Chiến Hồn Thần Tôn < 301 - 350 >

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến Hồn Thần Tôn < 301 - 350 >

Diệp Tĩnh Vũ ngưng tụ hồn lực toàn thân mới sử ra được linh thuật vừa rồi nhưng vẫn không thể đánh chết được Bạch Thiên Vũ, trong lòng thất vọng não nề nhìn về đám mây hình nấm đang bốc cao lẫn Bạch Thiên Vũ đang đứng bên cạnh đó, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt, chẳng lẽ Võ thánh thật sự lợi hại như vậy sao?

Hắn rốt cuộc đã hiểu, hồn sư cảnh giới Linh Hiển chỉ có thể khiêu chiến Võ thánh trên lý thuyết mà thôi, có ai là Võ thánh lại chịu đứng yên cho người ta đánh chứ.

Lương Tiểu Khả cũng ngơ ngác nhìn đám mây khổng lồ hình nấm, chiêu này quả thực so với lúc bắn chết Vũ Vô Ngân còn lợi hại hơn, đáng tiếc là không đánh trúng tên kia.

Nghĩ đến đây, Lương Tiểu Khả biến sắc kêu to.

- Chạy mau a.

Gã vừa nói xong đã dồn hết toàn bộ lực lượng vào dưới chân, cả người hóa thành một luồng tàn ảnh chạy ra hơn trăm mét.

Diệp Tĩnh Vũ cũng sửng sốt, lập tức nhảy lên lưng Nghịch Bác chạy như bay, đã không giết được Bạch Thiên Vũ thì còn ngu ngốc ở đây làm gì.

- Muốn chạy dễ dàng như vậy sao, thiên địa băng.

Bạch Thiên Vũ tức giận quát to, tay phải bỗng nhiên vươn ra rồi vỗ vào hư không một chưởng.

- Ùng ùng.

Thanh âm ầm ầm vang vọng trong không trung, mây đen cuồn cuộn bầu trời, từng luồng chớp giăng ngang như muốn xé rách không trung, gió giật ầm ào cuốn hết cây cối, nhà cửa vào những chiếc vòi rồng khổng lồ.

Lương Tiểu Khả đang chạy như điên nhất thời cũng cảm giác được không gian chung quanh tựa hồ bị ép lại, ẩn ước như sắp bị xé ra, sắc mặt kịch biến.

Đây là lực lượng như thế nào? Gã lại tăng tốc chạy trốn nhưng mới chạy được khoảng mười bước thì đầu vai đã kêu lên răng rắc rồi nứt toác.

Cơ thể của gã cũng bắt đầu bị rách ra từng vệt dài hẹp.

Lưỡng Nghi chân khí điên cuồng vận chuyển, Thanh Mộc chân khí từ ngọc bội truyền ra mãnh liệt trùm lên đầu vai, nhưng còn chưa tới kịp thì cơ thể gã đã bắt đầu phát ra tiếng kêu bùm bụp.

Đầu tiên là bụng gã toác ra, tiếp sau đó là đùi rồi tới bắp chân.

Trong nháy mắt, cả người gã đã đầm đìa máu, toàn thân không còn một chỗ nào lành lặn, sau khi da thịt đã nứt hết thì bắt đầu lan vào trong xương cốt.

Đầu tiên là xương đùi của gã, còn đang chạy như điên thì ngã lăn ra đất, tiếp đó là lên eo lưng, xương sườn, xương bả vai, thậm chí cả đầu lâu cũng bắt đầu nứt ra.

Não tương trắng hếu cứ thế phòi ra ngoài, máu tươi cũng chảy không ngừng, Lưỡng Nghi chân khí màu trắng xám vào Thanh Mộc chân khí màu xanh liên tục tu bổ thương thế của gã nhưng tốc độ nứt gãy quá nhanh nên chỉ qua mấy nhịp thở thì Lương Tiểu Khả đã không còn nhìn ra hình dạng gì.

Cả người gã ngã lăn ra, nằm co quắp trên mặt đất.

Bạch Thiên Vũ sau khi đánh ra một chiêu này thì cũng không còn để ý đến Lương Tiểu Khả nữa mà xoay người đuổi theo Diệp Tĩnh Vũ. Tốc độ nghịch thiên của Nghịch Bác dưới mắt y nhìn rất chậm chạp, chỉ cần mấy bước là đã có thể đuổi kịp Nghịch Bác đang chạy như điên.

- Thật là thần mã, đây là hậu duệ của Bác thời thái cổ sao, vừa lúc sắp tới sinh nhật phụ thân, để ta bắt ngươi làm lễ vật vậy.

Bạch Thiên Vũ đứng trong hư không, khẽ nói mấy câu như không có chuyện gì đáng kể.

Diệp Tĩnh Vũ và Nghịch Bác căn bản không để ý, cứ thế chạy hết tốc lực.

- Sơn Hà Toái.

Bạch Thiên Vũ hô nhẹ rồi bỗng nhiên đánh ra một quyền.

Một quyền này rất nhẹ nhàng, một quyền rất đơn giản, chậm chạp, mềm mại giống như đang đánh ra Thái Cực quyền. Tuy nhiên chỉ trong chốc lát trên quyền đầu đã nổi lên từng luồng sóng gợn, không ngừng khuếch tán ra xung quanh, tốc độ càng lúc càng nhanh, diện tích càng lúc càng lớn, trong nháy mắt đã rộng ra hơn trăm mét.

Cả không trung lẫn mặt đất đều chấn động, từng khe rách màu đen chằng chịt trên mặt đất, dường như cả núi sông đầu nứt nẻ. Ngay sau đó từng luồng quyền kình nổ tung trong không gian, năng lượng kinh khủng phá hủy hết mọi thứ trong vòng một trăm trượng, trực tiếp đánh bay Diệp Tĩnh Vũ ra ngoài, toàn bộ xương cốt vỡ vụn, phun ra một ngụm máu tươi.

- Đi., đi tìm Tiểu Đào đào.

Diệp Tĩnh Vũ nặng nề rơi trên mặt đất, ra lệnh cho Nghịch Bác.

Nghịch Bác quay đầu lại nhìn Diệp Tĩnh Vũ, rồi nhìn về Bạch Thiên Vũ đang chạy tới, trong mắt lộ vẻ không cam lòng rồi giẫm mạnh chân làm lửa đen bốc lên hừng hực, ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng rồi phóng vọt đi như một luồng sao băng.

- Muốn đi, không thể nào. Thương minh trảo.

Bạch Thiên Vũ vừa tới trước mặt Diệp Tĩnh Vũ, thấy Nghịch Bác muốn thoát đi thì hừ lạnh, tay phải lại giơ lên chụp vào hư không một trảo.

- Ngao.

Nghịch Bác gầm lên một tiếng lảnh lót như rồng ngâm, thân thể phát ra từng luồng ánh sáng màu đen, bốn vó không ngừng chồm lên, một đạo kình khí cường đại đánh tan cự trảo do chân nguyên lực ngưng tụ sau đó biến đi như một trận gió lốc.

- Ủa? Gia hỏa này lại có thể tránh được thương minh trảo của ta.

Bạch Thiên Vũ kinh hô, dĩ nhiên không ngờ Nghịch Bác lại có thể chạy thoát.

- Tuyệt Đao phá không.

Đúng vào lúc này, trước mặt Bạch Thiên Vũ xuất hiện một bóng người rồi một thanh trường đao đen nhánh bổ thẳng vào y.

Bạch Thiên Vũ, kinh ngạc, Diệp Tĩnh Vũ bị một chiêu Sơn Hà Toái của mình đáng ra phải vỡ nát toàn thân rồi mới đúng, làm sao lại còn chiến lực, tuy nhiên y trấn tĩnh rất nhanh, tùy tiện vươn ra hai chỉ kẹp cứng lấy một đao cực nhanh kia.

- Không nghĩ tới a, thật không ngờ ngươi không chỉ là một hồn sư ở cảnh giới linh hiển mà còn là một võ giả, chẳng qua đáng tiếc võ đạo của ngươi quá kém.

Y vừa nói vừa khẽ dùng sức định bẻ gãy thanh chiến đao, nào ngờ nó vẫn trơ trơ.

Bạch Thiên Vũ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ thanh đao nhìn bình thường như vậy lại cực kỳ chắc chắn, lập tức tăng thêm một phần lực lượng, tuy nhiên thanh đao vẫn không hề lay động.

Chỉ lực của mình có thể bấm gãy huyền thiết ngàn năm, tại sao một cây đao bình thường này lại không bẻ được?

- Phí công mà thôi, đồ tôm tép như ngươi mà cũng đòi hủy diệt cây đao này, quả nhiên là si tâm vọng tưởng.

Diệp Tĩnh nhếch miệng cười giễu cợt, huy ra một quyền đánh tới Bạch Thiên Vũ.

Tuy nhiên hắn vừa vung tay lên thì cả người đã khụy xuống, một chiêu Sơn Hà Toái của Bạch Thiên Vũ vừa rồi đã làm gãy vụn xương cốt, vừa rồi sử ra một chiêu Tuyệt Đao phá không hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường, chiêu này bị phá thì cơ thể cũng không còn bao nhiêu khí lực.

- Đao là đao tốt, đáng tiếc người lại là phế nhân.

Bạch Thiên Vũ căn bản không thèm để ý ngược lại còn châm chọc Diệp Tĩnh Vũ.

Tuy nhiên khi y nhìn lại về phía Nghịch Bác thì thấy nó đã biến mất, lẩm bẩm thở dài một tiếng rồi thu hồi lại thanh Thiên Tôn Đao, tay kia cắp lấy Diệp Tĩnh Vũ rồi bay về phía Lương Tiểu Khả đang trọng thương.

Y chỉ cất mấy bước đã tới bên người Lương Tiểu Khả.

- Đại ca.

Nhìn Lương Tiểu Khả toàn thân đầy máu, Diệp Tĩnh Vũ kinh hô một tiếng.

- Ừ.

Lương Tiểu Khả gắng gượng trả lời, ánh mắt vô lực nhìn về Diệp Tĩnh Vũ đang bị nắm trong tay Bạch Thiên Vũ. .

- Không nghĩ tới a, trúng một kích toàn lực Thiên Địa băng của ta mà vẫn chưa chết, xem ra ngươi sống dai đấy.

Thấy ánh mắt ngoan cường của Lương Tiểu Khả, Bạch Thiên Vũ hơi kinh ngạc.

Lúc dùng Sơn Hà Toái để đối phó Diệp Tĩnh Vũ, bất kể là Nghịch Bác hay là Diệp Tĩnh Vũ, Bạch Thiên Vũ cũng sẽ không muốn lấy ngay mạng của bọn họ nên vẫn hạ thủ lưu tình, nhưng lúc y sử ra Thiên Địa Băng là dốc toàn lực, vốn nghĩ sẽ giết chết Lương Tiểu Khả vì dù sao gã cũng không phải là người mà phụ thân mình muốn, nào ngờ gã vẫn chưa chết, nếu không phải mình quay lại xem thì nói không chừng gã đã thoát được.

- Nói nhảm, Lão Tử là thân bất tử sao có thể chết dễ dàng vậy chứ, ngươi thả huynh đệ tốt nhất của ta ra, nếu không Lão Tử sẽ không tha cho ngươi.

Lương Tiểu Khả liếc mắt, vẫn rất phách lối.

- Thiên hạ này nào có gì gọi là thân bất tử, hôm nay để ta xem thân bất tử này làm sao để sống.

Bạch Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, một quyền cách không đánh ra, quyền kình ập tới trước ngực Lương Tiểu Khả.

- Không nên a.

Diệp Tĩnh Vũ bị Bạch Thiên Vũ nắm trong tay gào lên đau đớn nhưng Bạch Thiên Vũ căn bản không để ý, quyền kình vẫn một mực đánh vào thân thể Lương Tiểu Khả, lực lượng cường đại phá tan thân thể gã ra thành từng mảnh, đầu của gã văng ra hơn mười thước, trên mặt máu me đầm đìa, nhưng con mắt vẫn mở trừng trừng tức giận nhìn vào Bạch Thiên Vũ.

Bạch Thiên Vũ căn bản không để ý tới ánh mắt kia, một chỉ tiếp tục bắn ra trực tiếp hủy diệt luôn cái đầu lâu.

Diệp Tĩnh Vũ nhìn thấy tất cả, cảm thấy tim mình đang bị cắn xé, hắn biết mệnh môn của Lương Tiểu Khả nằm ở trên đầu, giờ đầu đã bị đánh nát thì làm sao gã có thể sống. Nỗi đau đớn lan khắp toàn thân, trong đầu bất giác hiện ra lần đầu gặp gỡ Lương Tiểu Khả.

- Hắc hắc, tỉnh lại đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp người có lực lượng lớn như ngươi, ngươi thật thú vị ...

Câu nói này hình như là câu nói đầu tiên của gã với mình.

Ngay sau đó, mình và hắn đánh nhau kịch liệt một trận, phát hiện gã vậy mà lại là một tên cương thi nhát gan.

- Ta ngủ đã quá lâu, đã quên rất nhiều thứ, tuy nhiên mơ hồ nhớ được năm đó được sư tôn năm đó ban thưởng một giọt tinh huyết, sau đó lại bị người của đạo môn làm thịt.

Đây dường như là ký ức của gã ở kiếp trước.

Tiếp theo đó gã cùng thảo luận với mình về các vũ nữ, về ngôi sao Nhật Bản, về những điều của kiếp trước.

Sau đó hai người còn ngủ chung một chỗ, đây là lần đầu tiên mình ôm một cương thi, một thi thể lạnh băng nhưng lại cảm thấy hết sức ấm áp.

Sau đó hai người cùng nhau uống rượu, cùng nhau ăn thịt, cùng nhau nói về nữ nhân, cùng nhau ngủ một chỗ, cùng nhau…

Tất cả ký ức thoáng vụt qua trí óc của Diệp Tĩnh Vũ, vụt qua nội tâm của hắn, vụt qua suy nghĩ của hắn.

Nước mắt dần dần dâng lên trong khóe mắt rồi lại chậm rãi chảy xuống khuôn mặt rồi yên lặng rơi xuống mặt đất, giọt nước mắt trong suốt thê lương.

Hắn không biết mình nên làm gì, hắn không biết mình làm thế nào đối mặt với cái chết của Lương Tiểu Khả. Gã là người duy nhất hiểu hắn, gã chỉ là một cương thi, một con cương thi hèn hạ nhưng cuối cùng đã chết, chết thật rồi.

Cuối cùng đã chết .

Diệp Tĩnh Vũ gào thét trong lòng, máu trong trái tim không ngừng chảy xuôi. Hắn biết nếu không vì mình, gã hoàn toàn có thể vĩnh viễn tiêu dao trong thế giới này, nếu không phải vì mình, gã hoàn toàn có thể hút máu, ăn thịt bản thân để dần dần tiến hóa.

Gã hèn hạ, gã vô sỉ, gã háo sắc, gã nhát gan, thậm chí ngay cả làm một cương thi cũng chỉ vì sợ chết, nhưng vì mình mà gã đã quên sinh tử của bản thân, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ trốn chạy.

Hết thảy bởi vì gã là đại ca của mình, bởi vì chính mình là huynh đệ của gã.

Huynh đệ. Một từ này thần thánh biết bao nhiêu, một từ mà cả đời người ta tìm kiếm, một từ mà nghe nhắc tới người ta sôi sục máu huyết.

Gã vì một từ này mà mất đi tính mạng, nhưng mình thì sao, mình bây giờ một chút lực lượng để báo thù cho gã cũng không có.

- A a a a.

Diệp Tĩnh Vũ điên cuồng gào thét, gào đến tê tâm liệt phế.

Hắn không cam lòng, hắn không muốn, hắn không phục, nhưng hết thảy điều này có gì hữu dụng đâu?

Gã đã chết rồi, chết thật rồi, cứ như vậy đã vĩnh viễn biến mất.

Sự bi thương tràn ngập trong lòng hắn, trùm lên cả khắp thiên địa.

Nước mắt dần dần biến thành huyết lệ, nhuộm hồng cả hai mắt, nhuộm hồng cả gương mặt, nhuộm hồng hết thảy.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Diệp Tĩnh Vũ hiểu người sống , không chỉ có vì bản thân mình.

Trong lòng hắn sáng tỏ, trống rỗng, một âm ảnh từ trong cơ thể thoát ra, phiêu lãng giữa đất trời .

Bạch Thiên Vũ không để ý tới nỗi thương tâm của Diệp Tĩnh Vũ, cầm lấy thân thể của hắn chạy về hướng đông, trước khi chạy vẫn không quên bắn lên trời một quả pháo hiệu để báo cho đám người bạch Kinh Phi biết là đại công cáo thành.

Không biết qua bao lâu, từ trong đống thịt nhão có một giọt máu màu vàng rung động.

Một cái đầu từ dưới đất mọc lên.

- Sư phụ a, làm sao ngươi chết như vậy chứ, ô ô ô. Ngươi chết ta làm sao bây giờ a.

Mục Phi từ trong đất chui ra, thấy đống xương thịt kia thì khóc lóc thảm thiết, thanh âm thê lương, bi tráng, phảng phất như người thân đã chết, tuy nhiên không hề có một giọt nước mắt.

- Ngươi cút đi, còn ở đây giả bộ, mau mau đem Lão Tử rời khỏi đây, Lão Tử cần máu, cần rất nhiều máu.

Từ giọt máu màu vàng kia phát ra giọng tức giận.

- Người ta cũng là thấy người bị đánh nát thân thể, thương tâm cũng không được sao?

Mục Phi ủy khuất lên tiếng, hai tay nhẹ nhàng nâng giọt máu kia lên.

- Thương tâm cái con khỉ, Lão Tử đã chết thật đâu, chỉ cần còn giọt máu này thì linh hồn bất diệt của ta sẽ không chết, đem theo cả chiếc ngọc bội kia nữa, bảo vật như thế mà không thèm nhìn tới.

Giọt máu vàng kia tiếp tục phát ra giọng của Lương Tiểu Khả.

- Cái đó...

Mục Phi thận trọng ngồi xổm trên mặt đất rồi lấy trong đống thịt nhão kia chiếc ngọc bội màu xanh và Càn Khôn Giới chỉ của Lương Tiểu Khả, gã hiểu rõ ràng sinh mạng của mình có liên quan chặt chẽ đến sư tôn, chỉ cần Lương Tiểu Khả chết đi thì mình lập tức hồn phi phách tán.

- Sư phụ a, Diệp tướng quân mới vừa rồi tựa hồ rất thương tâm.

Mục Phi nhặt chiếc ngọc bội lên, nắm giọt máu vàng trong tay rồi đi về phía tây nam.

- Hắn dĩ nhiên là thương tâm, Lão Tử mới vừa rồi cũng thiếu chút nữa cho là mình đã chết, không ngờ giữa đại tông sư và Võ thánh chỉ cách nhau một cấp bậc mà thực lực cách xa nhau như vậy, ta đã đạt đến cấp bậc Thi Vương nhưng ở trước mặt Võ thánh ngay cả lực phản kháng cũng không có.

- Sư phụ, vậy chúng ta làm gì để cứu Diệp tướng quân bây giờ?

Mục Phi vừa đi vừa hỏi.

- Có thể làm gì? Lão Tử đã liều mạng cũng đánh không lại tên kia, căn bản không cứu được hắn, cùng lắm sau khi hắn chết ta sẽ tổn hao chút tinh huyết biến hắn thành cương thi là được rồi... Dĩ nhiên, nếu ngươi không muốn hắn chết thì có thể lập tức đi tìm Võ thánh kia liều mạng...

- Ách.

Mục Phi liếc mắt, ngậm ngay miệng lại, nói giỡn, sư phụ đã đạt đến cảnh giới Thi Vương còn chưa phải là đối thủ của Võ thánh, mình mới chỉ ở cảnh giới thi đồng mà thôi, nếu đi thì mấy cái mạng cho đủ.

- Bây giờ ngươi định đi đâu?

Lương Tiểu Khả đột nhiên hỏi.

- Quân doanh a, hiện giờ Tam thiếu chủ đang suất lĩnh đại quân truy sát tàn quân của Tư Mã, hẳn là có rất nhiều máu tươi.

Mục Phi nghĩ đơn giản.

- ***, không thể đi, Tĩnh Vũ không có ở đây, ai ta cũng không tin, đi tìm những chỗ khác đi.

Từ giọt máu vàng truyền ra giọng nói tức giận.

- A, nhưng trừ chiến trường, chúng ta đi đâu mà tìm nhiều máu như vậy?

Mục Phi kinh ngạc.

- Dĩ nhiên là giết người rồi.

Từ giọt máu truyền ra giọng nói lạnh lùng.

- Óai.

Mục Phi rùng mình một cái rồi tăng nhanh tốc độ.

Hai canh giờ sau.

Bên ngoài thành Lăng Yên một trăm dặm có một nơi gọi là thôn Bạch Lĩnh nằm trong một vùng rừng núi, gọi là thôn Bạch Lĩnh vì có quan hệ với địa thế ở đây. Chỗ này chỉ có hơn trăm người hợp thành một thôn trang nhỏ, không hề chịu ảnh hưởng của chiến loạn, cuộc sống mọi người trong thôn đều vui vẻ, tràn ngập sự yên bình.

Nhưng hôm nay bảo phủ cả thôn trang là một sự tĩnh mịch, trong không khí sặc sụa mùi máu tươi, toàn bộ thôn gồm ba trăm lẻ hai nhân khẩu đều bị giết, từ ông lão tám mươi đến em bé vừa sinh không có ai tránh khỏi kiếp nạn, cả thôn trang máu thảy thành sông, xác chết ngổn ngang.

Ở cửa thôn có một cái ao nhỏ vốn để cho bọn trẻ nghịch nước nhưng lúc này máu tươi đầy ắp, bập bềnh trong đó là một giọt máu màu vàng.

Ngồi bên cạnh hồ nước là một nam tử toàn thân nhuộm máu, đó chính là Mục Phi, người đã tru diệt toàn bộ thôn trang.

Sắc mặt tái nhợt của gã lúc này lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, chính tay gã đã ra tay giết toàn bộ người trong thôn trang, hết thảy đều là những dân chúng bình thường.

Gã đã từng là một quân nhân, người chết trong tay không mấy trăm thì cũng có vài chục, giết người đối với gã là chuyện bình thường, nhưng để tự tay giết chết những dân chúng tay không tấc sắt thì trong lòng gã vẫn có chút không đành lòng.

Nhưng gã không thể không làm như vậy, gã phải cứu được sư tôn của mình.

- Làm sao vậy? Không đành lòng à?

Tựa hồ vẫn chú ý tới vẻ mặt của Mục Phi, Lương Tiểu Khả đang ngâm trong ao máu bỗng nhiên hỏi.

- Ta. Ta. Ta chưa quen mà thôi.

Mục Phi nói khẽ.

- Không quen? Ta nói này Mục Phi, chúng ta là cương thi, cương thi là cái gì? Cương thi là vốn nên chết rồi nhưng vẫn tồn tại trên thế gian, dựa vào việc hút máu người để tồn tại, bọn họ chỉ là thức ăn của chúng ta, chẳng lẽ lúc ngươi giết mấy trăm đầu heo có đành lòng không?

Lương Tiểu Khả gầm thét.

Mục Phi trầm mặc rồi đột nhiên giác ngộ, đúng vậy a, đây chỉ là sinh tồn tự nhiên mà thôi, giống như hổ thì phải ăn thỏ vậy, chẳng lẽ như vậy lại đi trách cứ hổ sao.

Trong lòng nghĩ vậy để an ủi mình nhưng gã vẫy thấy hơi khó chịu.

- Mục Phi, thế giới này vốn tàn nhẫn, cho dù ngươi không giết bọn họ, chẳng lẽ ngươi cho rằng bọn họ có thể sống sót sao? Giờ đang thời chiến loạn, bọn họ tránh được lúc này nhưng tránh được cả đời sao. Vừa rồi trên đường ngươi cũng thấy những thôn dân khá đấy, chẳng phải là đều bị giết hại khắp nơi, rồi bị chết đói, nữ nhân thì bị cưỡng hiếp, thậm chí bị ngay những quân chính quy của đế quốc Thiên Nguyên lăng nhục, trước khi chết còn chịu bao nhiêu thống khổ? Giết chóc có đôi khi cũng chỉ là một loại giải thoát, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là một cương thi, trong lòng của ngươi không nên tồn tại nhân từ. Ngươi nhân từ, cũng không cải biến được thế giới này.

Nghe Lương Tiểu Khả nói, Mục Phi nghĩ tới những thôn trang mà gã đã tới trước khi đến đây, bọn họ so ra quả thật còn thê thảm hơn rất nhiều, đặc biệt là những nữ nhân kia, trước khi chết còn bị làm nhục, hơn nữa còn không phải bị một người làm nhục, đối với bọn họ mà nói, chết quả thực là một loại giải thoát.

- Đây là một thế giới tàn nhẫn , đừng bảo là chúng ta cương thi, cho dù là những người này chẳng lẽ cũng chưa từng giết người sao? Ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là cương thi, không phải là chúa cứu thế, chỉ cần bảo vệ tốt người mình muốn bảo vệ mà thôi.

Giọng nói của Lương Tiểu Khả lại vang ra lần nữa.

Mục Phi chợt hiểu ra, nghĩ tới sư tôn của mình vì Diệp Tĩnh Vũ mà bất chấp tính mạng, trong ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

- Sư phụ, vạn nhất ngươi bị thương thế nặng như vậy, Diệp tướng quân lại ở bên cạnh ngươi, ngươi có nói hắn giết nhiều người như vậy cho ngươi không, tuy nghe nói hắn là một bạo quân nhưng sao ta vẫn thấy hắn hết sức thiện tâm.

Chỉ chốc lát sau, Mục Phi lại thắc mắc.

- Chắc chắn rồi.

Lương Tiểu Khả không chút nghĩ ngợi, nói luôn.

- Tại sao? Hắn bây giờ còn là người a, hắn làm sao nhẫn tâm giết nhiều dân chúng tay không tấc sắt như vậy?

Mục Phi không giải thích được, gã không cảm thấy Diệp Tĩnh Vũ có thể giết nhiều người vô tội như vậy.

- Bởi vì chúng ta là huynh đệ.

- Huynh đệ?

Mục Phi sửng sốt.

- Không sai, ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào hiểu rõ tình cảm giữa ta và hắn. Trên thế giới này không có bất kỳ người nào có thể lý giải chuyện ta và hắn, tại sao chúng ta lại có thể vì nhau mà không cần cả tính mạng, huống gì là giết người. Lương tâm hắn có lẽ sẽ bất an, có lẽ hắn sẽ áy náy, nhưng là vì ta, hắn vẫn sẽ giết, hơn nữa sẽ giết rất triệt để.

Lương Tiểu Khả nói rất kiên định.

Trong cặp mắt của Mục Phi lại lộ vẻ khó hiểu, tuy nhiên chỉ chốc lát sau gã khẽ gật đầu tựa hồ đã biết cái gì đó, không nói thêm gì nữa.

Thấy của mình đồ nhi lựa chọn trầm mặc, Lương Tiểu Khả cũng không lên tiếng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net