703-745

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 703: Đắc thủ

(¯''•.¸(¯''•.¸† Nguồn: banlong.us

Gió vô hình, không một tiếng động.

Không khí loạn lưu xung quanh Đường Thiên đột nhiên trở nên từ từ trì trệ, cảm giác vô cùng nguy hiểm bao phủ hoàn toàn đầu óc Đường Thiên.

Xuy xuy!

Hai chân Đường Thiên bắn ra hai đạo máu tươi, hai vết máu xuất hiện hoàn toàn bất ngờ.

"Di!"

Hoa phục nam tử xa xa quan chiến thần tình biến hóa, gã không có nhận thấy được bất cứ dao động nào. Gã không nhịn được lườm một cái kiếm khách xa xa, trên mặt kiếm khách, cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Xuy xuy!

Lại thêm hai vết máu xuất hiện ở hai vai Đường Thiên.

Sắc mặt vị nam tử mặc hoa phục ngưng trọng hẳn , đến cấp bậc như bọn họ, bất cứ dao động pháp tắc nào trước mặt bọn họ đều không thể nào che giấu. Thế nhưng công kích lúc nãy của Bổn Sâm lại vô hình vô chất, không có bất cứ dao động nào.

Điều đó không có khả năng!

Không có quang hoa, không có tiếng rít, ngay cả không khí cũng không dao động, tất cả bọn họ đều có thể làm được như vậy , nhưng đến ngay cả dao động pháp tắc cũng bị che khuất đi , đều này thật đáng sợ. Công kích như vậy thì chỉ có một phương pháp duy nhất có thể ngăn cản , đó chính là phòng ngự khu vực không có góc chết.

Bổn Sâm đã cường đại đến mức này rồi sao?

Trong lòng vị nam tử mặc hoa phục dấy lên cảm giác khiếp sợ khó có thể giải thích được , ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Bổn Sâm, quả nhiên không hổ là Hắc Bổn Sâm a! Lần này danh vọng Mục Nhĩ gia tộc sẽ nước lên thì thuyền lên rồi, gia tộc đánh giá thực lực của Bổn Sâm vẫn thấp rồi.

Gã không có nhìn tên mặt quỷ. Mặt quỷ đã không có chút kinh diễm lúc trước, lúc này mặt quỷ giống như sơn dương đợi làm thịt mà thôi . Lúc nào hắn chết còn phải nhìn Bổn Sâm lúc nào thắt sợi dây buộc trên cổ hắn lại mà thôi .

Mặt quỷ xong đời rồi.

Cái suy nghĩ này của vị nam tử hoa phục càng khiến cho ảnh hưởng của trận chiến này thêm vang động . Bổn Sâm biểu hiện cường thế như thế tất nhiên là sẽ đánh vỡ thế cân bằng ở Tử Quyên thành , ắt hẳn sau này không thể thiếu được một phen mưa gió nổi lên .

Tại Tội vực, cường giả vi tôn, một vị cường giả có thể chống đỡ cả một gia tộc. Nhân khẩu của Tội vực vốn không nhiều, trải qua mấy đời liên tục đào thải hết sức tàn khốc ,hiện tại nhân số chỉ bằng nửa lúc đầu. Nhân khẩu ít ỏi đã định trước Tội vực không thể đi theo con đường binh đoàn như Thánh vực . Vì vậy tác dụng của cường giả càng thêm quan trọng.

Kiếm khách còn dứt khoát hơn , hắn xoay người chuẩn bị rời đi , cuộc chiến đã mất đi tính bất ngờ và hồi hộp , hắn cũng mất đi hứng thú.

Bỗng nhiên, dường như hắn phát hiện ra điều gì đó bỗng dưng xoay người.

Sát cơ vô hình vẫn vây quanh mặt quỷ nhưng cặp con mắt vốn ảm đạm kia đột nhiên trở nên vô cùng sáng chói.

Không biết vì sao hơi thở của vị kiếm khách bỗng nhiên đình trệ , bàn tay cầm vỏ kiếm bất giác nắm chặt hơn.

Đường Thiên lại đánh ra một quyền, hồng viêm phát ra tiếng vù vù.

Hồng viêm thương? Vẫn là chiêu này? Bổn Sâm nheo con mắt lại , xem ra đúng là đối phương đã đến lúc sơn cùng thủy tận rồi, lúc trước pháp tắc không hề lặp lại chút nào vậy mà hiện tại vlại dùng tới chiêu cũ a.

Đến lúc giết ngươi rồi.

Không biết năm ngón tay vốn xòe ra của Bổn Sâm đột nhiên khép lại từ lúc nào .

Xuy xuy xuy xuy, toàn thân Đường Thiên tung tóe máu tươi , chỉ trong nháy mắt trên người đã có thêm hơn mười vết thương.

Mặt quỷ xanh đen xen lẫn với nhau , trong âm thầm , quang mang trong cặp con mắt u lãnh kia bỗng điên cuồng bốc cháy . Trong huyết vụ tung bay, vị thiếu niên duỗi thân thể đang lơ lửng giữa không trung ra vắt eo xoay người, đối với chuyện vết thương trên người đang gia tăng hồn nhiên coi như không có cảm giác.

Hình ảnh phảng phất như dừng lại, thân hình vặn đi giống như dây cung kéo ra mang đầy vẻ đẹp của lực lượng, dường như sẽ lập tức bùng nổ . Làn huyết vụ bay đầy trời làm nền khiến cảnh tượng này tràn ngập vẻ đẹp cuốn hút tâm hồn người ra , thị giác xung kích không gì sánh bằng.

Cái cảm giác ngập tràn lực lượng này tràn ra khiến vị nam tử hoa phục và vị kiếm khách cùng biến sắc.

Cũng biến sắc còn có Bổn Sâm.

Không tốt!

Y mới chỉ kịp thầm hô không ổn thì mặt quỷ phía trước đã tung ra một quyền .

Không chút gượng ép, tựa như một quyền này trôi chảy như nước chảy thành sông, tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn , lại như hồng thủy ngập tràn phá đê tràn nhanh xuống với thế không thể ngăn cản.

Sau đó một khắc, con ngươi trong mắt y bỗng co lại, không ngờ một quyền này của Đường Thiên lại đánh lên chỗ trống trước mặt.

Hắn... Sao hắn lại phát hiện ra được ?

Trong lòng Bổn Sâm dấy lên cảm giác kinh hãi khó có thể giải thích được , sát cơ của 【 tiểu phong 】của hắn ẩn giấu vô hình, ôn nhu như nước, ngay cả dao động pháp tắc cũng bị y ẩn đi vô hình, sát chiêu như vậy tuyệt đối không phải cái tên gia hỏa có cấp bậc như mặt quỷ trước mặt kia có thể phát hiện!

Vậy mà hắn lại có thể tìm ra phong khẩu (cửa gió , nguồn gốc ) của 【 tiểu phong 】!

Làm sao có thể như vậy được !

Vị trí phong khẩu của 【 tiểu phong luôn biến hóa không cố định , vậy sao đối phương có thể tìm thấy được ?

Tên gia hỏa này, lẽ nào hắn luôn ngụy trang?

Trong nháy mắt trong đầu Bổn Sâm hiện lên vô số suy đoán , nhưng ngay sau đó hắn lập tức bình tĩnh lại, tuy hắn rất tin tưởng với khả năng ẩn giấu của 【 tiểu phong 】địch nhân rất khó có thể phát hiện ra . Nhưng hắn cũng biết rõ nhược điểm của chiêu thức này vì vậy với phong khẩu hắn đã cẩn thận đưa ra vài phương án dự phòng.

Ai có thể ngờ được Hắc Bản Sâm luôn hào sảng lại có thể mưu mô như vậy?

Quyền diễm mầu hồng trông giống như một ngọn lửa hung hăng đập mạnh lên phong khẩu .

Khoan đã!

Đó không phải là hồng viêm!

Viêm diễm vốn mầu hồng chuyển thành mầu xám.

Sắc mặt Bổn Sâm đại biến, nhưng y chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thì phong khẩu trước mặt đã ầm ầm nổ tung.

Hai cổ lực lượng kinh người va chạm trực tiếp lên nhau, nguyên bản nguồn gió chính là điểm khống chế toàn bộ khí lưu, khi toàn bộ bị mất đi khống chế thì lập tức dẫn đến tiếng nổ tung liên tục vang lên không dứt bên tai, rầm rầm rầm!

Một luồng năng lượng âm lạnh đến cực điểm làm sắc mặt Bổn Sâm lại biến sắc thêm lần nữa , thân thể y hơi tê dại , còn trong lòng là cảm giác kinh hãi khó có thể giải thích được, đây là pháp tắc gì?

Quy mô vụ nổ cực lớn vượt qua tất cả vụ nổ từ đầu trận chiến đến giờ , sóng khí kinh khủng quét qua người Bổn Sâm, Bổn Sâm chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng bài sơn đảo hải truyền đến, thân hình không thể nào khống chế, phanh, trực tiếp văng ra ngoài .

Linh diễm thức tỉnh, đem linh diễm ngụy trang thành hồng viêm, dung hợp trong cảm ngộ của hắn rồi súc tích lại sau đó một hơi ném ra ngoài. Đây là con bài chưa lật trong tay mình.

Chính là một quyền này.

Đường Thiên khua quyền ra , bình tĩnh cứ như đã biến thành một con người khác , im ắng lơ lửng giữa không trung , cái khuôn mặt quỷ mầu xanh đen vẫn im lìm không tiếng động , đôi mắt vốn rực cháy quang mang kia dần ảm đạm mà thay vào đó là âm thầm kiên quyết giống như hồ sâu trăm trượng.

Sóng khí đập vào mặt nghiền áp mà tới, giống như núi lở đất rung.

Phù.

Phía sau mặt nạ, vị thiếu niên giựt giựt khóe miệng một cái, thật đau.

Thời điểm này mà hát vang một khúc liệu có phải là càng soái hơn một chút không nhỉ? Hoặc là giơ hai tay lên cao, làm một câu 'thiếu niên như thần hừng hực xông' nhỉ ? Phải làm cái gì đó mới có thể làm mình nhìn qua lợi hại hơn một chút nhỉ ? Nếu như tiểu Húc Húc nhìn thấy, nhất định sẽ bội phục sát đất đi? Nếu không thì trên man ngưu A Mạc Lý kia nhìn thấy cũng được a...

Vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào ! Không còn thời gian rồi! Ghét thật!

Trong lòng thầm ảo não, Đường Thiên cố gắng xoay người , khom lưng đợi .

Thình thịch, sóng khí hung hăng đánh lên lưng hắn, vết thương khắp người bỗng vỡ toang, tiên huyết tuôn ra khắp người , đôi mắt Đường Thiên chút nữa thì tối sầm lại , hắn đau đớn kêu lên một tiếng rồi lập tức đè cơn đau lại .

Hắn không hề chống cự lại luồng lực lượng này , mà căn bản hắn cũng có muốn chống cũng chẳng được , thân thể liên tục bị bắn bay .

Cảnh sắc xung quanh nhanh chóng lướt qua nhưng ánh mắt Đường Thiên lại chưa lúc nào rời khỏi bóng dáng đứng ở tòa tháp phía trên tòa thành kia.

Tốc độ của Đường Thiên nhanh, vẽ lên không trung một dải tàn ảnh.

Mọi người đều bị tràng nổ tung với quy mô kinh người này làm khiếp sợ, sóng khí kinh khủng càn quét khắp nơi , toàn bộ Tây đường đã bị san thành bình địa, người vây xem bốn phía đều đang liều mạng chống lại sóng khí. Lúc này chẳng ai còn sức chú ý đến Đường Thiên đang bị văng ra .

Đạt Lâm bị biến cố bất ngờ làm sợ đến sắc mặt tái nhợt, từ vị trí của nàng có thể nhìn thấy rõ ràng, trận nổ lớn đã triệt để phá tan Tây đường, vòng tròn sóng khí tràn về bốn phía như quét ngang qua đám cành khô gỗ mục .

Bỗng nhiên, một điểm đen nhỏ đang liên tục lớn lên trong mắt nàng .

Chờ chút, đó là...

Khuôn mặt quỷ dữ tợn , chính là khuôn mặt dữ tợn ấy , hắn giang tứ chi ra giống như tấm lưới lớn mở tung , nhào về phía nàng với tốc độ cực nhanh .

Không...

Đại não Đạt Lâm trống rỗng, nàng hoàn toàn bị nỗi khiếp sợ bao phủ , nàng cảm thấy như mình sắp bị thôn phệ.

Một cơn gió mạnh thổi qua người nàng.

Cáp, bắt được rồi!

Phía sau mặt quỷ, Đường Thiên lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, hắn dùng cả tay clẫn chân ôm lấy Hàn Băng Ngưng, nhưng chỉ sau đó một khắc biểu tình phía sau quỷ mặt của Đường Thiên đã cứng đờ. Lúc này toàn thân Hàn Băng Ngưng đã bị cầm cố, mềm yếu vô lực.

Không tốt, Đường Thiên đã phát giác ra điểm không đúng đó hai người không thể ngừng được thân hình mình .

Lăn lông lốc lăn lông lốc, hai người ôm nhau lăn xa hơn trượng.

Đường Thiên gật gù đắc ý đứng lên, đầu óc choáng váng , sắc mặt của Hàn Băng Ngưng vẫn lạnh lẽo nhưng trên cổ lại hiện lên một mầu đỏ ửng.

Đường Thiên vội vàng đem tất cả xung điện trên lưng nhổ đi.

"Chết!"

Bổn Sâm rống giận, cho dù tiếng thét lẫn giữa tiếng gào thét của sóng khí vẫn rung động nhân tâm.

Đường Thiên giật nảy mình xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một điểm đen nhỏ đang dùng tốc độ kinh người điên cuồng lao về phía này . Có thể tưởng tượng ra được lúc này nhất định Bổn Sâm giống như một con sư tử đầy phẫn nộ , sư tử có chút xấu a, cáp...

Đường Thiên sải bước lên một bước, bắt lấy Đạt Lâm đang chìm trong khiếp sợ.

Bổn Sâm thấy tận mắt thấy cảnh tượng này này, khóe mắt muốn nứt ra!

Không!

Vẻ tiếu ý trên mặt Đường Thiên biến mất, hắn thở phì phò nắm Đạt Lâm rồi dùng hết khí lực đột nhiên ném về một hướng khác .

Thình thịch, huyết vụ lần thứ hai nổ tung, khí lực bừng bừng bốc lên.

Đạt Lâm giống như mũi tên rời khỏi dây cung, bay thẳng về phía bên trái Đường Thiên .

"A a a a..."

Tiếng thét chói tai của Đạt Lâm vang lên không dứt bên tai, khí thế của Bổn Sâm lập tức xịt ngòi , khi thân hình vẫn còn ở giữa không trung hắn miễn cưỡng vặn người đuổi về hướng Đạt Lâm .

Đường Thiên thở phào nhẹ nhõm, dùng cả tay lẫn chân bò đến phía trên đại môn rút cờ ra. Cái mặt huyết hùng trên hắc kỳ tựa như đang trào phúng cười nhạo vẻ chật vật của hắn , Đường Thiên nhìn thế nào cũng thấy nó không vừa mắt, không được, trở về phải bảo Hàn Băng Ngưng vẽ lại...

Lúc này đám hộ vệ trong phủ Mục Nhĩ mới như trong mộng mới tỉnh dậy , bọn họ thấy Đường Thiên nhổ kỳ phải dùng đến cả tay lẫn chân mới biết thể lực của hắn đã khô kiệt, không khỏi tinh thần đại chấn,toàn bộ ào lên giống như thủy triều .

Sắc mặt Hàn Băng Ngưng lạnh băng , không còn làm bộ , khí thế toàn thân tăng vọt .

Bạch sương lấy nàng làm trung tâm, dọc theo mặt đất nhanh chóng lan tràn ra bốn phía , nàng đứng thẳng đầy ngạo nghễ , trong tay rõ ràng không có kiếm nhưng mà kiếm ý băng hàn sắc bén phóng thẳng lên cao.

Đám hộ vệ đang tràn tới như thủy triều không khỏi biến sắc, tất cả dồn dập dừng lại.

Vị kiếm khách quan chiến trên bầu trời kia cũng không nhịn được nhẹ di một tiếng lần nữa , đôi mắt hắn sáng ngời, thân là một kiếm khách, độ mẫn cảm với kiếm ý càng cao , hứng thú cũng cũng càng lớn.

Kiếm ý rất thuần khiết, sử dụng băng xuyên chi hàn nhưng không hề mất đi điểm gốc rễ của kiếm ý , trong mắt kiếm khách không khỏi ánh lên mấy phần thưởng thức. Có rất nhiều kiếm khách, ngay từ đầu đã truy cầu uy lực và biến hóa, sau khi gia nhập vào càng nhiều pháp tắc thì đúng là ban đầu có thể đạt được mục đích tăng uy lực lên , nhưng vì vậy nó trở lên vô cùng hỗn tạp , đến thời kì trung và hậu rất khó có thể tiến bộ.

Người có thể thủ vững bản tâm mới có khả năng vấn đạo điểm tận cùng của kiếm đạo.

Bỗng nhiên, từ phía sau có một bàn tay vươn ra nắm lấy cánh tay của Hàn Băng Ngưng, thân thể Hàn Băng Ngưng cứng đờ, khí thế lập tức như băng sơn tuyết lở, tiêu tán vô hình.

Một tay Đường Thiên nắm lấy cánh tay Hàn Băng Ngưng, tay kia nắm hắc kỳ, bình thản cất bước về phía trước rồi sau đó thân hình hai người bỗng trở lên mơ hồ không rõ rồi biến mất không chút tăm hơi.

Xung quanh chỉ còn đám đám hộ vệ với sắc mặt đầy khẩn trương, ngơ ngác nhìn nhau.

Chương 704: Ngẫm lại

(¯''•.¸(¯''•.¸† Nguồn: banlong.us

Hàn Băng Ngưng chỉ cảm thấy chấn động khó tả trói buộc quanh người biến mất , toàn thân thoải mái khó có thể thốt lên , trước mắt tối om . Nhưng với thị lực của Hàn Băng Ngưng, hắc ám cũng không hề ảnh hưởng đến nàng , nàng cảnh giác nhìn bốn phía.

Nhà kho?

Khắp nơi chất đầy hàng hóa, không một bóng người, trong lòng Hàn Băng Ngưng hơi buông lỏng, điều này cũng nói lên ít ra lúc này họ đã an toàn .

Bên ngoài mơ hồ có tiếng người nói chuyện.

"Minh Châu tỉ bị tiểu tử họ Đường làm tức giận gần chết, cũng không biết lão thái thái nghĩ như thế nào, vậy mà lại phí hai mươi vạn tiền đi mua một tên ngớ ngẩn như thế."

"Đúng vậy! Tiểu tử kia quả thực lười chết đi được, trông nhà kho vậy mà lại ngủ như heo. Khi Tần công tử tới, không ngờ hắn vẫn còn đang ngáy ầm ầm! Ngươi không biết lúc đó sắc mặt Minh Châu tỉ tệ như thế nào đâu!"

"Tiết gia chúng ta cũng là gia tộc có dang tiếng lại thu lưu một tên thô bỉ như thế không biết có bao nhiêu người cười nhạo."

"Hừm, nhỏ giọng một chút, Minh Châu tỉ vừa cùng Tần công tử đi xem náo nhiệt rồi, phỏng chừng cũng sắp trở về."

"Động tĩnh lớn như vậy, ông trời ơi , liệu có đem cả tòa thành hủy diệt mất không ? Chấn động vừa nãy làm ta sợ muốn chết!"

"Đúng vậy, giống như sét đánh..."

Tiếng bước chân hai người từ từ đi xa.

Hàn Băng Ngưng quay mặt nhìn về phía Đường Thiên,sắc mặt Đường Thiên hơi bối rối may mà trên mặt có mặt nạ nên không nhìn ra được. Trong lòng hắn thầm chửi hai nữ nhân vừa nãy, không ngờ lại nói sau lưng xấu thần thiếu niên , hai đứa hỗn đản!

Chẳng qua lúc này không phải là lúc chậm rãi nói chuyện, hắn hạ giọng, bình thản nói: "Ngươi trốn ở đây một lúc , đến tối ta quay lại ."

"Được." Hàn Băng Ngưng không chút do dự,diện tích của thương khố cực lớn, bên trong chất đống từng kiện hàng xếp lại giống như mê cung vì vậy muốn giấu một người thực sự quá đơn giản mà.

Đường Thiên nhét mặt nạ và lá cờ vào người Hàn Băng Ngưng: "Tìm một chỗ giấu đi."

Hiện tại hai thứ này rất dễ gây chú ý , nếu như để người khác nhìn thấy vậy thì thế nào cũng có phiền phức lớn rồi. Mà cái đầu của mình cũng bị cửa kẹp rồi mặt nạ cũng được thôi vậy mà không ngờ lại có cái ý nghĩ mang cái lá cờ nát đi rêu rao khắp nơi, mà điểm quan trọng nhất là vẽ quá xấu, ai, mất mặt lớn rồi...

Đường Thiên gật đầu với Hàn Băng Ngưng rồi cẩn thận đẩy cửa kho ra, lắc mình rời đi.

Hàn Băng Ngưng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, tâm thần ổn định lại một cách khó có thể giải thích ,tất cả bàng hoàng lo lắng sợ hãi của mấy ngày gần đây đều không cánh mà bay. Nhớ tới trận chiến vừa nãy , tuy nàng là loại người lúc nào cũng lạnh như băng nhưng trong lòng cũng không khỏi thấy kích động.

Nàng cố gắng đè nén sự kích động trong lòng ép mình bình tĩnh trở lại.

Nàng biết trận chiến ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là mở màn. Khi Đường Thiên bắt đầu hành động thì tuyệt đối hắn sẽ quyết tâm không chết không thôi . Con mắt giống như băng tinh hiện lên vẻ kiên nghị và kích động, đây chẳng phải là cơ hội được cùng hắn kề vai chiến đấu mà nàng vẫn thưởng tha thiết ước mơ sao?

Cuối cùng mình cũng đuổi đến bên cạnh bóng lưng mà mình vẫn truy tìm rồi, tâm tình của nàng yên tĩnh một cách lạ lùng.

Nàng khoanh chân ngồi xuống , khôi phục thể lực.

Tính nàng vốn yên tĩnh , tuy mấy ngày gần đây bị cầm cố thực lực nhưng nàng chưa bao giờ buông tha nỗ lực. Thứ nàng tu luyện cũng là linh năng lượng thể, Với tâm tư tinh tế của nàng điểm đặc biệt của Tội vực đã bị nàng phát hiện ra rất nhanh . Nàng âm thầm quan sát, cảm nhận pháp tắc không chỗ không có ở xung quanh.

Bây giờ khôi phục tự do, sắp tới sẽ có đại chiến , nàng bài trừ toàn bộ tạp niệm tập trung vào tu luyện.

Đường Thiên cẩn thận tránh né những người qua lại cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm trở lại nơi ở của mình. Cúi đầu nhìn xuống y phục trên người, vừa rồi đã bị phong đao của Bổn Sâm cắt rách thành vô số mảnh nhỏ.

Cũng may Tiết gia cũng rất rộng rãi với hạ nhân , các loại y phục phát cho rất nhiều bộ , tuy tất cả trang phục đều làm bằng vải thô nhưng Đường Thiên hề quan tâm đến điều đó.

Sau khi thay đổi trang phục Đường Thiên liền phát hiện ra vết thương trên người đã bắt đầu kết vảy.

Đường Thiên biết rằng linh năng lượng thể đã tiến thêm một bước, một khi không có năng lượng thì huyết nhục chi lực thuần túy sẽ càng thêm tinh thuần. Về sau chỉ cần những chỗ yếu hại không bị thụ thương thì vết thương của hắn sẽ tự động khép lại.

Đường Thiên nhẹ nhàng chấn toàn thân lập tức vảy máu trên người bung ra lả tả , làn da lộ ra ngoài lại khôi phục lại như cũ .

Sau khi trải qua niềm vui bất ngờ , Đường Thiên bắt đầu nhớ lại trận chiến vừa trải qua . Đây là lần đầu tiên hắn giao thủ với cường giả Tội vực, thu hoạch được rất nhiều. Hắn không thể không thừa nhận, vũ kỹ ở Tội vực kỳ thực đã đi theo một con đường hoàn toàn mới, chỉ thuần về pháp tắc bản thân .

Tính ra, Đường Thiên đã biết đến ba loại hệ thống vũ kỹ hoàn toàn khác nhau. Thiên lộ, Thánh vực, Tội vực, ba cái đều không hề giống nhau. Thánh vực là nơi có năng lượng nồng nặc, thánh giả trời sinh đã có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net