nổi. Kích thích cùng lúc tới từ cự vật của Tiêu Chiến và cái trứng rung chết bầm vẫn từ từ xoay tròn làm Vương Nhất Bác cơ hồ thở không nổi. Tiêu Chiến lập tức bắt lấy eo cậu mà đưa đẩy, tay phải với vào túi quần Âu, từ từ đẩy tốc độ trứng rung lên mức tối đa.

Khoái cảm dồn dập đánh lên đại não làm Vương Nhất Bác mất mấy phần thanh tỉnh. Cậu lung tung ôm chặt lấy người anh. Tiêu Chiến không phải chưa từng chơi cậu khi trứng rung vẫn đang hoạt động bên trong, rất nhiều là đằng khác. Anh nói nó đem lại cho anh một cảm giác rất tốt. Nhưng Vương Nhất Bác sẽ bị đau khi Tiêu Chiến "làm" cậu với trứng rung, nên hai người cũng không thường làm vậy, có làm thì cũng chỉ với cường độ rất thấp. Cường độ mạnh thế này, đúng là lần đầu tiên.

Vương Nhất Bác cắn chặt môi cố nén tiếng rên rỉ. Dù sao đây cũng là khuôn viên trường, ngoài kia còn rất nhiều người, cậu không thể cứ muốn rên là rên. Tiêu Chiến thấy vậy thì đau lòng. Anh dừng động tác dưới thân lại, một tay vỗ vỗ tấm lưng đang run lên từng đợt của Vương Nhất Bác, tay kia ôm chặt lấy eo cậu, nhẹ giọng an ủi:

- Chó con, chú ý tớ. Chỉ cần chú ý đến tớ thôi, được chứ? Nhìn tớ, nhìn tớ này!

Tiêu Chiến thì thầm nói, giọng nói anh du dương, đưa Vương Nhất Bác đang bị khoái cảm cường liệt đánh dạt vào bờ. Bờ biển trống vắng, không có đêm dạ vũ, không có tiếng ồn ào, không có khoái cảm cường liệt. Bờ biển ấy, chỉ có anh và cậu.

Vương Nhất Bác oà khóc nức nở.

À

Có anh, và có cậu.

Tiêu Chiến hôn lên khoé mắt Vương Nhất Bác, nhỏ nhẹ nói "Tớ động nhé", sau đó liền bắt đầu trừu sáp.

- Đừng nín nhịn! Rên rỉ đi, tớ muốn nghe tiếng chó con rên.

Vương Nhất Bác còn đang cắn chặt môi, nghe thấy tiếng anh nói liền vô thức mở miệng, tiếng rên rỉ ngọt nị cùng tiếng nức nở của cậu như tạo nên một bức tranh âm thanh sống động. Cả một nhà vệ sinh trống vắng, giờ chỉ vang dội tiếng rên rỉ của cậu, tiếng thở dốc của anh, cùng tiếng rè rè như có như không của vật gì đang chạy.

Tiêu Chiến lúc đầu chỉ nhẹ nhàng ôn nhu, một lúc sau đã không chịu nổi mà tăng nhanh tốc độ. Bản tính cuồng dâm bắt đầu lộ rõ. Những tiếng rên rỉ của Vương Nhất Bác cũng theo đó càng trở nên đê mê. Tiêu Chiến đưa đẩy eo với tốc độ kinh người. Trứng rung càng chôn sâu vào người Vương Nhất Bác, nhưng anh mặc kệ. Anh bây giờ như chỉ muốn đóng cọc trong người cậu. Thân dưới như pít-tông không ngừng ra vào. Cự vật thô to, gân guốc liên tục dập lút cán vào tuyến tiền liệt của Vương Nhất Bác, đưa cậu vào khoái cảm dạt dào. Âm mao thô cứng dính nhẹp nước từ cái động mê người, đâm vào hậu huyệt cậu, ngứa ngáy. Và Tiêu Chiến thì đưa đẩy điên cuồng như muốn nhét cả tinh hoàn vào cơ thể Vương Nhất Bác.

Một âm thanh thanh thuý vang lên. Khi anh đánh một cái lên mông Vương Nhất Bác, cậu hoảng hồn la lớn.

- Chó con, daddy thao em có sướng không?

Lại nữa. Tiêu Chiến là vậy. Cứ mỗi khi lên đến một cao trào nhất định, Tiêu Chiến sẽ hồ ngôn loạn ngữ, sau đó bắt Vương Nhất Bác hùa theo mình, nếu không...hậu quả thật sự rất bi thảm.

- A...daddy điên cuồng...ưm...thao Nhất Bác...ư...thật là sướng...ha...Nhất Bác yêu chết...á...cự vật của daddy...ha...daddy thao...áaa...thao chết chó con của người...đi...ư...

Tiêu Chiến cười lớn, chó con biết ăn nói ghê, đâu như mấy hồi trước, chỉ toàn giơ nanh múa vuốt với anh. Thật ra tới bây giờ Tiêu Chiến vẫn bị Vương Nhất Bác giơ nanh múa vuốt, chỉ là lúc làm tình cậu sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.

- Được, daddy sẽ theo ước nguyện của chó con...thao chết chó con của daddy!

Tiêu Chiến xốc lại Vương Nhất Bác vẫn đang bám chặt lấy anh như gấu koala bám cành cây, điều chỉnh lại tư thế cho cậu thật thoải mái, sau đó nhấc cả người Vương Nhất Bác ra khỏi bệ rửa tay.

Vương Nhất Bác hoảng hốt ôm lấy Tiêu Chiến càng chặt, hậu huyệt cũng theo đó thít lại, khiến Tiêu Chiến hít một ngụm khí lạnh. Cảm giác tiêu hồn kích thích, giống như hậu huyệt hư hỏng của cậu đang mưu đồ cắn chết cự vật của anh vậy. Anh giơ tay lên, đánh thật mạnh vào mông Vương Nhất Bác. Một tiếng "chát" lanh lảnh vang lên, kèm theo đó là tiếng nức nở của cậu.

- Chó con, thả lỏng, cắn chết daddy rồi!

Vương Nhất Bác mờ mịt tận lực thả lỏng. Tiêu Chiến ngay lập tức đâm vào. Quy đầu to lớn chạm tới trứng rung vẫn đang không ngừng khai phá bên trong cậu. Một dòng điện chạy qua đại não khiến Tiêu Chiến râm ran cả người.

Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác, tay không ngừng xoa nắn bờ mông tròn trịa đàn hồi, khiến phần da thịt bị đánh tới đỏ bừng của cậu không ngừng sưng đỏ thêm. Tiêu Chiến bắt đầu di chuyển. Động tác này khiến trọng lượng cả cơ thể Vương Nhất Bác đều đè lên cự vật đen đúa đang không ngừng ra vào cơ thể cậu. Cự vật anh theo đó mà tiến vô cùng sâu trong hậu huyệt. Tiếng rên của Vương Nhất Bác càng thêm mê người, bụng nhỏ như có như không lồi lên hình dáng cự vật đang không ngừng tung hoành bên trong.

Vương Nhất Bác mơ mơ hồ hồ nhìn xuống vạt váy bị Tiêu Chiến lê kéo đi nãy giờ, miệng run run khẽ nói:

- A...váy daddy may cho chó con...hự...bẩn...bẩn hết rồi...ha...ưm...

Tiêu Chiến nhìn xuống. Vạt váy phía sau của Vương Nhất Bác bị anh kéo đi lê lết nãy giờ đã đen đi một mảng. Đáy mắt Tiêu Chiến loé sáng.

- Phải nha, cái váy này là do daddy tự thiết kế tự may cho chó con, giờ chó con làm bẩn rồi, phải nhận hình phạt nhé?

Chưa kịp để Vương Nhất Bác phản ứng, Tiêu Chiến đã nâng cái mông tròn lẳn lên, hơi hơi vứt xuống. Vương Nhất Bác phải cắn chặt vai anh mới kìm được tiếng hét của mình, phía trước vốn đã cứng vô cùng suýt chút nữa giải phóng. Quy đầu rỉ ra một chút bạch dịch, liền sau đó bị Tiêu Chiến dùng tay bịt chặt lại.

- Nào, chó con, phải cùng với daddy chứ!

Tiêu Chiến lên tiếng trách móc, một tay vẫn không ngừng nâng mông cậu lên mà vứt xuống. Cự vật lại đẩy trứng rung sâu thêm một tầng, cơ hồ muốn chọc thủng bụng cậu. Khoái cảm ngập tràn đại não Vương Nhất Bác, cậu bây giờ chỉ có suy nghĩ "muốn bắn".

Sau khi đi như vậy mấy vòng quanh nhà vệ sinh, Tiêu Chiến bế Vương Nhất Bác vào riêng một ngăn phòng. Cậu đến cực hạn rồi, anh cũng vậy.

- Chó con, cùng với daddy, nào!

Anh buông ngón tay chắn trước quy đầu cậu ra, mạnh bạo thúc thêm một cái thật mạnh ở phía sau, đem toàn bộ tinh hoa rót vào người cậu. Vương Nhất Bác bị anh kích thích, cũng ngay lập tức bắn ra sau đó.

Hai người dựa vào tường, không gian chật hẹp, ép sát vào nhau, thở dốc. Vương Nhất Bác đưa tay sờ xuống nơi giao hợp giữa hai người, cảm nhận hậu huyệt mình đang thít chặt lấy thứ thô to của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến từ từ rút cự vật ra, hỗn tạp pha trộn giữa tinh dịch của hắn cùng dịch thể của cậu như mất khống chế mà không ngừng tuôn trào. Cảnh xuân làm Tiêu Chiến muốn đỏ mắt, nhìn thế nào cũng giống như do cậu tự mình tiết ra vậy.

Anh thò tay vào hậu huyệt Vương Nhất Bác, giúp cậu lấy ra trứng rung đã hết điện từ lâu.

- Liếm nó! - Tiêu Chiến ra lệnh.

Vương Nhất Bác chỉ hơi cau mày nhìn thứ Tiêu Chiến đưa đến. Nhưng cuối cùng, cậu nửa câu cũng không phàn nàn, lặng lẽ hé mở khuôn miệng nhỏ nhắn, lưỡi nhỏ đo đỏ linh hoạt liếm mút thứ đồ trên tay Tiêu Chiến.

--------------------
Tiêu Chiến bày ra vẻ mặt cạn lời khi cầm lấy quần lót Hải Miên bảo bảo, giúp Vương Nhất Bác lau tạm hậu huyệt.

- Cái này vứt đâu bây giờ? - Tiêu Chiến khó xử, gãi đầu gãi tai giơ cái quần lót dơ dớp lên. Đây là nhà vệ sinh trong trường, vứt ở đây cũng không hay lắm.

Vương Nhất Bác đem quần lót Tiêu Chiến đang cầm nhét vào trước bụng mình, sau đó kéo khoá váy lên, như không có gì mà chỉnh lại vạt váy phía trước.

- ... - Tiêu Chiến trực tiếp á khẩu.

Như chợt nhận ra điều gì, Tiêu Chiến khó hiểu quay qua nhìn Vương Nhất Bác:

- Nhất Bác, tại sao cậu lại đồng ý để tớ hành hạ cậu đến mức này? - Anh giơ tay chặn lại trước khi cậu định nói ra cái lý do cũ rích - đừng nói về cái bí mật đấy. Tang chứng vật chứng tớ đều không có, một cậu nhóc như cậu cũng không thể nào có sở thích kỳ quặc vậy được. Nói cho tớ nghe, Vương Nhất Bác, vì sao?

Vì sao ấy hả?

Vương Nhất Bác đơ người. Cậu đột nhiên thốt ra, câu nói mà cậu đã luôn âm thầm trả lời mỗi khi Tiêu Chiến hỏi cậu "Vì sao". Câu trả lời nắm giữ chìa khoá của một bài toán khó nhằn. Vương Nhất Bác trả lời trước khi não cậu kịp ngăn cản cậu lại:

- Vì tớ thích cậu.

Nụ cười Tiêu Chiến như gió xuân, ôn nhu ấm áp. Anh hôn cậu, nụ hôn đầu tiên hai người trao cho nhau. Tiêu Chiến từng nói anh sẽ chỉ hôn người mình yêu, và nó cuối cùng vẫn thuộc về Vương Nhất Bác.

- Thật trùng hợp, tớ cũng thích cậu. Chúng ta hẹn hò nhé?

--------------------
Từ bạn Sả ngaocan đã viết con truyện này khi vừa khóc vừa than em íu viết nổi H đâu với các chị trong group :v

Erm, trong fic thì lý do mà Vương Nhất Bác chấp nhận làm tình với Tiêu Chiến là do Vương Nhất Bác có một bí mật vô cùng kỳ quặc bị Tiêu Chiến phát hiện. Đương nhiên là bí mật này có thật nha. Tớ đã xây dựng khá chi tiết đoạn đó nhưng do không tìm được phân đoạn phù hợp để đưa vào nên bí mật đó không xuất hiện. Thôi thì cứ coi như đó là bí mật giữa các anh đi nha :33 ( éc, có thể là có cả tớ nữa :v )

Vậy nên tớ sẽ không trả lời câu hỏi nào liên quan đến việc bật mí cái bí mật đó nha :33 hãy để trí tưởng tượng tự do pay kao pay sa nào :33

Mọi người ăn Tết vui vẻ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình. Yêu tất cả mọi người :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC