34-69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34: Cho dù chết cũng phải thắng.

Dịch: Darth Athox

Nguồn: banlong.us

Khác vớ vòng đấu loại mỗi năm, chẳng mấy ai quan tâm đến, ngay ngày đầu tiên của vòng đấu loại năm nay đã xuất hiện một trận đấu chấn động.

Nhân vật chính của trận đấu này chính là tên học sinh lưu ban siêu cấp lẫy lừng thành Tinh Phong, Đường Thiên.

Rất nhiều người khi biết tin đó còn tưởng mình nghe nhầm, thế nhưng mỗi người tận mắt chứng kiến trận đấu đó đều hào hứng tả lại cho bạn bè xung quanh về nó. Đội hình xa hoa tới mức siêu hạng trên khán đài, mỗi cái tên đều khiến người ta ồ lên vài tiếng.

Chỉ riêng những người trên khán đài này cũng đã đủ tổ chức một giải đấu cực kỳ thu hút, trình độ cực cao rồi.

Ba trường học danh tiếng, không sót cái nào.

Mà Đường Thiên dùng 【 Thiểm Quyền 】 phá 【 Loạn Phi Phong côn pháp 】càng làm dậy lên một đợt sóng gió. Số người tu luyện 【 Loạn Phi Phong côn pháp 】không nhiều, thế nhưng danh tiếng khó chơi của thứ côn pháp này ai ai cũng biết. Còn so với nó, số học viên tu luyện 【 Thiểm Quyền 】 lại nhiều vô số kể.

Mỗi học viên tu luyện 【 Thiểm Quyền 】 nghe xong tin này đều lộ vẻ không tin tưởng. Thế nhưng theo lời đồn đại càng lúc càng loan xa, bọn họ mới dần tin, hóa ra 【 Thiểm Quyền 】 thật sự phá giải được 【 Loạn Phi Phong côn pháp 】. Các học viên tu luyện 【 Thiểm Quyền 】 đều phấn chấn tinh thần, bọn họ tập trung lại một chỗ, thử phân tích kỹ xảo của Đường Thiên.

Đây chắc chắn là một bí mật lớn!

Thế nhưng cho dù bọn họ vắt hết đầu óc vẫn không thể làm nổi.

【 Thiểm Quyền 】 chỉ là võ kỹ cấp hai còn 【 Loạn Phi Phong côn pháp 】lại là côn pháp cấp ba, chênh lệch một cấp như một lằn ranh giới khổng lồ, vốn không cách nào vượt qua nổi.

Đám người lại chuyển sang nghi ngờ liệu có phải Đường Thiên không dùng 【 Thiểm Quyền 】 mà dùng một loại võ kỹ cấp ba nào đó cùng loại với 【 Thiểm Quyền 】 hay không.

Mãi tới tận khi lời rủ rỉ của mấy vị lão đại trên khán đài lưu truyền rộng dần, mọi người mới dần hiểu ra.

Võ kỹ cơ bản!

Đường Thiên có thể dùng 【 Thiểm Quyền 】 cấp hai phá giải 【 Loạn Phi Phong côn pháp 】cấp ba đều là vì võ kỹ cơ bản của hắn đã lên tới mức hoàn mỹ. Mà Tư Mã Hương Sơn còn công khai tuyên bố: võ kỹ cơ bản của Đường Thiên đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, kỹ xảo phát lực bắp thịt của hắn không ai trong thành Tinh Phong sánh bằng.

Lúc này mọi người mới nhớ ra, Đường Thiên tu luyện võ kỹ cơ bản tới năm năm, lại không khỏi chìm vào im lặng.

Tu luyện võ kỹ cơ bản năm năm mới làm được đến bước đấy, đám người chợt phát hiện, bọn đột nhiên cảm thấy không biết nên nói gì. Tốn năm năm mới có thể khiến 【 Thiểm Quyền 】 cấp hai phá giải được 【 Loạn Phi Phong côn pháp 】cấp ba, vậy còn nghĩa lý gì nữa? Thời gian năm năm đó chỉ cần thiên phú không quá kém đều có thể tu luyện võ kỹ cấp ba rồi.

Mọi người đồng loạt lắc đầu, phương thức tu luyện như vậy không thể bắt chước được. Đám người đang tưởng trong chuyện này có bí mật gì, nào ngờ cuối cùng lại phát hiện đây vốn chẳng phải bí mật gì, tất cả những thứ đó các giáo viên đã nói từ ngày đầu nhập học rồi.

Có điều, suy đoán này khiến các học viên mới nhập học đều cảm thấy phấn chấn, ai nấy xốc lại tinh thần, chăm chú tu luyện võ kỹ cơ bản mà bọn họ vốn tưởng chẳng có tác dụng gì.

"Nếu đàn anh Đường Thiên vẫn còn trong trường thì tốt!"

"Đều tại tên khốn kiếp Chu Bằng!"

Các học viên ban kiếm thuật đều nhớ nhung Đường Thiên.

Đường Thiên lại bước vào tầm mắt mọi người, song đây là lần đầu tiên hắn không còn là đối tượng để cười nhạo nữa. Rất nhiều lão đại quan tâm chú ý tới đủ để chứng minh tất cả. Nhiều đấu trường như vậy song chỉ có hai trận khiến mọi người chú ý. Một là Đường Thiên, còn một người khác chính là Amaury. Lương Thu xuất hiện tại sàn thi đấu của Amaury song chuyện này lại bị nhiều người coi là đàn anh quan tâm tới đàn em cũ của minh. Còn Amaury từng là cao thủ xếp hạng bảy tại học viện Mãnh Thú, không ai nghi ngờ thực lực của hắn, trong mắt mọi người hắn cũng không khác gì tuyển thủ hạt giống.

Chỉ có Đường Thiên.

Như một con ngựa ô đột nhiên xuất thế, tới tận bây giờ mọi người vẫn không hiểu vì sao hắn lại lọt vào tầm ngắm của đám lão đại.

Nhưng bất luận là vì nguyên nhân gì, mức độ quan tâm của mọi người đối với Đường Thiên lập tức tăng vọt lên. Vốn tưởng rằng vòng đấu loại chẳng có gì hay ho nào ngờ đột nhiên xuất hiện một con ngựa ô đáng quan tâm, mọi người đều vô cùng nhiệt tình, lịch trình thi đấu của Đường Thiên cũng nhanh chóng bị bới ra.

Ban tổ chức võ hội thấy vậy bèn đổi luôn địa điểm thi đấu của Đường Thiên sang đấu trường lớn để tránh tình trạng khán giả chen chúc như nêm lối vào bít kín tới một giọt nước cũng không lọt giống lần trước. Vốn dĩ chỉ có những trận quyết đấu cao trào trong vòng chính mới được đối xử như vậy.

Quyết định này vừa đưa ra lập tức được mọi người hoan nghênh.

Trận thi đấu thứ hai của Đường Thiên là hai ngày sau. Các sòng bạc cũng dồn dập mở cửa thu tiền đánh cuộc trận chiến của Đường Thiên.

๑๑۩۞۩๑๑

Rầm!

Chén trà đập thẳng xuống mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Trong phòng hiệu trưởng của học viện An Đức, hiệu trưởng gầm lên thành tiếng khiến các học viên đi qua bên ngoài đều kinh hãi.

"Đường Thiên! Tên khốn kiếp nhà ngươi!"

"Ta muốn ngươi chết không có đất chôn!"

. . .

๑๑۩۞۩๑๑

Sắc mặt Chu Bằng không chút biểu tình, lúc này hắn như một người hoàn toàn khác. Làn da vốn trắng trẻo nay đã đổi màu ngăm đen, đôi mắt công tử bột vốn sưng phù giờ lại sắc nhọn như độc xà, lấp lóe tinh quang, vừa lạnh lẽo lại vừa sắc bén.

"Rốt cuộc ta cũng biết cảm giác có lực lượng tuyệt vời tới mức nào, thật khiến người ta say mê hơn cả xa hoa trụy lạc."

Hắn cúi đầun hìn xuống bàn tay, khi xưa trắng trẻo nõn nà, còn giờ đây chằng chịt những vết chai, vừa như cảm khái lại vừan hư than thở: "Thật là mộtt ác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ!"

"Thiếu gia, đại tộc lão mời ngài vào." Người hầu cung kính mời.

Chu Bằng thu ánh mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, như đang trào phúng, lại như đang khinh miệt. Nụ cười chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất, hắn khẽ chỉnh lại cổ áo, rồi cất bước đi vào trong hội trường.

Toàn bộ giới cao tầng của Chu gia đều tập trung tại đây, ánh mắt mọi người cùng dừng lại trên người Chu Bằng. Chu Bằng thong dong bước tới, thần sắc trấn tĩnh, hắn đang hưởng thụ những ánh mắt này.

Cảm giác thật tuyệt vời!

Hắn có thể cảm nhận được sự ước ao, đố kỵ, khiếp sợ và không thể tin nổi trong những ánh mắt đó, một nụ cười lặng lẽ hình thành trên khóe miệng hắn.

Đại tộc lão ho nhẹ một tiếng, phá tan bầu không khí yên tĩnh, ánh mắt đục ngầu hạ xuống người Chu Băng, trầm giọng nói: "Tốt lắm! Giờ mới có dáng thiếu chủ Chu gia chúng ta chứ! Bất luận trước đây ta có thành kiến thế nào về ngươi nhưng hiện tại, ta thừa nhận thân phận người thừa kế Chu gia của ngươi."

Ánh mắt gia chủ Chu gia đầy vui mừng, vẻ mặt hân hoan nhìn về phía Chu Bằng.

Trong đại sảnh vô cùng tĩnh lặng, chỉ có tiếng đại tộc lão vang vọng bên trong.

"Ngươi có thiên phú mà người người ao ước, người đã thoát thai hoán cốt, tuy ta biết ta sẽ không nhìn thấy nổi ngày đó nhưng ta vẫn mong Chu gia có thể vang danh trong tay ngươi."

Chu Bằng hơi cúi người xuống, giọng nói mang theo chút ngạo nghễ: "Được, Chu gia chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ!"

"Hội võ này là thời cơ rất tốt, hãy lấy nó làm cột mốc đánh dấu sự quật khởi trở lại của Chu gia chúng ta!" Đại tộc lão cũng đáp lại với vẻ ngạo nghễ: "Hãy để tên Tư Mã Hương Sơn gì đó thành đá lót chân cho Chu Gia chúng ta!"

Chu Bằng mỉm cười thong thả tự tin, song nắm đấm trong tay áo lại lặng lẽ xiết chặt.

Vẫn còn một người – Đường Thiên!

Ta muốn ngươi quang minh chính đại chết trước mắt mọi người!

๑๑۩۞۩๑๑

Đường Thiên tiếp tục vùi đầu vào tu luyện, mồ hôi trút xuống như mưa, hắn không hề bị ảnh hưởng bởi trận đấu loại trước đó cũng như trận đấu loại sắp diễn ra.Việc tu luyện của hắn không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì.

Amaury cũng ra sức tu luyện, hắn thật không ngờ Lương Thu đại ca lại đích thân tới xem hắn thi đấu. Lương Thu đại ca là thần tượng của hắn, cũng là mục tiêu mà hắn lập chí muốn đánh bại. Vừa nhớ tới bóng dáng quen thuộc trên khán đài, toàn thân Amaury như bùng lên lực lượng dùng mãi không cạn.

Chỉ riêng lão Ngụy sắc mặt thảnh thơi cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì tới mình.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, hai người co người ngồi trên mặt đất, mặc cho mồ hôi chảy xuống.

"Ngươi cũng lớn lối thật, lại dám nói với Tư Mã Hương Sơn như vậy." Amaury vừa thở hổn hển vừa nói.

Đường Thiên cũng thở hổn hển, sắc mặt buồn bực: "Sao lại không dám?"

"Hắn là cao thủ đệ nhất thành Tinh Phong này đấy!" Amaury giải thích.

Đường Thiên đột nhiên lắc đầu: "Vậy chẳng phải đánh bại hắn sẽ trở thành người lợi hại nhất trong các học viện thành Tinh Phong?"

"Không sai!" Amaury gật đầu.

Đường Thiên như bừng tỉnh: "Hèn gì nămd dó Thiên Huệ cứ đánh hắn, hóa ra đánh bại hắn là trở thành đệ nhất!"

A Mạc Lý: ". . ."

Đường Thiên hiếu kỳ hỏi: "Ruồi trâu, mục tiêu lần này của ngươi là gì?"

Amaury im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên ngẩng đầu: "Mục tiêu của ta là có thể gặp được Lương Thu đại ca, sau đó đánh bại hắn!"

"Ruồi trâu, ngươi chắc chắn sẽ thắng!" Đường Thiên lớn tiếng đáp, vể mặt chân thành.

"Ta không biết nữa..." Amaury lại lúng túng.

"Sao lại không biết?" Đường Thiên trợn tròn hai mắt, lớn tiếng nói: "Nhất định ngươi sẽ thắng! Nhất định phải thắng! Không có gì mà sợ cả! Đừng tự nói với bản thân có thua cũng chẳng làm sao! Thắng lợi! Chỉ cần thắng lợi mà thôi! Mọi khổ sở mà ngươi bỏ ra không ít hơn bất cứ ai! Không có thắng lợi nào là đương nhiên cả, cũng đừng nói những lời như chỉ cần cố gắng hết sức, không cần hối hận, những lời đó đều chỉ là lừa gạt, những kẻ nói câu đó chỉ là đám vô dụng thiếu khí lực! Đổ nhiều mồ hôi như vậy, chịu nhiều cực khổ như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Vì tới lúc chiến đấu lại lui bước hay sao? Vì tự nói với bản thân thật ra mình đã có gắng hết sức sau đó thản nhiên chấp nhận thất bại sao? Đó đều là kiếm cớ! Đều là những lời vớ vẩn! Chỉ có thắng lợi mới có thể khắc lên thế giới này dấu ấn của riêng ngươi!"

Amaury bị câu nói của Đường Thiên làm cho đỏ bừng cả mặt.

"Ruồi trâu!" Đường Thiên chân thành nhìn Amaury.

Amaury ngẩng đầu lên, vẻ mặt xấu hổ.

Đường Thiên mạnh mẽ xiết chặt nắm đấm, nhìn khuôn mặt Amaury đang đỏ bừng, gằn từng chữ một từ trong răng ra: "Cho dù chết cũng phải thắng!"

Cho dù chết cũng phải thắng...

Đầu óc Amaury như ông lên, hai mắt đăm chiêu, thì thào nhẩm lại.

"Cho dù chết cũng phải thắng..."

Lão Ngụy cách đó không xa vẻ mặt đang thản nhiên lại bỗng cứng đờ, ánh mắt đục ngầu của hắn lập tức trở nên thâm thúy, vô số cảnh tượng lướt qua trước mắt. Tinh thần hắn bỗng xao động, vô số tiếng hò hét chém giết như vang lên bên tai hắn.

Cho dù chết cũng phải thắng!

Lão Ngụy đột nhiên mỉm cười, con mắt hắn đầy mong chờ.

Có lẽ, mai sau tên này sẽ thật sự trở thành một nhân vật phi thường.

Chiến Thần Bất Bại

Tác giả: Phương Tưởng

-- o --

Chương 35: Vũ Nhân Địch Hàn

Dịch: Zhu Xian

Nguồn: banlong.us

Mạnh Ng và Lục An bị dòng người chen cho không thể cựa quậy.

"Không đến mức này chứ, Đường Thiên cùng lắm cũng chỉ được coi là ngựa ô, sao lại có nhiều người như vậy?" Lục An nhịn không được than phiền, đôi giày trắng vốn sạch sẽ của hắn giờ đầy vết chân.

Mạnh Ngư lại không cảm thấy lạ: "Có lẽ một nửa số người của Ander chúng ta sẽ đến."

"Cũng đúng." Lục An gật gù, cười ha hả nói: "Ngay cả cao thủ số một Ander như ngươi cũng tới, những người khác sao có thể không tới?"

Từ sau khi Thượng Quan Thiên Huệ tốt nghiệp, Ander xuống dốc không phanh, tụt dốc không ngừng, thiếu chút nữa thì bị rớt khỏi tốp mười. Tất cả người trong học viện Ander đều ngỡ ngàng vì sự thay đổi chóng vánh này, bọn họ như bị mất đi trụ cột trong tinh thần, trong lòng trống trải.

Đường Thiên đột nhiên xuất hiện tạo ra sự náo động trong học viện Ander.

Mạnh Ngư cười khổ: "Cao thủ số một Ander gì chứ."

Lục An vỗ vai Mạnh Ngư an ủi, là bạn bè, hắn biết rõ sự thống khổ trong lòng Mạnh Ngư. Thời có Thượng Quan Thiên Huệ, danh hiệu cao thủ số một Ander vô cùng rực rỡ huy hoàng. Bởi vì cao thủ số mộ Ander cũng chính là cao thủ số một thành Tinh Phong, so với thời điểm đó thì cái danh cao thủ số một Ander hiện tại chẳng khác nào trò cười.

Cao thủ số một Ander, cố lắm cũng chỉ có được vị trí cuối tốp mười trong giới học viện thành Tinh Phong, chẳng trách Mạnh Ngư lại có vẻ cay đắng như vậy.

Dòng người cuồn cuộn.

※※※※※※※※※※

Trên góc khán đài, Hàn phụ Hàn mẫu đều đội mũ vành rộng có gắn khăn lụa, gương mặt hầu như bị che khuất hoàn toàn.

"Ông già, chúng ta hóa trang thế này chắc Băng Ngưng sẽ không nhận ra chứ?" Hàn mẫu thấp giọng nói.

"Hẳn là không." Hàn phụ thản nhiên: "Băng Ngưng cách chúng ta rất xa, nó ở bên kia khán đài."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Hàn mẫu thở phào, nhưng nàng lại nhanh chóng sốt sắng: "Ông già, vẫn là ông nghĩ đúng, dù thế nào lần này chúng ta cũng phải giúp Băng Ngưng. Băng Ngưng đã nói hẳn ra là nàng thích nữ nhân rồi! Trái tim của ta muốn vọt lên tận cổ đây! Ta nghĩ kĩ lại, Đường Thiên dù không tốt thì cũng là nam nhân, còn tốt hơn là nữ nhân!"

"Bình tĩnh!" Hàn phụ vội vàng ra hiệu cho bạn già thả lỏng: "Bà xem, trận đấu này Băng Ngưng cũng tới xem, cho thấy nó vẫn rất chú ý đến Đường Thiên! Yên tâm, dù thế nào chúng ta cũng không thể để cho nó đi sai đường!"

" Đường Thiên, ngươi cũng đừng làm hỏng việc nha!" Hàn mẫu nắm chặt tay, nàng hơi sốt sắng: "Nghe nói đối thủ của Đường Thiên rất lợi hại."

"Bà yên tâm, Băng Ngưng nhà chúng ta không phải loại người như vậy, cho dù Đường Thiên không có được vị trí tốt Băng Ngưng cũng sẽ không ghét bỏ hắn." Hàn phụ vội vàng trấn an.

※※※※※※※※※※※※※※※※

Mạnh Ngư và Lục An nhìn xung quanh.

"Nhiều người thật! Sức nóng còn lớn hơn nhiều những trận đấu bình thường của cuộc thi chính!" Mạnh Ngư không khỏi cảm khái.

"Ngươi nhìn chỗ kia kìa!" Lục An cứ như phát hiện châu lục mới, đếm bằng đầu ngón tay: "Cao thủ số một học viện Dạ Lâm, đứng thứ tư thành Tinh Phong: Triệu Uy, lão đại của học viện Hồng Quang, đứng thứ chín trong thành Tinh Phong: Tiết Vĩnh, lão đại của học viện Thần Uy, đứng thứ bảy thành Tinh Phong: Trâu Khải..."

Bất cứ cái tên nào cũng đủ làm cho Mạnh Ngư hết hồn.

Những người được coi là cao thủ có số má của mười học viện lớn hầu như đều xuất hiện trên khán đài. Đội ngũ như vậy làm cho người ta không biết nên nói gì, Mạnh Ngư và Lục An thậm chí có cảm giác đây như là trận chung kết.

Những cao thủ này, người thì lạnh nhạt, người thì ngạo mạn, người có vẻ bình tĩnh, người thì có vẻ hiếu kỳ, có người thì nhìn quanh, nhưng tất cả họ đều trở thành tiêu điểm toàn trường. Những khán giả đến xem cho vui lúc này cảm thấy vô cùng kích động. Khung cảnh rầm rộ thế này họ chưa từng thấy bao giờ.

Chỉ cần có những cao thủ này thì tiền vé hôm nay bỏ ra thật đáng.

Hơn nữa, đối thủ của Đường Thiên...

Khi Đường Thiên bước vào sàn đấu thì khán đầu vốn náo nhiệt thoáng lặng đi, tất cả mọi người tò mò nhìn Đường Thiên tiến vào.

Rất nhiều người đã nghe danh Đường Thiên nhưng đây là lần đầu tiên thấy người thật.

"Hắn chính là Đường Thiên à!"

"Không thấy có gì bất phàm, sao tiểu thư Thiên Huệ lại thích hắn?"

"Người ta không phải người bình thường đâu, luyện võ kỹ cơ bản tới năm năm, thế mà có thể nó là người bình thường sao?"

...

Sau khoảng lặng ngắn ngủi tiếng bàn luận ầm ầm vang lên.

Đường Thiên vừa mới vào sân bị tiếng động ầm ầm này làm cho giật mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời hít sâu một hơi, trên khán đài toàn người là người.

"Lẽ nào đối thủ ngày hôm nay của ta là một nhân vật không tầm thường sao?" Đường Thiên gãi gãi đầu.

Đường Thiên chắc cũng không thể ngờ đối thủ của hắn quả không phải là hạng người vô danh.

※※※※※※※※※

Địch Hàn lạnh lùng đi vào sân đấu, ánh mắt hắn dừng lại chốc lát trên người Đường Thiên ở phía xa xa sau đó liền thu lại. Hắn không quan tâm đối thủ của mình là ai, hắn chẳng hề để ý đến sự ồn ào này. Khán giả đông đúc trên khán đài chẳng thể ảnh hưởng đến hắn.

Hắn không nói không rằng, đứng đối diện với Đường Thiên, chờ trọng tài.

Sắc mặt nhiều người trên khán đài trở nên nghiêm túc.

"Vũ Nhân Địch Hàn!" Mạnh Ngư trầm giọng nói: "Quả nhiên là hắn! Không ngờ hắn thực sự tới tham gia võ hội chứ không phải trùng họ trùng tên."

Trong mắt Lục An lộ ra vẻ kính nể.

Trên thế giới này luôn luôn có những thiên tài không tầm thường. Cho dù ở nơi trường tốt san sát như thành Tinh Phong cũng có vài thiên tài chưa bao giờ đi học nhưng lại có thực lực phi thường. Địch Hàn là người kiệt xuất nhất trong số đó, Địch Hàn xuất thân bần hàn, tính tình quái gở ngang ngược, rất ghét các học viện, võ kỹ của hắn đều là tự học.

Trái với tính cách tệ hại, thiên phú của hắn cực kỳ xuất sắc, đặc biệt là về võ kỹ hệ thủy, được coi là không hề kém cạnh thiên tài hệ thủy Hàn Băng Ngưng.

Địch Hàn luôn độc hành, sống bằng cách săn quái vật, càng làm cho Lục An kính phục là hắn từng làm sát thủ. Hắn giỏi nhất chính là ám sát trong cơn mưa. Cho đến giờ hắn chưa từng thất bại, trong ngày mưa, Địch Hàn tựa như sát thần, không thể ngăn cản. Biệt danh Vũ Nhân của hắn cũng là vì vậy.

Đây là một đối thủ mà không ai dám coi thường.

Những cao thủ trên khán đài đều tỏ ra nghiêm túc, chăm chú nhìn Địch Hàn ở trong sân.

Cuộc tranh tài này hấp dẫn nhiều cao thủ đến đây như vậy là do, ngoài Đường Thiên ra thì Địch Hàn cũng là nguyên nhân mấu chốt. Người thường có ít người biết về Vũ Nhân Địch Hàn, thế nhưng trong giới cao thủ Địch Hàn rất có danh tiếng.

Từ trước đến nay Địch Hàn chưa từng tham gia võ hội, nếu không phải Đường Thiên gây chú ý như vậy thì sẽ không ai biết việc Địch Hàn lặng lẽ báo danh tham gia đấu loại.

Theo những dự đoán chuyên môn thì tỷ lệ thắng của Địch Hàn rất cao.

Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Hàn cực kỳ phong phú, hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần.

Trọng tài của trận này tay đẫm mồ hôi, lần đầu tiên hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net