Chương 59: Ảo Cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm về khuya gió lớn rít rào, hai bóng người dưới sự che chở của cảnh sắc ban đêm, nhẹ nhàng đạp lá cây, thoát ẩn thoát hiện trong màn đêm đen kịt.

Vùng ngoại ô Phượng Ninh, một cánh rừng rậm lớn đều là đại thụ cao chọc trời, mỗi một cây đều giống nhau không khác biệt nhiều, vào buổi tối có thể cảm thấy trong rừng từng trận gió lạnh, còn có sương mù mờ mịt, trong quỷ dị lộ ra khủng bố làm cho da đầu người ta run lên, bởi vậy cho dù bên trong có rất nhiều dược liệu quý hiếm nhưng cũng có rất ít người dám can đảm đi vào, là nơi được xưng là có vào không ra.

Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, đã có người thật sự không sợ chết đi vào khu rừng rậm cổ quái này, hơn nữa là một lần đến hai người.

Tử Hạo vẫn như cũ thân mặc một bộ tử y bào, bên ngoài còn khoác thêm một kiện áo choàng màu trắng, đi vào khu rừng rậm cổ quái này chẳng những không lộ vẻ đột ngột, ngược lại càng làm cho khu rừng rậm này tăng thêm không khí khủng bố, từ xa nhìn lại đặc biệt giống như một con quỷ áo trắng đang bay.

Hai người dừng trên một cây đại thụ, Lam Ý bên cạnh liếc Tử Hạo một cái, bĩu môi nói"Ta biết áo choàng này chính là Điện chủ tự tay làm tặng quà sinh thần năm ngoái cho ngươi, nhưng cũng không cần thời thời khắc khắc mặc như thế chứ Tử Hạo, may mắn không ai dám vào khu rừng này ban đêm nếu không khẳng định bị ngươi doạ cho hồn phi phách tán"

Tử Hạo giơ ống tay áo lau giọt mồ hôi trên trán, khuôn mặt như cũ lạnh lùng nhìn đám sương mù phía trước mặt"Ngươi có thời gian nghĩ loạn như vậy không bằng nghĩ làm sao an toàn qua khỏi đám sương mù này"

"Theo như ta thấy đám sương mù trong khu rừng rậm này đều chứa kịch độc, cái gọi là có vào không ra, nhất định là chết vì băng qua đám sương mù này!" Đôi mắt linh động của Lam Ý quét nhìn 4 phía một chút, cong miệng cười nói, nơi càng quỷ dị càng có thể khơi dậy hứng thú.

Lam Ý là độc y nên Tử Hạo cũng không mấy kinh ngạc vì nhanh như vậy nàng ta đã phát hiện đám sương mù trong khu rừng này không bình thường, Tử Hạo bất động một lát nói: "Xích Luân hắn như thế nào có thể vượt qua đám sương mù này? Ngươi cho hắn thuốc giải?"

Lam Ý kiêu ngạo cong môi cười một tiếng, chỉ là một chút độc cỏn con sao có thể làm khó quỷ y nàng"Tất nhiên Xích Luân có thể vượt qua đám sương mù này 1 phần đều là nhờ thuốc giải của quỷ y ta rồi"

Tử Hạo nhíu mày"1 phần?? Ý ngươi là..."

Lam Ý gật đầu"Đúng vậy, Điện chủ từng nói muốn băng qua được đám sương mù này không chỉ cần uống Mặc Hoàn Đan còn phải có một tâm tính cực kỳ kiên định, nếu không khẳng định sẽ chết trong ảo cảnh của chính mình tạo nên"Nói dứt câu Lam Ý liền ném một cái lọ nhỏ bằng ngọc cho Tử Hạo, sau đó lại nói"Tâm tính của Xích Luân do chính một tay Điện chủ bồi dưỡng, tất nhiên chỉ một cái sương mù này làm sao làm khó dễ được hắn"

Tử Hạo không nói gì, lấy viên thuốc nâu nhỏ bên trong lọ uống xong liền trầm mặc nhìn về phía trước, lát sau nói"Đi thôi"

Tử Hạo đi trước, Lam Ý cũng theo phía sau đi vào đám sương mù trắng.

Bên trong sương mù thực nhẹ, thực mờ ảo, còn có một mùi hương thản nhiên truyền đến, tuy không mấy thanh nhã, nhưng cũng không khó ngửi.

Sương mù màu trắng mỏng manh nhè nhẹ bay, nhè nhẹ thản nhiên, thoạt nhìn hoàn toàn không có gì ngăn cản.

Vừa mới bước vào sương mù không lâu, Tử Hạo cùng Lam Ý chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên biến đổi, sương mù màu trắng nhạt đang mỏng manh, toàn bộ nồng đậm lên.

Trong khoảnh khắc liền biến thành trắng xoá bao phủ toàn bộ quanh thân hai người.

Trước mắt một mảnh mơ hồ, liền như bước vào sương mù buổi sáng sớm của mùa đông, ngay lập tức trong lúc đó nhìn xuống bàn tay không thấy năm ngón tay, trước mắt chỉ có một mảnh nồng đậm màu trắng.

Lam Ý không khỏi khẽ nhíu mày, xem ra sương mù độc này so với tưởng tượng của nàng còn muốn lợi hại hơn, thật nồng đậm.

Sương mù càng ngày càng đậm, cơ hồ làm cho trước mắt người ta là một mảnh màu trắng, cái gì cũng không nhìn thấy.

Cái loại cảm giác mơ hồ này, rất là không tốt.

Đi khoảng một trăm bước làn sương mù dày đặc nhanh chóng lướt qua, bắt đầu mỏng dần, hơi hơi hiển lộ ra hình dáng người ở bên trong.

Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười quen thuộc, Tử Hạo hơi hơi nghiêng người nhìn, khóe mắt thấy Thiên Mị khẽ mĩm cười nhìn hắn, Tử Hạo không khỏi sửng sốt.

Điện chủ như thế nào lại ở đây??

"Điện chủ người....."

Thiên Mị bước lại gần Tử Hạo, vươn đôi tay trắng nõn chạm vào mặt hắn, làm Tử Hạo đang tính nói chuyện bị đứng hình. Chân nàng hơi nhướng môi kề sát gần tai Tử Hạo cười khẽ"Hạo....."

Thân hình Tử Hạo cứng đờ, ánh mắt mê mang nhìn Thiên Mị

Vì Thiên Mị đứng quá gần nên Tử Hạo ngửi được trên cổ, trên người Thiên Mị phát ra mùi tuyết liên thơm ngát, rất thoải mái, mùi hương cực kỳ quen thuộc, khiến trái tim Tử Hạo lập tức mất khống chế nhảy bang bang.

Tử Hạo trong lòng thật mạnh rung động, bàn tay xiết chặt lại một chút.

Đây là người trong lòng vẫn tưởng nhớ suốt 10 năm, thiếu nỗi không có chính miệng nói ra, hiện tại nàng lại nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, hắn như thế nào có thể tiếp tục lại kiềm chế.

Nữ nhân xinh đẹp hướng hắn miệng cười nở rộ như hoa, khơi gợi lên hết thảy tâm niệm ẩn sâu dưới đáy lòng

Thần trí đang thanh tỉnh, oanh một chút, toàn bộ tiêu hủy bởi nụ cười câu hồn kia.

Ánh mắt Tử Hạo mê mang "Điện chủ....."

Thiên Mị khẽ cười, dùng hai ngón tay che trên môi Tử Hạo"Hạo, ta thích ngươi, ta biết ngươi cũng thích ta.. phải không?"

Oanh, toàn bộ kiềm chế cuối cùng của Tử Hạo vì câu nói này của Thiên Mị mà vỡ vụn, nước mắt cũng nhịn không được rơi xuống, đôi môi mấp máy"Thích, rất thích, ta rất thích nàng, Điện chủ, nàng biết không ta muốn nói câu này từ rất lâu, rất lâu rồi"

Tử Hạo dùng sức ôm chặt thắt lưng của Thiên Mị như sợ nàng đột nhiên biến mất, hắn hơi cúi người hướng tới đôi môi đỏ sẫm hôn nhẹ.

Chung quanh sương mù màu trắng thản nhiên trôi nổi lơ lửng, một góc phía chân trời mùi thơm tuyết liên dịu nhẹ, thật uyển chuyển hàm súc, trắng nhạt mờ ảo, cùng với tiếng nói dịu dàng như nước của Thiên Mị như mồi cháy lên tất cả dục niệm cùng tâm nguyện chôn dấu dưới đáy lòng của Tử Hạo. 

Mà lúc này ở phía sau, xung quanh Lam Ý phát ra một dòng sát khí màu đen nhiều như thủy triều, lấy nàng làm trung tâm hủy hoại hết mọi động thực vật ở gần nàng.

"Lam Ý, nếu không phải tại ngươi phụ thân, nương ngươi tỷ muội ngươi làm thế nào lại chết trong tay ta, máu của gia đình ngươi thật ngon haha"

"Ý Nhi nương chết oan uổng quá, Ý Nhi nương rất lạnh, nương đau, nương đau lắm Ý Nhi"

"Đồ nghịch tử tại ngươi mà trên dưới Cao phủ gần ba mươi mạng người đều mất mạng, nghiệt nữ!!!! ta thật hối hận khi đã sinh ra ngươi"

"Tại ngươi, tất cả tại ngươi mà chúng ta phải thế mạng cho ngươi, người nên chết là ngươi là ngươi!!!!"

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ cứu đệ, tỷ tỷ đệ sợ lắm"

Xung quanh Lam Ý không ngừng xuất hiện ra những bóng người quen thuộc, khuôn mặt âm trầm, máu tươi lan tràn khắp nơi, có oán trách có kêu gào đau đớn, có hận ý sâu tựa biển, Lam Ý không khỏi ôm đầu lùi về phía sau, gương mặt vốn linh động đáng yêu, giờ chỉ còn lại căm hận, đau khổ, sát ý ngập trời.

Nước mắt ướt sũng chua xót, từng ly từng tý, đau nhức như vậy, đau đớn như vậy. . . . . .

Trí nhớ, ký ức tháng ngày dằn vặt như sống trong địa ngục như dòng nước hiện lên, một màn lại một màn, càng nhớ càng đau lòng!

Nhớ năm đó ở núi Khắc Giao của Bạch Hổ quốc có một tà phái toạ trấn tên gọi Âm Linh, chúng chuyên dùng vũ lực để lùng bắt những đồng nữ dưới 6 tuổi, dùng máu của bọn họ luyện âm công, để đạt được võ lực mạnh mẽ mà không tiếc tàn sát những sinh linh nhỏ bé vô tội một cách tàn nhẫn, mà Lam Ý....à không phải gọi là Cao Y cũng xui xẻo lọt vào mắt xanh của bọn chúng, Nương cùng phụ thân chỉ vì không đành lòng để nàng đi chịu chết mà đem nàng giấu đi, cũng bởi vì hành động này đã chọc giận bọn chúng khiến trên dưới Cao gia gần ba mươi mạng người đều cùng chung một số phận đó là bị rút cạn máu cho đến chết.

"Y Nhi, con ngoan ngoãn trốn ở đây, dù có chuyện gì cũng không được đi ra, có nhớ không"

"Không! Huhu nương đừng đi, ở lại với Y nhi, Y Nhi rất sợ "

"Y Nhi không sợ, Y Nhi ngoan, Y Nhi dũng cảm nhất mà, không phải sao? Nương phải ra ngoài xem phụ thân con như thế nào, Nếu không có nương bên cạnh phụ thân con, đệ đệ con sẽ rất cô đơn, rất buồn, Y Nhi ngoan phải ở yên đây nhé"

'Nương đừng, đừng đi, Y Nhi không muốn nương đi! Nương không ở đây Y Nhi cũng sẽ cô đơn sẽ buồn, đừng, đừng đi mà . . . . ."

"Y Nhi phải ngoan phải ở yên đây, nếu không sau này nương sẽ không thương Y Nhi nữa"

"Nương, Y Nhi sẽ ngoan, Y Nhi nghe lời nương Y Nhi sẽ ở yên đây, nương đừng không thương Y Nhi"

"Nương biết mà, Y Nhi của nương ngoan nhất! "

"Nương. . . . . ."

Khuôn mặt non nớt, đưa ánh mắt đáng thương sợ hãi nhìn bóng mẫu thân biến mất sau cánh cửa cơ quan trong phòng ngủ, chẳng thể làm gì....

"Không nương, người đừng đi, người sẽ chết"Lam Ý liên tục lắc đầu, nước mắt đau đớn chảy dài trên khoé mắt, tay với ra chụp lấy tay mẫu thân nhưng không cách nào chạm vào người.

.......
Đọc truyện để lại follow và thả sao để ủng hộ tinh thần Mị nha mọi người, 🤧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net