3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế nào, đã có thông tin về tướng lĩnh phía Nam Hoàng chưa?" Tây Yên hoàng đế nhìn tên mật thám trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo. Tây Yên quốc gần như đã mất đi bờ Tây, mà đến tên của tướng quân bên kia hắn cũng không biết. Hắn như thế này làm sao còn xứng đáng được ngồi ở đây, nhận được lòng tin của người dân. Thấy mật thám cúi thấp đầu không nói, hắn gắt gỏng, "Thế nào? Nói đi chứ?"

"Khởi bẩm hoàng thượng, vị tướng quân lần này được cử đi, chính là Trấn Quốc đại tướng quân của Nam Hoàng quốc. Còn tên thật của hắn... thứ cho thần vô năng, xin bệ hạ xử phạt."

Hoàng đế tức giận, ném nghiên mực về phía mật thám. Hắn không dám tránh, bị nghiên mực đập lên trán, chảy một ít máu, nhoè cả một bên mắt. Hắn lại càng cúi thấp đầu. Hoàng đế tức giận đứng dậy thở hổn hển, chỉ tay vào mặt hắn "Thật là... thật là một đám vô dụng. Trẫm là nuôi không nổi một đám các ngươi phải không?"

"Bệ hạ... thuộc hạ còn một chuyện muốn bẩm báo..."

"Nói!"

"Hồi bẩm bệ hạ, không một ai ở Nam Hoàng không biết đến vị tướng quân này. Bọn họ đều gọi hắn là anh hùng của toàn bộ người dân ở Nam Hoàng. Theo những gì thần nghe ngóng được, hắn cũng chính là một trận thành danh."

Hoàng đế ngồi xuống long ỷ, khoé môi cong lên, ánh mắt đầy hứng thú. "Ồ?"

"Bẩm bệ hạ, thần hỏi được một chút thông tin từ trong một vài quán trà ở kinh đô của Nam Hoàng quốc. Hắn vốn là dân di cư, vì không còn gia đình ở quê hương nên lưu lạc đến nơi kia. Cùng lúc đó, khắp nơi ở Nam Hoàng quốc đều là địa bàn của đám thổ phỉ. Cướp của giết người, không gì là bọn chúng không dám làm xuyên suốt rất nhiều năm. Cho dù triều đình Nam Hoàng có cử đi bao nhiêu binh lính đi nữa thì bọn họ đều không trở lại, hoặc là sẽ thua đến tan tác. Lúc đó, hoàng đế Nam Hoàng quốc ban xuống một đạo thánh chỉ, tìm nhân tài trong nhân gian. Bất kì ai có thể dẹp yên được nạn thổ phỉ sẽ được trọng thưởng, không phân biệt giàu nghèo hay tầng lớp địa vị. Vị đại tướng quân này lúc đó vẫn còn là một nạn dân đã ra mặt, hứa với hoàng đế Nam Hoàng là trong vòng mười ngày, hắn có thể khiến bọn thổ phỉ giơ tay đầu hàng, hơn nữa hoàn toàn quy phục triều đình. Hắn chỉ mượn một ngàn tinh binh của hoàng đế, rong ruổi suốt mười ngày. Đến ngày cuối cùng, đúng như hắn đã nói, bọn thổ phỉ đã giơ tay chịu hàng, quy thuận triều đình."

Tây Yên hoàng đế nhíu mày, nửa tin nửa không câu chuyện của mật thám. Nếu thật sự tồn tại một tài năng như thế, hẳn là tất cả các nước đều sẽ giành nhau đến sứt đầu mẻ trán. Cái lí do hắn lang bạt như vậy, đáng tin cậy hay không. Thấy mật thám im lặng, hoàng đế ra hiệu, "Tiếp tục đi."

"Vâng, bệ hạ. Sau khi dẹp tan nạn thổ phỉ, Nam Hoàng đế vì thấy là lực lượng và tổ chức của bọn thổ phỉ đều rất tốt, ông ta muốn bọn họ nhập vào quân triều đình, thay triều đình phân ưu. Nhưng một điều kì lạ là ngoài lời nói của vị tướng quân kia, ai nói gì bọn chúng đều không nghe. Cuối cùng, ông ta không chỉ trọng thưởng cho hắn, còn cấp cho hắn một tước vị - Bình Định tướng quân, lập ra cho hắn một đội quân riêng, đầu nhập những tên thổ phỉ đã quy thuận triều đình  vào dưới trướng của hắn, ngày đêm luyện tập. Hai năm sau, dị tộc nơi biên cảnh Nam Hoàng lại tiếp tục nhăm nhe chiến tranh, hắn lúc này là Bình Định tướng quân lại lĩnh mệnh đi dẹp loạn quân dị tộc. Hắn dẫn theo đội quân thổ phỉ của hắn, thêm năm ngàn quân triều đình, tổng cộng là một vạn binh trong vòng một tháng, đã đánh cho bọn dị tộc không còn một mảnh giáp nào."

"Một vạn binh đánh đuổi được dị tộc? Thương vong?"

"Bẩm bệ hạ, không đáng kể. Chỉ vỏn vẹn ba ngàn."

"Nhân tài, lại thật sự là một nhân tài." Hoàng đế hơi nhíu mày. Một nhân tài như thế, ngoài người của Vĩnh gia, hắn thật sự không biết đến bất kì một gia tộc nào có thể đào tạo ra được một vị tướng quân lừng lẫy như vậy. Chỉ có điều, Vĩnh gia vốn đã bị diệt tộc từ lâu, ngay cả hậu duệ khác chi cũng không còn. Không lẽ tên tướng quân này thật sự là người trong dân gian?

"Chỉ có điều Nam Hoàng hoàng đế bảo hộ người này rất kĩ. Thần vô năng không thể tra ra được thân phận thật sự của vị đại tướng quân này, mong bệ hạ thứ tội."

"Không cần nữa. Còn cái danh hiệu Trấn Quốc của hắn thì sao?" Tây Yên đế hơi nhíu mày. Đối với một vị đế vương như hắn mà nói, danh hiệu "Trấn Quốc" luôn là một đề tài khó mở lời. Khi một thần tử đã được ban danh hiệu "Trấn Quốc", cho dù có là hoàng đế đi nữa thì đối với hắn cũng chỉ đơn giản như là một người bạn tâm giao, cũng đồng nghĩa với việc nắm trong tay một nửa giang sơn. Tên kia phải xuất sắc đến cỡ nào, mới có thể nhận được hoàng ân lớn như thế.

"Bẩm bệ hạ, danh hiệu Trấn Quốc chính là do Nam Hoàng hoàng đế tự thân ban thưởng hai năm trước. Không ai biết lí do vì sao, vào đúng ngày sinh thần hắn ta, vị hoàng đế kia liền ban xuống một đạo thánh chỉ, ban cho Bình Định tướng quân danh hiệu Trấn Quốc đại tướng quân, thay hoàng đế Nam Hoàng phân ưu việc nước. Nội tình trong đó, thần sợ là chỉ có vị hoàng đế kia và tên đại tướng quân đó mới biết."

Tây Yên hoàng đế trầm ngâm một lát, rồi phất tay, "Được rồi, ngươi lui xuống đi. Tiếp tục thám thính, có thông tin gì phải báo ngay cho trẫm."

"Thần tuân chỉ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bé