849-882

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 849: Tê Liệt giả*

Dịch: Ducbv

Nguồn: banlong.us

*Kẻ nghiền nát

Lam Phong thành, Tây Bộ thương hội.

"Phấn chấn lên nào!"

Giọng Lý Kỳ trưởng lão tràn đầy uy nghiêm khiến đoàn người trong lòng rùng mình, các hộ vệ canh giữ không kiểm soát được thẳng tắp sống lưng.

"Mọi người cũng đã biết những chuyện gần đây, thương hội gặp phải một ít phiền phức. Nhưng tin tưởng mọi người là có lòng tin với thương hội, thương hội tại Tây Bộ sừng sững không ngã nhiều năm như vậy, gặp phải sóng gió có rất nhiều, không gì đáng giá ngạc nhiên. Mọi người cũng đã biết quy củ của thương hội, càng là tại thời gian tương đối trọng yếu này, ai có thể xông pha phía trước, ai có thể vì thương hội thiết lập công lao, thương hội nhất định dành cho người đó càng nhiều hồi báo."

Con mắt rất nhiều thanh niên nhân không kiểm soát được sáng lên, hô hấp trở nên gấp gáp. Tây Bộ thương hội thế lực khổng lồ, tại Tây Bộ thâm căn cố đế, những hộ vệ này đa số đều là người địa phương Tây Bộ, đối với một điểm này cảm thụ khắc sâu.

Giống như Lý Kỳ trưởng lão nói, đối với Tây Bộ thương hội mà nói, cái này chỉ là một trận tiểu phong ba. Không một ai tin tưởng, có nạn trộm cướp gì có thể chân chính dao động sự thống trị của Tây Bộ thương hội tại Tây Bộ.

Đối với bọn họ mà nói, đây là một cái cơ hội!

Tây Bộ thương hội cành lá sum xuê (nhiều tầng cấp), cạnh tranh dị thường khốc liệt, mỗi tấn chức một bước đều rất khó khăn. Tình huống đặc thù như trước mắt này, là cơ hội dễ dàng lên chức nhất.

Lý Kỳ trưởng lão rất thỏa mãn với hiệu quả từ lời nói của mình, lão thoáng dừng lại chốc lát, dương tay ra hiệu cho một vị nam tử thần tình âm hiểm bên cạnh mình, nói: "Đương nhiên, thương hội cũng không keo kiệt trong việc bỏ ra kim tiền, thương hội cũng sẽ không để mọi người thân hãm hiểm cảnh. Vì thế, thương hội tốn hao số tiền lớn, mời Tê Liệt giả dong binh đoàn trứ danh tới trợ giúp chúng ta."

Những lời này của lão giống như ném ra một quả bom nặng kí, toàn bộ hộ vệ trong nháy mắt bị kích nổ.

"Tê Liệt giả! Úc trời ạ, là Tê Liệt giả!"

"Thương hội muôn năm!"

"Ha ha, quá tuyệt vời, Kim Châu phỉ mau tới đây!"

...

Các hộ vệ ai nấy mặt đỏ tới cổ, rất nhiều người đều là tỏ ra không thể tin được. Tê Liệt giả dong binh đoàn là một trong những dong binh đoàn rất nổi danh tại Quang Minh châu, bọn họ thèm huyết tàn nhẫn, sức chiến đấu cực kỳ cường hãn. Bọn họ nổi danh nhất chính là không lưu tù binh, thổ phỉ rơi vào trên tay bọn họ, tất cả đều sẽ bị chém rơi đầu. Dần dà, một khi bọn họ tiếp lấy cái nhiệm vụ nào đó, mỗi cái thế lực hắc ám đều sẽ tự động né tránh.

Nếu như nói, vừa rồi mọi người bị lời Lý Kỳ trưởng lão nói gợi lên ý chí chiến đấu, như vậy Tê Liệt giả dong binh đoàn xuất hiện thì triệt để khiến mọi người ổn định lại. Bọn họ hiện tại trái lại có chút mong đợi Kim Châu phỉ đến, vậy quả thực là đem công lao tới cho bọn họ.

Lý Kỳ cũng rất đắc ý.

Trong khoảng thời gian này bởi vì Tây Bộ nạn trộm cướp nghiêm trọng, giá trị mỗi cái dong binh đoàn nước lên thì thuyền lên, giá cả thuê mướn Tê Liệt giả vốn có đã đắt đỏ, bây giờ giá cả trực tiếp lật gấp bội. Nhưng Lý Kỳ vẫn quả quyết mà thuê Tê Liệt giả, hiện tại cuối cùng có thể ngủ một giấc an ổn.

"Vị ở bên cạnh ta đây, đó là Tê Liệt giả đội trưởng Sở La Môn tiên sinh, hắn sẽ bố trí phòng thủ. Sự chuyên nghiệp của Sở La Môn tiên sinh, Ta tin rằng mọi người nhất định rất tin cậy, cho nên còn thỉnh mọi người phối hợp tốt."

Hắn quay mặt, khuôn mặt mỉm cười nói với Sở La Môn: "Tất cả đều giao cho ngài rồi."

Sở La Môn ngạo nghễ nói: "Xin yên tâm."

Hắn vung tay lên, các đội viên ở phía sau nối đuôi nhau mà vào, bắt đầu tiếp quản phòng thủ yếu điểm.

Các hộ vệ của Tây Bộ thương hội có chút kính nể mà nhìn Tê Liệt giả đội viên đi qua trước mặt, bọn họ khuôn mặt không biểu tình, toàn thân tản ra sát khí nồng nặc.

Quả nhiên không hổ là Tê Liệt giả a, thật rất mạnh!

Mọi người càng tràn đầy lòng tin.

Sở La Môn rất hưởng thụ loại ánh mắt tràn đầy kính nể này, hắn lui tới dò xét, bất luận cái chi tiết gì đều không buông tha. Hắn biết rõ Tê Liệt giả bị người ghi hận cỡ nào, chỉ cần bọn họ lộ ra bất cứ một kẽ hở gì, vô số địch nhân trong bóng tối đều sẽ nhào lên, đem bọn họ phá tan thành từng mảnh.

Thân gánh vác hung danh, vậy cần phải càng nỗ lực càng cẩn thận càng thận trọng mới có thể sống sót.

Hắn biết rõ một điểm này.

So với hộ vệ thương hội, các đội viên Tê Liệt giả từng xử lý quá nhiều tình huống như vậy, bọn họ kinh nghiệm phong phú, không cần bao lâu thời gian liền hoàn thành bố trí. Vẻ kính nể trong ánh mắt các hộ vệ thương hội càng tăng thêm mấy phần, hành gia vừa ra tay đã biết phải hay không.

Hoàn thành bố phòng, các Tê Liệt giả an tĩnh lại, bọn họ không thảo luận cũng không nói chuyện phiếm, chỉ là an tĩnh mà thủ, trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác, chỉ cần một chút xíu động tĩnh liền khiến cho bọn họ chú ý.

Trong thời gian đó, Lý Kỳ lại đây xem ra một lần, khá là thỏa mãn mà rời đi. Tê Liệt giả dong binh đoàn đến, không bất cứ người nào biết rõ, thậm chí bọn họ vào thành hắn đều là lợi dụng thông đạo đặc thù của thương hội, không một ai biết rõ Tê Liệt giả đã nhập trú thương hội.

Cái này là sát chiêu hắn bày ra.

Bầu trời tối dần từng chút, Sở La Môn không hề động, hắn ngồi ở một cái ngóc ngách không thu hút, giấu ở trong bóng râm. Cái này là một cái vị trí ẩn dấu thật tốt, địch nhân khó mà phát hiện, một khi gặp phải tình huống đột phát, hắn có thể thong dong phát động đột nhiên tập kích.

Sở La Môn đã quen làm gương cho binh sĩ, bọn họ là dong binh đoàn, nếu như thủ lĩnh không cách nào làm gương cho binh sĩ, như vậy sẽ không một ai chịu bán mạng thay ngươi.

Bỗng nhiên, hắn đứng lên, trong không khí thổi qua một tia khí tức nguy hiểm.

Trong lòng hắn hiện lên một tia cảnh giác, híp mắt quan sát mọi nơi, không phát hiện bất cứ điểm gì khác lạ.

Ảo giác?

Hắn có chút không an tâm.

Cảnh đêm sâu như nước, Lam Phong thành dần dần tắt ánh đèn, trên đường phố người đi đường thưa dần.

Một đám bóng đen lặng yên đi tới trước ở trong hắc ám.

Trong trạng thái Thần Trang, Đường Thiên khuôn mặt không biểu tình, tâm bình tĩnh không dao động, tất cả xung quanh đều giống như hồ quang sơn thủy phản chiếu tại đáy lòng hắn, không khí cùng năng lượng lưu động rất nhỏ, thậm chí ngay cả tiểu trùng gian nan bò sát trong kẽ tường gạch cách mấy chục mét ngoài cũng hiện ra rõ mồn một.

Cảm giác tất cảở trong khống chế giúp Đường Thiên hành động rất quả quyết.

Mặc cho là đi tới, lại còn dừng lại, đều dứt khoát lưu loát giống như đao cắt, không chút nào dây dưa.

Chiêm Sâm không phải đội viên Thần Trang binh đoàn, hắn cũng không cách nào dung nhập trong chi đoàn đội này, ở trong chiến đấu không những không tác dụng thực tế, còn có khả năng gây ra cản trở. Chiêm Sâm có tự mình hiểu lấy, hắn chủ động yêu cầu đảm nhiệm làm quan sát.

Hắn kinh nghiệm rất phong phú, chọn lựa địa điểm không tồi, một chỗ tháp cao lầu các cách thương khố Tây Bộ thương hội không xa. Cái nơi này vừa đúng có thể nhìn xuống toàn trường, nếu địch quân trợ giúp theo cái phương hướng khác lại đây, cũng có thể dễ dàng phát hiện. Hơn nữa nơi đây rất bí ẩn, không dễ bị phát hiện. Chỉ là cái tòa tháp cao này cũng phòng bị sâm nghiêm, lẻn đến tốn hao không ít khí lực của hắn.

Chiêm Sâm nửa nằm tại trên lầu các sàn nhà, hắn không nhìn ra ngoài từ cửa sổ lầu các, vậy thì quá dễ dàng bị phát hiện. Hắn tại trên tấm ván gỗ đục ra một cái lỗ nhỏ không thu hút, ghé vào lỗ nhỏ mà quan sát.

Hắn sớm tiến nhập vị trí quan sát, thủy chung kiên trì chờ đợi Mấy người Đường Thiên phát động công kích. Nhưng đợi nửa ngày, vẫn không trông thấy tung tích, trong lúc hắn cho rằng nhiệm vụ có phải hay không đã thủ tiêu, bỗng nhiên phát hiện một cái bóng đen không thu hút.

Tinh thần hắn đột nhiên rung lên, vội vàng ậtp trung tinh thần.

Tụ tập toàn bộ sức chú ý, hắn mới miễn cưỡng thấy được rõ. Trong lòng hắn âm thầm cảm thán, thân ảnh đám người Đường Thiên như là hoàn toàn dung nhập ở trong bóng tối, ngay cả hắn là người đã sớm biết lộ tuyến tiến công cũng thiếu một chút không phát hiện, địch nhân không phòng bị, sao có thể phát hiện?

Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt hắn liền bị Mấy người Đường Thiên thật sâu hấp dẫn.

Đội ngũ hai trăm người, không tính lớn, nhưng cũng không ít, nhưng những bóng đen trước mắt này hồn nhiên như nhất thể. Càng khiến người tán dương chính là, hành động của bọn họ mây bay nước chảy, lưu sướng không thể nói ra, động tác dứt khoát lưu loát chuyển đổi làm tâm hắn sinh hàn ý.

Chiêm Sâm mắt trợn trừng trừng, rất là kinh hãi.

Lúc trước Đường Thiên thể hiện ra đều là thực lực cá nhân mạnh mẽ vô cùng. Mà lúc trước Đường Thiên đưa ra kế hoạch tác chiến hoàn toàn không trách nhiệm, cấp Chiêm Sâm lưu lại một loại ấn tượng, chiến thuật tu dưỡng của Đường Thiên rất không ổn.

Cái này không phải chuyện gì kỳ quái, võ tướng lấy cá nhân vũ dũng mà trứ danh rất phổ biến.

Lúc này thấy đến Mấy người Đường Thiên tiềm hành, Chiêm Sâm mới biết được mình đã sai được thái quá cỡ nào. Cái này đâu là một vị võ tướng chiến thuật tu dưỡng tệ có thể làm được?

Đường Thiên giống như trước đó đã biết chỗ nào có nguy hiểm, hành động không chút nào do dự. Bọn họ hành động lặng lẽ vô thanh, khí tức toàn thân nội liễm đến cực hạn, như dã thú ở trong bóng đêm lặng yên không một tiếng động lướt tới trước. Chiêm Sâm thậm chí nhìn thấy đám người Đường Thiên lủi qua đường phố từ một đoàn người, mà đối phương không ai phát hiện chút gì.

Chiêm Sâm cảm thấy ấn tượng của mình đối với Đường Thiên lại một lần nữa bị phá vỡ.

Trong lòng hắn cười gượng gạo liên tục, kết luận của mình lần lượt bị phủ định, Đường Thiên ở trong mắt hắn càng trở nên cao thâm khó lường.

Trong tầm mắt hắn, đám người Đường Thiên bỗng nhiên dừng lại.

Ân? Có tình huống?

Chiêm Sâm có chút không lý giải(thấu hiểu-giải thích) được, theo góc độ của hắn, chưa nhìn thấy bất cứ dấu hiệu khác lạ gì.

Đường Thiên bỗng dưng dừng lại, ở phía sau hắn, hai trăm danh đội viên như là đồng thời dừng lại, an tĩnh mà ẩn giấu ở phía sau hắn. Bọn họ giống như bóng ma trong bóng đêm, hòa tan ở trong bóng tối.

Đường Thiên tâm thần không dao động, trong cảm giác của hắn, ở trong bóng tối phía sau tường vây, có một người tựa hồ có điểm phát hiện.

Nói thật đi, điều này làm cho hắn có chút bất ngờ.

Tại trạng thái Thức tỉnh Thần trang, khả năng khống chế của hắn đối với cả chiến trường đạt được tình trạng khiến người kinh ngạc. Con đường mỗi một lần hắn đi tới, tuyệt đối là đường đi tốt nhất. Bóng râm, kiến trúc mỗi một cái điều kiện, đều sẽ được bọn họ lợi dụng đến cực hạn. Bọn họ có thể hoàn mỹ mà thu liễm khí tức, thanh âm bị bọn họ dùng kỹ xảo đặc thù tiêu trừ, ngay cả không khí lưu (dòng không khí - gió) động đều ở trong bọn họ khống chế, bọn họ lợi dụng dòng xoáy tương phản, khiến khí lưu (dòng không khí - gió) quấy nhiễu tiêu tán tại vô hình, mà không phải tản ra như rung động.

Cái này là lần đầu tiên có người, nhận thấy được hắn đến.

Kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất ở trong con mắt hờ hững của Đường Thiên, nhưng không khiến cho nửa điểm gợn sóng. Đối với Đường Thiên hiện tại mà nói, đột nhiên xuất hiện kẻ lợi hại cũng biến thành một bộ phận tham số trên toàn bộ chiến trường.

Đường Thiên như tượng đá không chút động đậy.

Chiến trường sát biên giới giống như sóng nước khuếch tán, đang không ngừng lan ra phía ngoài. Từng cái hô hấp cực kỳ nhỏ, tim đập hòa hoãn chậm nhẹ không thể xét chậm rãi rõ ràng lên ở trong tâm hồ của Đường Thiên.

Sự bố phòng của đối phương cũng từ từ rõ ràng ở trong đầu Đường Thiên.

Bố trí khá là tinh tế, như là hoàn mỹ mà lợi dụng địa hình, chi tiết binh sĩ bố phòng cũng làm được rất đúng chỗ, vị trí ẩn dấu cũng rất xảo diệu.

Là một chi tinh nhuệ.

Đường Thiên lực chú ý rơi vào trên người tên cao thủ giấu ở chỗ tối kia, đối phương có thể nhận thấy được một tia nguy hiểm, chứng minh thực lực thực sự phi phàm. Một điểm này cũng theo vị trí đối phương ẩn núp là có thể nhìn ra, đối phương tràn đầy tự tin với thực lực của bản thân.

Ở trong tình huống bình thường, bố trí của đối phương như là không kẽ hở.

Nhưng, mình chưa bao giờ là tình huống thông thường.

Trong bóng tối, trong mắt Đường Thiên chợt lóe hàn quang, đầu ngón chân nhẹ nhàng phát lực, thân hình hắn biến mất trong không trung, cùng lúc đó, hai trăm cái hư ảnh phía sau hắn, đồng thời biến mất.

Cũng tại đồng thời, Sở La Môn ở trong bóng râm phía sau tường vây bỗng dưng tâm thần kịch chấn.

Chiến Thần Bất Bại

Tác giả: Phương Tưởng

Chương 850: Sao có thể như vậy?

Dịch: Ducbv

Nguồn: banlong.us

Sở La Môn(Solomon) sắc mặt đại biến.

Khi hắn cảm nhận được nguy hiểm đến lúc đối phương phát động, khoảng thời gian đó ngắn ngủi được như là không. Vừa mới như là thấy nguy hiểm, giống như hỏa quang yếu ớt trong hắc ám xa xa, nhưng lúc này, sát ý như thực chất của đối phương giống như thái dương trong bóng tối, vông cùng chói mắt.

Đối phương hoàn toàn không thèm để ý mình bị bộc lộ.

Càng làm cho hắn không nghĩ đến chính là, mục tiêu của đối phương rõ ràng là chính mình.

Vì sao đối phương lại biết mình trốn ở chỗ này? Mình ẩn nấp lộ ra kẽ hở ở chỗ nào?

Hắn không thời gian nghĩ tới mấy vấn đề này, sát ý như mũi kiếm thẳng chỉ giữa mi, cảm giác nguy hiểm cực độ mãnh liệt khiến Sở La Môn(Solomon) vốn kinh nghiệm sa trường cũng lo sợ vô cùng. Nếu là võ tướng bình thường, đối diện biến cố đột ngột như thế, sát ý xung kích mãnh liệt như thế, hoặc là mờ mịt không cách nào đối phó, hoặc là đầu óc trống rỗng.

Vốn hung danh cực thịnh Sở La Môn(Solomon) lập tức biểu hiện ra mặt hơn người của hắn.

"Tập quang!"

Tiếng quát chói tai của Sở La Môn(Solomon) đột nhiên vang lên ở trong bóng đêm, các hộ vệ Tây Bộ thương hội ai nấy thần tình mờ mịt, mà đội viên Tê Liệt giả lại theo bản năng bắn dựng lên, vũ khí đã được đặt ở vị trí thích hợp nhất liền khua bắn về phương hướng Sở La Môn(Solomon).

Vô số như tiễn ngân quang, như hạt mưa bay về phía Sở La Môn(Solomon), đem thân hình giấu ở trong bóng tối của Sở La Môn(Solomon) chiếu rọi sáng như tuyết.

Trên mặt Sở La Môn(Solomon) không thấy chút nào kinh hoảng, không biết từ khi nào trong tay hắn nhiều ra một thanh ngân sắc thứ kiếm. Sắc mặt hắn nghiêm trọng nghiêm nghị, ngân sắc thứ kiếm trong tay như tia chớp vạch ra một cái đường vòng cung, ngân sắc kiếm quang giống như có lực hấp dẫn khó giải thích, ngân quang bắn nhanh tới trên khắp bầu trời liền trong không trung lệch đi, như bị nam châm hấp dẫn, bay đến nhân kiếm trong tay Sở La Môn(Solomon).

Tường vây phía trước Sở La Môn(Solomon) lúc này vô thanh vỡ tan.

Bụng Sở La Môn(Solomon) đột nhiên hóp lại, thân kiếm ngân sắc uốn lượn trong tay bỗng dưng ép xuống.

Ngân quang bay tới như hạt mưa lúc này vừa vặn tụ tập thành một cái ngân sắc quang cầu lớn cỡ giỏ trúc, ép xuống thân kiếm, như roi quất tại trên ngân sắc quang cầu.

Ngân sắc quang cầu lập tức bạo liệt!

Oanh!

Chùm ngân quang cuộn trào mãnh liệt, giống như cơn lũ vỡ đê, ầm ầm tràn ra phía trước.

Trong bóng tối, Lam Phong thành trong nháy mắt bị chiếu sáng lên như ban ngày.

Vừa ra tay, Sở La Môn(Solomon) liền không bất luận lưu lực gì, hắn đã có chuẩn bị, ngân quang đột nhiên bùng nổ nở ra không ảnh hưởng đến tầm mắt hắn, 90% địch nhân ở trước mặt một chiêu này đều sẽ bị cường quang đột hiện làm hoa mắt. Nhưng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt quanh quẩn trong lòng khiến hắn không dám có dừng lại giây lát, cũng không quản bắn trúng lại còn không bắn trúng, thân hình liền bạo lui.

Sớm trong lúc lựa chọn địa điểm thì hắn liền lựa chọn tốt đường lui. Vĩnh viễn không nên chỉ cân nhắc thắng lợi, cái này là tâm đắc hắn tổng kết ra sau vô số lần chiến đấu. Thân hình hắn giống như như tia chớp tại giữa không trung vẽ ra một cái chữ "Z".

Ở trong cao tốc di chuyển, khóe mắt Sở La Môn(Solomon) thoáng nhìn nơi 【 tập quang 】 oanh kích vừa rồi, một cái lỗ hổng thật lớn, khe lõm thật sâu kéo dài đến mấy chục trượng hơn, dọc đường chỉ còn lại có tường đổ vách xiêu cháy đen.

Không thi thể!

Không đánh trúng!

Sở La Môn(Solomon) nhíu mắt lại, trong lòng lẫm liệt. Vừa rồi, khí tức đối phương mãnh liệt như thế, hắn như là không phí lực liền tỏa định vị trí đối phương, chẳng lẽ là hư dao động một thương?

Tê!

Một đạo hồng sắc đao mang sát thân thể đang bạo lui của hắn, lướt qua hai gã hộ vệ Tây Bộ thương hội, hai chùm tiên huyết phun ra còn chưa có tản ra, lại quỷ dị mà bị hút vào trong hồng sắc đao mang. Dư thế chưa tuyệt, hồng sắc đao mang lặng yên không một tiếng động chìm vào tường, tường giống như bánh bích quy giòn, trong nháy mắt vỡ thành bột phấn.

Mồ hôi lạnh trong nháy mắt phủ đầy chóp mũi Sở La Môn(Solomon).

ĐẠO hồng sắc đao mang kia rất không thu hút, nhưng như thế quỷ dị.

Dở tệ hơn nữa là vừa rồi 【 tập quang 】 không tạo ra bất cứ tổn thương gì cho đối phương.

【 tập quang 】 là sáng tạo độc đáo của Sở La Môn(Solomon), uy lực mạnh mẽ, có thể hình thành một cái mặt công kích hình quạt. Chỉ cần đối phương tại bên trong mặt công kích, vậy thì khó trốn kiếp nạn!

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, thân hình Sở La Môn(Solomon) không chút nào dừng lại, nhanh như ánh điện, chìm vào vị trí đã chuẩn bị sẵn. Khi hắn vừa đến, phần phật, hắn liền được thuộc hạ tầng tầng vây quanh.

Sở La Môn(Solomon) trong lòng khẽ buông lỏng, hắn cuối cùng cảm giác một chút an toàn.

Con mắt Cát Trạch lạnh lẽo, trong lòng ảo não, một đao tất được của mình lại thất bại.

Đường Thiên không để ý đến tâm tình Cát Trạch, đối phương phản ứng cực nhanh, sự quả quyết khi phản kích và hoàn toàn rút lui phía sau đều khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Từ sau khi hắn lĩnh ngộ Thần Trang, hắn giống như thần trên chiến trường, không gì có thể chạy thoát bàn tay hắn.

Hiện tại Sở La Môn(Solomon) biểu hiện kinh diễm, khiến tâm tình bình tĩnh không dao động của hắn, nổi lên một tia gợn sóng.

Nhưng tia gợn sóng này chợt lóe rồi biến mất, hắn lần nữa khôi phục lãnh tĩnh.

Đầu ngón chân hắn điểm nhẹ, tại pháp tắc tuyến tác động, Thần Trang binh đoàn giống như một đoàn hư ảnh, trong nháy mắt biến mất trong không trung.

Thân thể Sở La Môn(Solomon) hơi hơi run rẩy, trong mắt nhưng không bao nhiêu vẻ sợ hãi.

Lúc trước một lần chật vật như thế là lúc nào? Hắn đã rất không nhớ kỹ. Hắn đến bây giờ còn không phát hiện tung tích địch nhân, cảm giác nguy hiểm đi theo như hình với bóng giống như nhảy múa tại trên mũi đao, tùy thời có thể chết.

Khiếp đảm có thừa, trong lòng hắn lại hiện lên một tia hưng phấn hiếm thấy, đã lâu không cảm giác kích thích như thế.

Chiến đấu vừa mới bắt đầu, hắn lần nữa nheo lại con mắt, trong miệng phát ra một tiếng khàn khàn cổ quái, giống như độc xà trong bóng tối phun ra lưỡi rắn: "Tê!"

Tê tê tê!

Giống như đám rắn nhảy múa trong bóng tối, từng đạo tia sáng ngân sắc hiện lên, trong con mắt Sở La Môn(Solomon) cũng nổi lên một mạt ngân quang, hắn giống như một con xà vương, tản ra băng lãnh khiến người khiếp đảm.

Ngân sắc tia sáng như hoa tuyết bay tới phía hắn, chìm vào ngân sắc thứ kiếm trong tay hắn. Mãnh liệt ngân quang trải rộng thân kiếm, thân kiếm thật nhỏ bén nhọn biến mất tăm mất tích, Sở La Môn(Solomon) giống như nắm một thanh kiếm quang.

Cùng lúc đó, trạm gác phân bố chằng chịt đồng thời sáng lên ngân quang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net