183-225

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 183: Dạ Mạc kiếm khách

Người dịch: Luyện Khí Tiểu Tử

Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Nguồn: banlong.us

Trong nháy mắt Đường Thiên nhanh như thiểm điện xông ra bên ngoài.

Mắt hắn đăm đăm nhìn người ẩn tàng trong sơn động. Quả nhiên trực giác của mình không sai, trong lúc cuống cuồng chạy, con ngươi của Đường Thiên bỗng nhiên co rụt lại.

Sau mặt nạ trắng bệch là cặp mắt băng lãnh, tay gã cầm Tế Thứ kiếm, nhìn Đường Thiên vội vàng chạy tới mà như không thấy.

Đường Thiên thế nào cũng không thể quên cái mặt nạ này.

Tề Á!

Dạ mạc kiếm khách Tề Á!

Chiến ý trong lòng Đường Thiên trong nháy mắt được đề thăng lên cực hạn, một trong các nguyện vọng của hắn là đánh với Tề Á một trận. Lúc trước vốn hắn đang tiếc nuối do phải rời Phỉ Lâm tinh nên không thể giao thủ với Tề Á. Không thể ngờ được là lại gặp Tề Á ở đây, con mắt Đường Thiên phút chốc nóng bỏng.

"Khổng Tước!"

Ngân quang che phủ toàn thân hắn với tốc độ kinh nhân. Trang bị Khổng Tước hoa lệ tinh mỹ bao khắp toàn thân hắn. Đôi đồng tử bạc của Khổng tước lộ ra sát cơ, nó cũng nhận ra Tề Á.

Khổng Tước vẫn nhớ thù.

Tề Á trong sơn động như một pho tượng điêu khắc, gã cứ đứng đó không động đậy chút nào.

Tốc độ của Đường Thiên bây giờ nhanh như chớp tạo ra hư ảnh mơ hồ, hắn vọt tới cách cửa động hơn một trượng, chân phải đột nhiên đạp xuống mặt đất. Sức mạnh của một đạp này cực kỳ kinh người, nơi đặt chân xuống rạn nứt như mạng nhện. Tốc độ Đường Thiên vụt tăng giống như viên đạn pháo ra khỏi nòng, hung hãn đánh tới Tề Á ở trong sơn động.

Đường Thiên bay giữa không trung, chân lực tản ra, tay phải vận Đại Bi chưởng lên chờ phát động!

Đường Thiên lớn dần trong mắt Tề Á nhưng gã vẫn thủy chung không chút động đậy, dường như không thấy sự tồn tại của Đường Thiên.

Chẳng lẽ là người giả?

Trong lòng Đường Thiên cảm thấy kỳ quái, nhưng mà lúc này tên đã trên dây căn bản không được do dự, cho dù là người giả cũng phải đánh cho tan nát!

Trong nháy mắt Đường Thiên xông tới sơn động, ngân quang phía sau ảm đảm rồi biến mất, trước mắt Đường Thiên tối sầm.

Bỗng nhiên, một thanh Tế Thứ kiếm hắc sắc lướt qua bóng tối, giống như một con độc xà vô thanh vô tức đớp lấy hông của Đường Thiên.

Không ổn, có mai phục!

Trong lòng Đường Thiên nhảy dựng, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Hắn phản ứng cực nhanh, dường như cùng trong nháy mắt đối phương phát động hắn đã nhận thấy được. Không chút suy nghĩ, Đường Thiên ở giữa không trung mạnh mẽ xoay eo, tay phải hóa thành quyền thuận thế giơ tay về sau giống như vung thiết chùy lên.

Phập!

Bên hông Đường Thiên có tia máu bắn ra.

Tuy Đường Thiên vặn eo nhưng không hoàn toàn thoát được, thân của Tế Thứ kiếm trong chốc lát linh xảo vô cùng, vài miếng linh giáp bung ra, trên lưng Đường Thiên thêm một vệt máu.

May mà vết thương không sâu.

Quyền đầu Đường Thiên đánh vào không trung, trong nháy mắt đó đối phương xuất kiếm liền biến ảo phương vị.

Mấy điểm hàn mang từ trong lòng đất bắn lên, mũi nhọn sắc lạnh nguy hiểm đâm thẳng vào mặt Đường Thiên. Kiếm mang đen kịt, mắt thường không thể nắm bắt được.

Tuy nhiên trong chiến đấu Đường Thiên chưa bao giờ ỷ lại vào con mắt, trực giác mạnh tới mười tám lần khiến Đường Thiên linh mẫn kinh người. Khi quyền đầu đánh vào không khí, thân thể vặn xoắn lại lực lượng đột nhiên bạo phát, chân trái vung lên vẽ thành một chùm sáng.

Đàm Thoái đao!

Chùm sáng lành lạnh, xung quanh kéo theo ánh sang yếu ớt

Choeng!

Đàm Thoái đao không hề hoa xảo đánh thẳng vào Tế Thứ kiếm.

"A!"

Trong lòng Đường Thiên nhảy dựng lên, tiếng di chuyển nhẹ nhàng của Tề Á trong bóng tối như vang lên sát lỗ tai hắn làm lông tóc cả người hắn dựng đứng. Tuy trực giác của hắn kinh người nhưng khí tức của Tề Á dường như dung nhập hoàn mỹ vào trong bóng tối với trực giác của Đường Thiên cũng không nắm bắt chuẩn xác vị trí của Tề Á.

Thế nhưng chút ánh sáng này cũng đủ để Đường Thiên biết được cái mặt mà hắn cho là điêu khắc giả Tề Á đang nhào tới chỗ hắn.

Đó là... Hồn tướng!

Đường Thiên đột nhiên hiểu ra. Tề Á đã phát hiện ra bọn họ, rồi gã cố ý bày ra cạm bẫy. Tên hồn tướng Tề Á mà hắn phát hiện chẳng qua chỉ đeo mặt nạ Tề Á cố tình đứng đó cho bọn họ phát hiện rồi dụ dỗ cho bọn họ xông tới. Tên Tề Á thật thì mai phục một bên cửa động, chuẩn bị đánh lén.

Kế hoạch của Tề Á kín kẽ một giọt nước không lọt, gã biết trường chiến đấu trước kia đã để lại ấn tượng không phai cho Đường Thiên. Chỉ cần gã dụ dỗ thì cái tên quỷ Đường Thiên nóng bừng như vậy nhất định sẽ xông tới.

Chỉ là gã vạn lần không ngờ trực giác của Đường Thiên đến mức kinh người đến như thế. (Nguồn: banlong.us

Re: Chiến Thần Bất Bại - Phương Tưởng (New: C138)

Chiến Thần Bất Bại

Tác giả: Phương Tưởng

-- o --

Chương 184: Thiếu niên khoác ngân giáp

Người dịch: Luyện Khí Tiểu Tử

Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Nguồn: banlong.us

"Sau đó à?" cô bé nghiêng đầu như nhớ lại gì đó rồi nói với vẻ không chắc chắn: "Hình như phụ thân nói cái gì mà rất đáng tiếc, không biết là cái gì đáng tiếc nhưng sau đó xếp hạng của Tề Á tụt xuống rất nhanh. Không biết có liên quan đến việc này không nữa nhưng phụ thân rất hiếm khi hứng thú với một người như vậy nên con có ấn tượng rất mạnh."

"Thì ra là thực lực giảm sút." Đường Thiên gật gù, hắn vẫn cảm thấy Tề Á chưa đạt tới trạng thái tốt nhất, vẫn có một chút chênh lệch nào đó, xem ra phán đoán của mình chuẩn thật.

"Đáng tiếc không thể nhìn thấy bộ dạng Tề Á ở thời kỳ đỉnh cao." Đường Thiên nói với vẻ tiếc nuối: "Nếu có thể đánh bại Tề Á ở thời kỳ đỉnh cao thì thật sảng khoái biết mấy!"

Thanh Loan không chịu nổi bộ dạng rắm thối của Đường Thiên mới nói : "Ở thời kỳ đỉnh cao, Dạ Mạc kiếm khách đánh đâu thắng đó, xét toàn bộ phủ Võ hầu thì hắn chỉ kém Võ hầu thôi. Hắn đã từng lẻn vào phủ một đêm và giao thủ với Hầu gia nhưng bất phân thắng bại."

Địch Hoành Chiến lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Chuyện này sao ta không biết?"

Thanh Loan đáp: "Lúc đó ngươi không ở trong phủ, người trong phủ biết chuyện đó cũng rất ít.Ta cũng chỉ may mắn biết thôi. Hầu gia biết ta luyện kiếm pháp mới đồng ý cho ta quan chiến. Quả thực lúc đó Dạ Mạc kiếm khách quá mạnh!"

Nói đến đây Thanh Loan nhớ lại cảnh lúc đó, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh hãi. Nàng tu luyện kiếm pháp nên lĩnh ngộ kiếm pháp sâu hơn hẳn những người khác, càng trực tiếp cảm nhận được sự mạnh mẽ của Tề Á.

"Thực đáng tiếc, cao thủ lợi hại như vậy mà không có cơ hội giao thủ với hắn ở thời kỳ đỉnh cao, đáng tiếc!" Đường Thiên nói đầy tiếc hận, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Chẳng qua nếu đây là sự thực thì không có cách nào khác rồi. Đầu tiên cứ đánh bại tên Dạ Mạc kiếm khách không hoàn chỉnh này đã!"

Thanh Loan "hừ" một tiếng. Tề Á là một trong những thần tượng trên con đường tu kiếm của nàng, Đường Thiên "to còi" muốn đánh bại Tề Á lọt vào tai nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu mới đáp trả: "Thực lực của ngươi rất mạnh nhưng muốn đánh bại Tề Á dễ như vậy sao?"

Đường Thiên lơ đãng đáp: "Vốn không có gì dễ dàng cả, dễ dàng thì có ý nghĩa gì chứ? Ngươi không cảm thấy rằng chỉ bốn chữ "Đánh bại Tề Á" cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào sao?"

Đường Thiên nắm chặt tay lại, chiến ý dâng trào.

Thanh Loan ngẩn người. (Nguồn: banlong.us

Re: Chiến Thần Bất Bại - Phương Tưởng (New: C138)

Chiến Thần Bất Bại

Tác giả: Phương Tưởng

-- o --

Chương 185: Công tử Ma Địch

Người dịch: Luyện Khí Tiểu Tử

Biên tập: Luyện Khí Tiểu Tử

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Nguồn: banlong.us

Mọi người đã quá quen với Đường Thiên ngây thơ ngốc nghếch, một Đường Thiên khí phách như thế thoáng cái đã chấn nhiếp mọi người.

Chỉ có Lăng Húc phẫn nộ, gã nghiến răng nghiến lợi hạ giọng bảo: "Láo lếu thật! Chờ ta khôi phục lại nhất định ngươi phải chết!"

Thanh Loan muốn nói cái gì nhưng mặt ngây ra không nói năng gì được. Trong tầm mắt nàng là bóng lưng của thiếu niên ngân giáp tản mát ra chiến ý như lửa, nàng cảm thấy không có ý niệm chống lại. Đột nhiên nàng nhớ tới lời khuyên của Địch Hoành Chiến lúc trước – Đường Thiên là một tên quái vật nguy hiểm.

Trên mặt Cố Tuyết hiện vẻ sốt ruột nhưng thị không định khuyên can. Địch Hoành Chiến, Thanh Loan có lẽ không biết Đường Thiên nhưng thị biết bên trong vẻ bề ngoài hồn nhiên khờ khạo là một trái tim cường giả chân chính.

Đường Thiên từ từ bước vào trong vòng.

Một gã hồn tướng giống như mây từ trong rương đồng bay ra, biến ảo thành hình.

Con mắt màu lam trong sáng như đá quý, khuôn mặt anh tuấn nhẹ nhàng cười nụ, hai chân bồng bềnh trong không trung, thân hình thon dài có mấy phần xuất trần.

"Ta gọi là Địch."

Giọng nói của gã êm tai dễ nghe, nhẹ nhàng êm ái làm lòng người mê say.

Mọi người giật mình, hồn tướng mà biết nói chuyện! Tiểu cô nương nhớ tới điều gì đó, khuôn mặt biến sắc lớn tiếng hét: "Sư phụ cẩn thận, gã là Ma Địch!"

"Ma Địch hả?" Đường Thiên sửng sốt. Thật sự mà nói thì khi Địch mở miệng cũng làm hắn giật mình. Hắn giao thủ với hồn tướng nhiều rồi, lần đầu tiên thấy hồn tướng có thể nói. Đương nhiên ngoại trừ Binh ra, đến cả quỷ trảo bình thường cũng không nói một tiếng.

"Thật không ngờ, bao năm như vậy vẫn còn có người nhớ được tên ta, thật hết sức vinh hạnh." Địch mỉm cười, quay sang khom lưng cảm tạ tiểu cô nương.

Sắc mặt tiểu cô nương có chút trắng hơn, vẻ mặt những người khác thì mờ mịt, họ chưa từng nghe thấy cái tên này.

Nhìn phản ứng của tiểu cô nương, Đường Thiên biết lai lịch đối phương không nhỏ. Thế nhưng hắn không chút e sợ mà lại càng thêm hưng phấn. Hắn nhìn Địch chằm chằm, trầm giọng bảo: "Đừng nhiều lời, một chiêu phân thắng thua đi!"

Địch hơi cúi mình, khí chất tỏ ra ung dung ưu nhã: "Cung kính không bằng tuân mệnh."

Y vung tay lên, một quầng sáng hình tròn hiện ra, hình thành một cái không gian phong bế.

Địch giải thích: "Thỉnh mọi người đừng lo lắng, quầng sáng này chỉ là để cách âm tránh lan tới gần qu hữu."

Đường Thiên hơi kinh ngạc, hồn tướng rất lễ phép thế này hắn chưa từng thấy. Hắn không nhịn được bèn thì thầm với Binh: "Ầy, đại thúc, đều là hồn tướng cả sao đẳng cấp của người kém hơn người ta nhiều vậy?"

Binh nhướng nhướng mí mắt, trả lời một cách hờ hững: "Bọn thiếu gia thế gia đều có cái đức hạnh này, năm xưa đám thế gia bị chúng ta tiêu diệt không một vạn thì cũng đến tám ngàn đó. Còn lũ thiếu gia thế gia thì, hức, không cách nào tính chính xác được..."

Đường Thiên: "..."

Hắn không còn thời gian để nghe Binh đại thúc khoác lác nữa. Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ. Trên tay Địch xuất hiện một ống sáo đồng, thân nó trơn bóng như mới, sáng bóng đến mức có thể soi gương.

Đường Thiên ngưng thần chờ đợi, đối phương tên là Ma Địch vậy thì các thức công kích có liên quan tới điều này.

Âm võ kỹ?

Đường Thiên có chút hiếu kỳ, có cả sự mong đợi. Hắn chưa từng gặp đối thủ như vậy.

Địch hành lễ, trong trẻo nói từng tiếng: "Mời ngài nghe một khúc!"

Con mắt màu lam khép hờ, ống sáo đồng quay ngang đặt trên bờ môi. Một luồng khí tức rót vào, ống sáo bỗng sáng le lói. Âm phù giống như nước chảy từ trong ống sáo từ từ chảy ra.

Bên trong quầng sáng, không khí thoáng cái trở nên trì trệ.

Con mắt Đường Thiên bỗng dưng trợn tròn tỏ ra kinh ngạc. Cơ thể hắn thế mà tê đi, bắt đầu mềm mại vô lực.

Tiếng sáo réo rắt, du dương, mờ ảo như mây, từng tia mây mù vờn quanh người Ma Địch. Trong đám mây trắng lượng lờ, con mắt màu lam của Ma Địch cụp xuống, thần tình cực kỳ chuyên chú.

"Hừ!" Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, chân lực trong cơ thể tản ra cảm giác mềm nhũn biến mất. Chân hắn nhún một cái phóng tới đối diện với Ma Địch!

Võ kỹ của tên quái này quả nhiên quỷ dị, cứ tiên hạ thủ vi cường!

Thanh âm tiếng sáo văng vẳng trong không trung. Đường Thiên lập tức cảm nhận được sự dị trạng ở xung quanh. Không khí xung quanh bỗng trở nên vô cùng đặc. Đường Thiên cảm thấy mình như đi trong vũng bùn, mỗi bước đều tiêu hao rất nhiều khí lực.

Không khí như tường, nửa bước cũng khó đi.

Ma Địch cách đó chỉ mấy trượng, gã cứ cụp mắt mà thổi, chìm đắm trong thế giới của chính mình.

Gầm lên một tiếng, Đường Thiên đánh ra một quyền vào không khí phía trước.

Tiểu Băng quyền!

Tuy chỉ là võ kỹ hạng thấp nhưng dung hợp với tham ngộ về chấn động của Đường Thiên, không khí đậm đặc ngưng tụ trước mắt tan ra giống như hạt cát rời rạc.

Đường Thiên thừa cơ xông về phía trước.

Mới lao một bước không khí xung quanh lại được tiếng sáo tiếp sức, khôi phục nguyên trạng.

Đường Thiên không hoang mang chút nào, cứ có biện pháp giải quyết là được!

Song quyền thay nhau đấm ra, mỗi quyền mỗi bước, thong thả mà kiên định tới gần Ma Địch. Ma Địch dường như không cảm thấy gì chỉ chuyên tâm vào thổi sáo, dường như không ý thức được nguy hiểm đang tới gần.

Bước liên tiếp được bảy tám bước, Đường Thiên lúc này chỉ còn cách Ma Địch khoảng hai trượng.

Nếu trong trường hợp bình thường ì cự ly hai trượng đối với Đường Thiên thì chẳng là gì. Tuy hiện giờ dù Đường Thiên không để trong nhưng đến tận giờ hắn cũng cho rằng tiếng sáo của đối phương độc đáo kỳ lạ mà lại không quá lợi hại.

Chỉ cần hắn bước tới gần đối phương một trượng là có thể chắc chắn giết chết được đối phương.

Đường Thiên không chút hiểu biết về âm luật, lúc này tiếng sáo bắt đầu phát sinh biến hóa.

************

Bên ngoài quầng sáng, sắc mặt tiểu cô nương tái nhợt hoàn toàn.

Cố Tuyết nhìn thấy sắc mặt tiểu cô nương bỗng buột miệng ra hỏi: "Công chúa, vị Ma Địch này rất lợi hai sao?"

Tiểu công chúa bặm chặt môi, giọng nói có vẻ run run: "Thời kỳ của Ma Địch sớm hơn Trảm Kiếm Ma tiền bối khoảng một trăm năm gì đó. Gã xuất thân trong thế gia, từ nhỏ đã tinh thông âm luật. Sau khi tu luyện võ kỹ thì đưa âm luật dung nhập vào hình thành một phái âm võ kỹ riêng. Tiếng sáo dường như có ma lực vì vậy mới được gọi là Ma Địch. Ma Địch xuất thân thế gia, phong độ ngời ngời, hiền lành khéo léo nên được mọi người gọi là Ma Địch công tử. Một trận thành danh, đó là lúc Phỉ Lâm tinh gặp phải tinh hồn thú triều đại quy mô, bảy thành liên tiếp bị phá, thây chất đầy đồng, không ai ngăn cản được. Khi thú triều tràn đến thành thứ tám thì Ma Địch đột nhiên chạy tới. Đêm đó trên tường thành, một khúc sáo vang lên làm lui thú triều. Trong một lớp thú triều lấy được tinh hồn thú cửu giai!"

Không rõ là tiểu cô nương kích động hay sợ hãi nhưng khi nói đến đoạn truyền kỳ trong lịch sử này tự nhiên tâm nảy sự kính ngưỡng.

Những người khác nghe thấy thế thì cảm xúc trào dâng, vừa lo vừa sợ.

Tinh hồn thú cửu giai đó là khái niệm gì đây?

Chỉ có Lăng Húc nghe vậy thì trợn mắt há mồm. Cuối cùng gã cũng rõ cái gã quỷ quái ngây người thổi sáo một mình trong quầng sang kia mà lại cường hãn đến như thế.

"Vậy chẳng phải hắn là võ giả cấp Thiên lộ sao?" Địch Hoành Chiến thất thanh.

"Ừm." Tiểu cô nương cắn môi, lo lắng nhìn vào bên trong trường: "Trong một năm rực rỡ, Ma Địch công tử đã từng đánh bại ba võ giả cấp Thiên lộ!"

Mấy người nghẹn họng, trân trối nhìn. Họ khiếp sợ không thể nói lên nửa lời. Võ giả cấp thiên lộ đánh bại ba võ giả cùng cấp thiên lộ. Cái khác biệt này, bọn họ đương nhiên biết.

Lăng Húc mở to con mắt, trong lòng liên tục thầm than thở: một tên ngốc thật là lợi hại!

Tên Đường ngớ ngẩn gặp nguy hiểm rồi!

Không đúng!

"Nếu là như vậy thì tên Đường ngớ ngẩn hẳn là đã thành tro bụi từ lâu rồi mới phải." Lăng Húc nhíu mày nói.

"Hẳn là thực lực giảm xuống rồi." Địch Hoành Chiến kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Gã đưa mắt liếc nhìn đã thấy chỗ then chốt: "Sau một thời gian dài thì đẳng cấp hồn tướng sẽ giảm xuống không ngừng. Chắc chắn không thể so với thời kỳ toàn thịnh."

"Tên ngốc kia gặp may quá!" Lăng Húc hừ lạnh một tiếng, trong tâm thả lỏng.

Tiểu cô nương lắc đầu: "Đẳng cấp sẽ giảm xuống nhưng thể ngộ với võ kỹ sẽ không giảm. Ma Địch công tử nổi tiếng nhất với sát chiêu, Ma âm phá!"

"Ma âm phá hả?" Mọi người đồng thanh hô cùng một câu.

"Ừm." Thần sắc tiểu cô nương tỏ ra cực kỳ lo lắng: "Nó còn có cái tên khác là nhất khúc thất sát!"

"Nhất khúc thất sát?"

Riêng cái tên này cũng đủ làm cho mọi người kinh hồn táng đởm.

"Ừ." Vẻ lo lắng trên khuôn mặt tiểu cô nương càng đậm: "Ta không biết một chiêu này suy cho cùng sẽ xảy ra cái gì. Nhưng nghe kể một chiêu này của Ma Địch chưa từng thất bại."

Cho tới bây giờ chưa từng thất bại ...

Trong lòng mọi người lại nặng trình trịch, cặp mắt bọn họ nhất tề nhìn vào trong trường.

Đường Thiên bên trong trường chỉ còn cách Ma Địch chưa tới hai trượng. Đối với Đường Thiên thì càng gần là càng sắp tới lúc hắn có thể phát động công kích.

Nhưng vào lúc này, bên trong trường chợt sinh biến cố.

Trong quầng sáng, bỗng nhiên bọt khí tự nhiên sinh ra. Trong nháy mắt lại thêm một bọt khí. Màn tiếp theo làm mọi người nín thở. Không khí bên trong quầng sáng tựa như sôi trào. Một bọt khí, lại một bọt khí cứ thế xông ra.

Những bọt khí trong suốt này bằng một nắm tay, sau khi hiện ra thì lẳng lặng trôi nổi trong không khí.

Trong nháy mắt, Đường Thiên nằm trong một đống bọt khí.

Đó là... Cái gì?

Ngoài quầng sang, mọi người trợn trừng cặp mắt.

Chân Không cầu!

Trong lòng Đường Thiên khiếp sợ vô cùng. Mỗi một bọt khí là một chân không cầu. Đường Thiên có thể dùng Chấn đãng quyền xuất Chân Không cầu nhưng so với Chân Không cầu vô số kể dày đặc này thì Đường Thiên cảm thấy một chiêu của mình đúng là tầm thường, là trò vặt vãnh.

Nếu như bảo lúc trước Đường Thiên còn chưa phán đoán được thực lực của đối phương. Một chiêu này lập tức làm cho Đường Thiên nhận ra được thực lực của Ma Địch.

Đường Thiên như ngộ ra điều gì, hóa ra bản chất của tiếng sáo cũng là một loại chấn động thôi.

Hắn đã từng tu luyện Chấn đãng quyền nên hắn hiểu sâu sắc hơn so với người bình thường. Muốn hình thành Chân không cầu phải làm chấn động thật mạnh hút hết không khí.

Nhưng đồng thời có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net