782-817

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 782: Lao xuống đi ! U Châu quỷ kỵ

(¯''•.¸(¯''•.¸† Nguồn: banlong.us

U Châu quỷ kỵ, một cái tên suy tàn đã lâu.

Vinh quang đã từng có biến mất trong năm tháng, Thạch Sâm hiện tại lại bình tĩnh rất nhiều. Càng ngày càng nhiều thiếu niên U Châu chủ động tham gia loại khảo hạch Quỷ kỵ tàn khốc này, U Châu quỷ kỵ lại một lần nữa được mọi người chú ý.

Người hơi có chút kiến thức đều có thể xem rõ, Thánh vực đi tới một thời điểm then chốt.

Quang Minh châu xâm nhập phía nam, đã định trước sẽ đánh vỡ cục diện tứ hùng cùng tồn tại vốn đã vững chắc nhiều năm. Chiến tranh sẽ không còn giới hạn ở việc vừa đánh vừa đùa nữa, chiến tranh giữa các thế lực mạnh tàn khốc và thảm thiết vượt quá sức tưởng tượng.

Thánh vực đang bước tới thời kỳ đen tối nhất.

Quang Minh châu có thể sẽhoàn thành vĩ nghiệp thống nhất, nhưng khả năng lớn hơn sẽ xảy ra là chiến tranh liên miên, bao trùm cả Thánh Vực, quần hùng cùng nổi lên, chinh chiến không ngừng.

Bây giờ đã có thể thấy đạo phỉ nổi lên khắp nơi, giặc cỏ tàn sát bừa bãi.

Không có người có cảm giác an toàn, tất cả thế lực lúc này đều đang cùng làm một chuyện: tăng cường quân lính trang bị,chuẩn bị chiến đấu. Dù cho không có tâm trí tranh chấp nhưng có binh đoàn cũng đủ làm họ buông lỏng đôi chút.

U Châu nơi có truyền thống là nguồn mộ binh, tự nhiên gặp thời. Bây giờ một gã U Châu chiến binh phổ thông, một năm tiền lương cũng đã vượt lên quá ba mươi vạn vân tệ. Giá cả kinh người trước nay chưa từng xuất hiện.

Giá cả mời chào Quỷ kỵ càng thêm thái quá, bởi vì U Châu quỷ kỵ trên thị trường tự do như hoàn toàn tuyệt tích.

Đứng đầu phần lớn là U Châu quỷ kỵ, tất cả đềudưới trướng Thạch Sâm.

Là người đem thanh danh U Châu quỷ kỵ đi lên từ vũng bùn sâu, danh vọng của Thạch Sâm trong U Châu quỷ kỵ cao chưa từng có.

Thạch Sâm hiểu rất rõ, có thể vượt qua khảo hạch của Quỷ kỵ đều là thiên tài, là thiên tài thì kiêu ngạo. Quỷ kỵ muốn gì, không có ai rõ ràng hơn hắn, bởi vì hắn chính là một trong số đó.

Khi hắn bình tĩnh mà nói với những thiếu niên dã tâm bừng bừng kia, U Châu quỷ kỵ muốn thành thiên hạ đệ nhất kỵ.

Đám Quỷ kỵ tuổi còn trẻ đối luận điệu của hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng khi bọn họ nhìn thấy trang bị của Thạch Sâm bộ thì con mắt mọi người đều đỏ lên.

Luận tới tài đại khí thô, Thương châu tuyệt đối tiến nhập không được trước năm mươi tại Thánh vực, nhưng bàn về đầu tư cho binh đoàn, lại ít có người có thể so sanh với Thương châu. Địa phương lạnh lẽo như U Châu sao có thể gặp qua hồn vật cao cấp như thế này? Thạch đại nhân nói, chỉ cần gia nhập vào, thì mỗi người một kiện. Mỗi người một kiện? Đoàn người cho rằng cái lỗ tai mình nghe lầm rồi.

Còn có áo giáp đen mang theo kim chúc lông cánh, gọi là Hắc vũ giáp, đánh Từ Ký ấn ký, đó là trang bị cao giai bậc nhất của Từ Ký. Thạch đại nhân nói nhẹ nhàng, mỗi một bộ áo giáp đối với bên ngoài giá bán ra chẳng qua là tám nghìn vạn vân tệ.

Băng lam chi thương cắm ở trên lưng, bên ngoài muốn mua cũng không có, nghe nói bán một ức một cái. Một, hai... Năm căn!

Đao thì rẻ hơn một ít, sáu ngàn vạn, một trong những hệ Hắc vũ cao cấp nhất của Từ Ký.

Cái đồng thau hạp cổ quái này, trên eo mỗi người tối thiểu treo tám cái.

Trang bị đến tận răng!

Bất cứ một thiếu niên quỷ kỵ nào lúc trước còn hoài nghi Thạch Sâm có phải hay không nói suông chứ không làm, nhìn thấy trang bị xa hoa trước mắt , mang đậm dáng vẻ của đám nhà giàu mới nổi.

Tiền luôn có sức thuyết phục hơn hẳn lời hứa suông.

Các thiếu niên hô to mà lên, mặt mày rạng rỡ bắt lấy trang bị cho mình, luống cuống tay chân trang bị đứng lên. Khi Thạch Sâm rất bình tĩnh nói sắp sửa bắt đầu huấn luyện thời gian dài, không có người nào quá mức lo ngại. Tại U Châu, chỉ có chiến sĩ mạnh nhất mới có tư cách xưng là Quỷ kỵ. Các thiếu niên quỷ kỵ người nào không phải trải qua khỏa nghiệm tàn khốc, mới được xưng danh hào này?

Rất nhanh, bọn họ liền nếm đến vị đắng.

Đủ loại huấn luyện, để cho bọn họ kêu khổ không ngừng. Nhưng chân chính thống khổ là năng lượng hải huấn luyện đi bộ dã ngoại.

Các thiếu niên quỷ kỵ mỗi người đều là dạngto gan lớn mật, năng lượng hải đi bộ, người nào chưa từng chơi?

Thạch Sâm mang theo bọn họ, qua một châu rồi lại một châu, không có dấu hiệu dừng lại. Gian khổ trong đó, chỉ có kinh nghiệm của bản thân mới hiểu rõ, nếu không phải to gan lớn mật họ đã sớm từ bỏ. Mọi thiếu niên cắn chặt răng, cùng theo Thạch Sâm, chống cự lại ăn mòn của năng lượng hải gian nan đi tới.

Một châu lại một châu, không có bất cứ lúc nào dừng lại, bọn họ không có tiến vào bất cứ một tòa thành thị nào. Thiêu tiếp tế,tiếp viện thì đi đoạt của hải tặc, vừa chiến đấu, vừa đi.

Cho tới một ngày, Thạch Sâm nói huấn luyện dã ngoại kết thúc, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, bọn họ đã đến được gần Quang Minh châu.

Bọn họ không thể tin được hai mắt của mình, tới khi bọn họ phục hồi lại tinh thần, mới biết được mình đã hoàn thành loại hành động vĩ đại gì.

Chưa từng có người nào trong năng lượng hải đi bộ xa cự ly như vậy!

Đang lúc bọn họ vui mừng mà khóc, Thạch Sâm hạ đạt mệnh lệnh trở về Thương châu. Khi bọn họ lòng tràn đầy mong đợi sẽ có thuyền trở về, Thạch Sâm vô tình mà đánh tan một tia ảo tưởng sau cùng trong lòng bọn họ.

Bọn họ phải đi bộ trở về.

Thạch Sâm đến bây giờ còn nhớ rõ, những thiếu niên kia mặt dại ra tràn đầy ngạc nhiên, thiếu chút nữa là khóc.

Tu luyện tàn khốc vượt quá tưởng tượng khiến bọn họ tiến bộ cực nhanh. Không ngừng chiến đấu ma luyện, vẻ non nớt trên mặt các thiếu niên từ từ biến mất, thay vào đó, là lão luyện cùng trầm ổn.

Thạch Sâm trong lòng cực kỳ kiêu ngạo, cái này là U Châu quỷ kỵ hoàn toàn mới.

Thuộc hạ năm đó, đại đa số đều trở về U Châu, đảm nhiệm huấn luyện viên. Trên người bọn họ đa số có vết thương, hơn nữa do tuổi tác, sức chiến đấu bị giới hạn, không có không gian phát triển.

Bọn họ đã định trước làm đường cho một đời hậu bối của mình.

Các thiếu niên quỷ kỵ trước mắt, bọn họ còn rất trẻ tuổi, có không gian phát triển rộng lớn. Hắn cẩn thận từng li từng tí mà dẫn dắt đám ưng non này, để cho bọn họ không phải đi đường vòng, để cho bọn họ không bị hoang phí trong truyện vặt vãnh.

Bầu không khí Thương châu, so với tình cảnh hắn năm đó tốt hơn vạn lần. Lão bản đáng tin cậy và đáng giá vì đó bán mạng, cho dù là Binh đại nhân, hay là Đường Sửu đại nhân, đều là thống soái xuất sắc nhất hắn từng gặp qua, không có sự tình rối loạn gì.

Tân U Châu quỷ kỵ trở thành đao sắc bén trên tay đại nhân.

Công lao bọn họ thiết lập sẽ làm cả Thánh vực khiếp sợ.

Đây là dã tâm của Thạch Sâm.

Đúng với ý nghĩa là trận chiến đầu tiên a.

Thạch Sâm tâm như nước lặng, thần sắc bình tĩnh, cảnh vật hai bên rất nhanh lướt qua, hắn như đi trên mặt băng, lặng yên không một tiếng động mà trượt đi.

Các thiếu niên quỷ kỵ phía sau hắn, cũng lặng yên không một tiếng động.

Bọn họ như một đám u linh (bóng ma) màu đen, lặng yên tiếp cận.

A Lãnh là một trong số ít lão nhân còn tiếp tục ở tại chi quỷ kỵ này, tuổi của hắn khá trẻ, thiên phú xuất sắc, là người thiên phú xuất sắc nhất trong nhóm lão nhân năm đó. Thực lực hắn bây giờ, cách hoàng kim giai võ giả chỉ có một bước.

Cùng A Lãnh tiến lên còn có Hoắc Thanh, vị thiếu niên tài hoa hơn người này, rất được Thạch Sâm tán thưởng. Chính hắn cũng không có phụ sự kỳ vọng cao của Thạch Sâm, không những tu luyện khắc khổ, hơn nữa đối với chiến trận rất cảm thấy hứng thú.

Thạch Sâm cho rằng Hoắc Thanh có tiềm chất trở thành một gã tướng quân chân chính.

Đương nhiên, đó là tương lai, hiện tại chi quỷ kỵ này không ly khai hắn.

Thạch Sâm tay cầm chuôi đao Tuyết mộ hải, tâm thần càng bình tĩnh, ánh lửa cùng cuồn cuộn khói đặc khắp bầu trời cũng không khiến tinh thần hắn xuất hiện nhiều dao động. Thiết Sơn châu tổn thất sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với tiền tuyến, nhưng loại ảnh hưởng này tại trong ngắn hạn cũng không rõ rệt.

Dùng tổn thất như vậy, đổi lấy cơ hội tiêu diệt Mai Thần Tú, rất có lời.

Hiện tại dù như thế nào, cũng không có thể để chi hải tặc này sống rời đi.

Ánh mắt hắn, nhìn chằm chằm chiếc tọa hạm được vây kín đáo ,chặt chẽ giữa hạm đội hải tặc trên bầu trời kia. Vừa rồi khi tốc độ cao nhất tiến lên, chiếc tọa hạm này ở tại phía trước nhất của đội ngũ, có thể thấy Mai Thần Tú không thiếu dũng khí. Lúc này chiến cuộc bình ổn trở lại, tọa hạm lại lần nữa rút vào giữa trong những chiến thuyền khác, lại có thể thấy Mai Thần Tú cẩn thận.

Thực sự là một kẻ lợi hại.

Ngay cả Thạch Sâm trong lòng cũng không khỏi âm thầm bội phục. Nếu như là trước đây, kẻ lợi hại như vậy, hắn nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy. Nhưng bây giờ, đối thủ cường đại, không những sẽ không khiến hắn cảm thấy e sợ, trái lại sẽ kích lên ý chí chiến đấu của hắn.

Kcó mở miệng, hắn bắt đầu lặng yên tăng tốc.

Không có bất cứ thanh âm gì, các quỷ kỵ phía sau hắn cũng bắt đầu lặng yên tăng tốc.

Hải tặc không có người chú ý tới phía sau xuất hiện một đám u linh, ánh mắt bọn họ bị Thiết Sơn binh đoàn quân dự bị đang khốn đốn chiến đấu gây chú ý. Một tầng cát mỏng sau cùng đã bị xé tán loạn, thời khắc thu hoạch đã đến rồi. Phấn khích khiến người run rẩy cùng bản năng giết chóc thiêu cháy mỗi một khối huyết nhục bọn họ.

Không ngừng tăng tốc, Thạch Sâm mặt không biểu tình mà nhìn hạm đội đối phương cách mình càng ngày càng gần.

Hạm đội đối phương, không có tạo ra năng lượng tráo.

Con mắt Thạch Sâm hơi hơi nheo lại, khuôn mặt phủ đầy phong sương lạnh lùng, nghiêm nghị như sắt, bàn tay nắm chuôi Tuyết mộ hải không kiềm chế được mà nắm chặt.

Bên ngoài một nghìn trượng, U Châu quỷ theo cuồn cuộn khói đặc yểm hộ, bắt đầu lặng yên lên không. Bọn họ như một dải mây màu đen, lặng yên không một tiếng động bay cao lên bầu trời.

Bọn họ nghênh đón màn mưa, xuyên qua tầng mây dày đặc, đi tới phía trên biển mây.

Ánh nắng chiếu lên người bọn họ, thái dương tại phía sau bọn họ, hạm đội hải tặc phía dưới biển mây bị biển mây che chắn, tiếng nổ mạnh dày đặc không dứt bên tai từ phía dưới xa xa không ngừng truyền đến.

Cái dải mây màu đen không ngừng leo lên này trên bầu trời vẽ ra một đường vòng cung tuyệt diệu, bắt đầu lao xuống, Hắc vũ giáp lông cánh chấn động càng thêm kịch liệt, vang lên tiếng ong vỗ cánh.

Tiếng ong vỗ cánh rất nhỏ tụ tập một chỗ trong biển mây trên không vang lên, không khí chỗ bọn họ lướt qua nổi lên sóng gợn tinh mịn, chiết xạ ánh nắng.

Biển mây tại trong tầm mắt bọn họ kịch liệt phóng lớn, hô hấp các thiếu niên trở nên gấp gáp, không gì có thể so với lao xuống như vậy làm cho bọn họ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Thạch Sâm thần sắc bình tĩnh đến cực điểm, gió trước mặt như đao cắt, hắn lại giống như sân vắng lửng thững, chậm rãi rút ra Tuyết mộ hải, thân đao xanh thẳm óng ánh phản chiếu ánh nắng, vô cùng đẹp đẽ.

Trường đao ra khỏi vỏ.

Từng đoàn quang mang khác nhau sáng lên trên thân mọi người. Có quang mang bám vào thân đao, có quang mang liên hệ với nhau, có lưu diễm khắp cả người, mỗi cái đều không giống nhau.

Bọn họ kích hoạt bí bảo của mình, năng lượng trên biển mây giống như bị một cái tay vô hình quấy nhiễu.

Hô!

Bọn họ như một con hải điểu(chim biển) màu đen, một đầu đâm vào biển mây trắng tinh.

Xuy!

Bọn họ như một tấm sắt nung đỏ, biển mây dày đặc trong nháy mắt tan ra một khoảng lớn, hạm đội hải tặc phía dưới lọt vào tầm mắt bọn họ.

Đi theo đà lao xuống, bọn họ tiếp tục tăng tốc!

Tư tư tư.

Xung quanh chiến trận, ma sát ra từng vệt lửa rực sáng chói mắt, bọn họ như thiên thạch thật lớn kèm theo tiếng nổ vang cùng hỏa diễm(tia lửa), gào thét mà lao tới.

Con mắt Thạch Sâm bỗng dưng hiện lên một mạt huyết sắc, áo giáp trên người đột nhiên sáng lên quang mang kim sắc chói mắt, Tuyết mộ hải ầm ầm chém xuống.

"Sát!"

Năm trăm U Châu quỷ kỵ ầm ầm rít gào: "Sát!"

Màn mưa chen lẫn lưu diễm, tiếng rít gào nổ vang chói tai, U Châu quỷ kỵ ầm ầm đụng vào trong hạm đội dày đặc chi chít.

Chương 783: Chiến tranh chỉ mới bắt đầu

(¯''•.¸(¯''•.¸† Nguồn: banlong.us

Đụng tới hạm đội hải tặc, U Châu quỷ kỵ ầm ầm nổ tung, chia ra làm ba, chìm vào trong hạm đội của hải tặc.

Tiếng gào thét khắp bầu trời giống như giờ khắc này đột nhiên ngừng lại, tiếng nổ tung không dứt bên tai tại thời khắc này như đột nhiên biến mất, thời gian tại một khắc này giống như đọng lại.

Đột nhiên bị tập kích khiến Mai Thần Tú sắc mặt đại biến: "Địch tập..."

Lời còn chưa dứt, tiếng nổ tung kịch liệt lấn át âm thanh của hắn.

Con ngươi hắn bỗng dưng giãn ra, một cái đao mang vượt lên trước ba mươi trượng kèm theo tiếng gào thét đáng sợ khiến người rợn tóc gáy, ầm ầm trùng điệp chìm vào một chiếc thuyền hải tặc phía trước tọa hạm của hắn. Thân tàu vững chắc giống như bằng giấy, vô số vụn gỗ bay ngang.

Oanh!

Hỏa cầu thật lớn bắn ra từ bên trong thân tàu, hỏa diễm bạch sắc rừng rực chói mắt giống như quái thú đến từ địa ngục, cấp tốc bành trướng, thôn phệ thân tàu.

Sắc mặt Mai Thần Tú trắng bệch như tờ giấy, tay chân lạnh lẽo.

Đầu óc hắn trống rỗng, hắn trí kế hơn người, nhưng trước đây luôn luôn đảm nhiệm chức trách tham mưu, đi tới Nam vực cũng là thống lĩnh. Đối tượng trước đây hắn chiến đấu, chỉ có hải tặc. Lấy trí kế của hắn, lại thêm tinh nhuệ Quang Minh châu làm nòng cốt, đối diện hải tặc khác, như là là tới với thế nghiền áp. Hắn rất ít cần phải đối mặt khổ chiến, mà thế cục nguy hiểm như thế này là lần đầu tiên hắn bắt gặp.

Sợ hãi từ bản năng, chiếm cứ tâm thần hắn, hắn giống như bị hung hăng đánh mạnh một cái vào trán, đầy vẻ mờ mịt và sợ hãi.

Nói tới phản ứng khi gặp nguy hiểm thì hắn thậm chí không bằng hải tặc dưới trướng.

Hải tặc kinh nghiệm phong phú, có lẽ tu dưỡng chiến đấu thấp, tính tình tản mạn, nhưng đối với chạy trối chết thì mạnh hơn nhiều so với võ tướng xuất thân chính quy như Mai Thần Tú. Toàn bộ hải tặc lúc này hoàn toàn không khống chế được, trong đầu bọn họ chỉ có một cái ý nghĩ, trốn!

Bọn hải đạo lưu lại trên thuyền hoàn toàn không quản những hải tặc đã lên đất liền kia, tinh nhuệ Quang Minh châu trên thuyền muốn khống chế cục diện nhưng đối diện đám hải tặc đã điên cuồng, bọn họ ngay cả bọt nước cũng không có tung lên. Sợ hãi đối với tử vong khiến bọn hải đạo trong thường ngày nhu nhược trở nên triệt để điên cuồng. Bất cứ người nào ngăn trở bọn họ chạy trốn đều trở thành địch nhân của bọn họ. Bọn họ đỏ lên tròng mắt ùa lên, nhấn chìm những tinh nhuệ Quang Minh châu đang nỗ lực ngăn cản bọn họ.

Bọn họ như ong vỡ tổ mà nhào về phía khoang điều khiển.

"Chuyển hướng! Nhanh chuyển hướng!"

"Mẹ nó nhanh lên một chút!"

...

Vừa mới khôi phục mấy phần bình tĩnh, Mai Thần Tú còn không có kịp cất tiếng, một cổ cự lực truyền đến, thân thể hắn bị hất lên trời. Phanh, hắn trùng điệp đập vào trần nhà, hoa mắt chóng mặt, hắn cố gắng duy trì (giữ) trấn định, khóe mắt thoáng nhìn đuôi thuyền, lập tức ngẩn ngơ.

Đuôi thuyền biến mất tăm mất tích.

Trên thân một chiếc thuyền hải tặc treo nửa đoạn đuôi thuyền đang điên cuồng hướng bên ngoài chạy trốn.

Thuyền hải tặc vừa mới thoát ra đi mấy chục trượng, một đạo đao mang hơn hai mươi trượng từ trên trời giáng xuống, thật sâu chìm vào thân thuyền, thuyền hải tặc trong nháy mắt bùng nổ thành một đoàn hỏa cầu phập phềnh.

Hồn bay phác tán, Mai Thần Tú đặt mông ngồi ở trên boong tàu, trong miệng của hắn cay đắng vô cùng. Hải tặc chung quy chỉ là hải tặc, nếu là binh đoàn của Quang Minh châu, có kỷ luật nghiêm ngặt, hắn còn có thể thử phản kích, nhưng hiện tại, không có hi vọng rồi.

Mình biểu hiện cũng quá kém rồi.

Biết rõ chạy trốn là vô vọng, Mai Thần Tú trái lại bình tĩnh lại.

Hạm đội một mảnh biển lửa, trên bầu trời, một chiếc chiếc thuyền hải tặc hóa thành từng cái đám lửa thật lớn, phập phềnh thiêu đốt.

Thực sự là lợi hại a.

Mai Thần Tú chiến thuật trình độ xuất chúng, lúc này tỉnh táo lại, đầu óc hơi suy nghĩ liền hiểu rõ ý đồ của địch nhân.

Mục tiêu lớp công kích thứ nah61t của địch nhân chọn lựa chính là thuyền hải tặc ở ngoài cùng. Lợi hại chính là độ mạnh yếu trong công kích của đối phương. Thuyền hải tặc bên ngoài bị bọn họ phá hủy mất đi sức chiến đấu, mất đi năng lực phi hành, nhưng đồng thời, rồi lại không có rơi vỡ.

Làm như vậy, mục đích chính là muốn lợi dụng những đám lửa phập phềnh này, ngăn trở thuyền hải tặc khác chạy trốn.

Mai Thần Tú không khỏi đối với chủ tướng của địch nhân chi đánh lén mình này rất cảm thấy kinh ngạc.

Diệt toàn bộ, đối phương chỉ có dự định diệt toàn bộ, mới làm ra lựa chọn như vậy.

Không thể không nói, tuy rằng thân là đối thủ, hắn vẫn đối với chủ tướng của chi địch nhân này tán thưởng không thôi.

Hắn dứt khoát đi tới đuôi thuyền vĩ bị xé rách, thưởng thức chiến trường. Dù sao đã vô lực xoay chuyển trời đất, còn không bằng thưởng thức một cái biểu hiện của địch nhân, hắn đối với chi địch nhân này cực kỳ hiếu kỳ. Mình cũng chỉ vừa mới bay vào Thiết Sơn châu, đối phương liền theo đuôi mà vào, vậy chỉ có một cái khả năng, đối phương một mực âm thầm theo dõi mình. Mình lại không có chút nào phát hiện! Dọc đường mình cẩn thận từng li từng tí, tuyệt không nửa điểm lười biếng, Thế nhưng vẫn không có phát hiện tung tích địch nhân.

Địch nhân là như thế nào tránh được trinh sát của mình?

Nhất định có biện pháp đặc biệt gì đó.

Trên bầu trời, từng cái thân ảnh màu đen đan xen, những thân ảnh màu đen này, giống như một đám dơi dơi màu đen linh hoạt, chợt tụ chợt tán, phiêu hốt quỷ dị, khiến người không nắm bắt được.

ai Thần Tú có chút kinh ngạc, số lượng địch nhân cũng không nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có năm sáu trăm người. Năm sáu trăm người, sức chiến đấu lại hung hãn như thế? Coi như là tại Quang Minh châu, năm sáu trăm người đối phó một chi hải tặc, cũng tuyệt không phải binh đoàn phổ thông có thể làm được.

Quan sát chốc lát, vẻ kinh ngạc trên mặt Mai Thần Tú biến mất, thay vào đó, là nghiêm trọng.

Cái này là một chi tinh nhuệ chân chính!

Số lượng tuy ít, nhưng ai nấy đều là tinh nhuệ, sức chiến đấu tối thiểu là bạch ngân thánh giả, khiến Mai Thần Tú ngây người ngẩn ngơ. Khi hắn thấy rõ ràng trang bị trên người những chiến sĩ này thì ngay cả là xuất thân Quang Minh châu, Mai Thần Tú cũng không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí (khí lạnh).

Áo giáp trường đao màu đen vừa nhìn đã không phải phàm phẩm, nhưng cái này trái lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net