Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều hôm sau Nguyên Họa mới rời giường, nhìn nhà trống rỗng, trong lòng vô cùng buồn rầu.

Ba mẹ đều là đại nhân vật bận rộn, điều này có thể hiểu, nhưng ngay cả đứa em trai chết tiệt cũng mất tích a, Nguyên Họa rầu rĩ nghĩ.

Đột nhiên chuông di động vang lên, Nguyên Họa cầm di động nhìn thấy tên em trai mình.

Bấm nút trả lời rồi rống lớn: "Nguyên Hải, chị cho em trong vòng nửa tiếng mua KFC về nhà cho chị, nếu không em cứ chờ xem!"

Nghe Nguyên Họa rống to, Nguyên Hải đưa điện thoại ra xa, chờ Nguyên Họa rống xong rồi mới để bên tai nói một câu: "Chị, đêm nay em không về nhà, vấn đề cơm nước chị tự mình giải quyết đi. Sau đó trực tiếp đến trường. Cứ vậy nhé, em cúp." Không đợi Nguyên Họa trả lời liền vội vàng cúp máy. Hắn cũng không muốn điện thoại bị bà chị mình rống công phá một lần nữa.

Nguyên Họa vừa định mắng to, chợt nghe điện thoại vang lên âm thanh bíp bíp máy bận.

Nổi giận vứt điện thoại lên sô pha, đi đến phòng tắm tùy tiện tắm một chút, cầm áo thun trên giường thay ra rồi chạy đến cửa, đến nửa đường chợt nhớ quay lại cầm chìa khóa nằm trên bàn máy tính trong phòng rồi khẩn cấp chạy ra khỏi nhà. Vì sao phải gấp như vậy a? Chủ yếu là Nguyên Họa người ta đã đói bụng đến sắp không chịu nổi. Chạy nhanh xuống quán mì dưới lầu kêu một tô sườn lợn sau đó ăn như hổ đói, làm cho mọi người bên cạnh tò mò trợn to hai mắt. Nguyên Họa rốt cuộc ngượng ngùng lau miệng, buông đũa. Giải quyết xong, buông tiền rồi bỏ chạy, lúc này những người trong tiệm mì còn chưa có phục hồi tinh thần, người người đều đần ra.

Nguyên Họa ăn no trở về nhà, mở máy tính đăng nhập QQ, nhìn màn hình, nhìn tình trạng, lại bắt đầu ngẩn người.

Một hồi lâu sau, mới bắt đầu để lại tin nhắn cho Vương Phong.

Vương Phong là ai? Hắn chính là nam nhân Nguyên Họa của chúng ta thầm mến suốt 4 năm, Vương Phong, bạn Cao trung cùng lớp với Nguyên Họa, đội trưởng đội bóng rổ trong trường, trên sân bóng chạy băng băng, lại đẹp trai, từng được bao nhiêu cô thầm mến, Nguyên Họa cũng thế. Lúc đầu Nguyên Họa cũng biết mình mến Vương Phong, nghĩ mình chỉ là quý hắn thôi. Tốt nghiệp Cao trung không thể tránh khỏi buổi họp lớp, khi đó Vương Phong dẫn bạn gái đến giới thiệu cho Nguyên Họa, Nguyên Họa mới phát hiện trong lòng mình chua xót muốn chết, cũng chính khi đó Nguyên Họa phát hiện mình thích Vương Phong, vừa là bạn học tốt vừa là anh em tốt, trong bốn năm nay, hai người đều vẫn giữ liên lạc, trong lòng Nguyên Họa đau xót, Vương Phong lại liên tục kể tình sử ngọt ngào của mình, Nguyên Họa vừa nghe vừa khó chịu muốn khóc.

Nhưng nhiều năm như vậy Nguyên Họa cũng chưa từng vì Vương Phong mà khóc, có khó chịu hơn cũng không khóc. Nguyên Họa vẫn cho rằng mình thật sự quá mức kiên cường, thật ra chẳng qua đây không phải người Nguyên Họa thật sự yêu, yêu còn chưa đủ sâu đậm, tương lai Nguyên Họa sẽ không cho rằng mình kiên cường nữa, tình yêu thật sự sẽ làm con người ta rơi lệ.

Trả lời xong, Nguyên Họa lại tìm một phim điện ảnh nước ngoài để xem.

Sau Đại học, khẩu vị của Nguyên Họa thay đổi, nàng từng nghĩ xem những thứ phim Âu Mĩ so với giết nàng còn khó khăn hơn, nay lại tương đối yêu thích phim Âu Mĩ.

Nguyên Họa đang xem mê mẩn, đột nhiên màn ảnh thay đổi, chỉ thấy trong phòng khách sạn, hai mĩ nữ tóc quăng vàng quấn quít bên nhau, toàn thân trên dưới trần trụi, khuôn mặt Nguyên Họa đỏ lên, muốn tắt lại không thể xuống tay, như thuốc phiện hấp dẫn Nguyên Họa tiếp tục nghiên cứu.

Một bộ phim 150 phút cuối cùng cũng xem xong, lúc xem xong cảnh hai nữ tử triền miên, đoạn sau chiếu cái gì Nguyên Họa đều không để ý. Nguyên Họa cảm thấy tim mình vẫn thình thịch đập mạnh, so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, giống như sắp nhảy khỏi lồng ngực. Nguyên Họa cảm thấy thân thể giống như bị lửa đốt, thật nóng, cầm lấy áo ngủ tiến đến phòng tắm, bắt đầu dùng nước lạnh một lần lại một lần tẩy rửa thân thể mình. Tắm xong, Nguyên Họa kéo thân thể mệt mỏi nằm sấp lên giường trầm tư, rốt cuộc là chuyển gì xảy ra với mình? Vì sao thấy hai cô gái thân thiết lại toàn thân lửa nóng. Nghĩ mình bị kích thích, dù sao trước kia cũng chưa thấy qua cảnh hai cô gái triền miên, đương nhiên chuyện nam nữ Nguyên Họa người ta cũng chưa thấy qua ( chắc chớt =]]). Tự an ủi như vậy, Nguyên Họa cảm thấy thư thái rất nhiều, nhưng khi thấy giữa hai cô gái xảy ra chuyện đó thì trái luân lý, Nguyên Họa thế nhưng lại không cảm thấy khó tiếp thu.

Nguyên Họa ở trên giường lăn lộn vài vòng, rốt cuộc trong tình huống rối rắm không rõ lại cùng Chu Công chơi cờ (ngủ mất).

Chờ Nguyên Họa tỉnh lại lần thứ hai đã là ban đêm.

Sờ cái bụng đói, Nguyên Họa lục lọi phòng bếp, trong phòng bếp tìm nửa ngày cũng không có gì ăn, nhưng Nguyên Họa người ta căn bản mười ngón không dính nước, xuống bếp nấu cơm căn bản là chuyện không có khả năng, mở tủ lạnh lấy ra một gói mì, nấu chút nước sôi bỏ vào nồi cuối cùng làm ra bữa khuya, lúc giải quyết mì mới phát hiện trong nhà một người cũng không có. Lại nhìn điện thoại chỉ thấy Nguyên ba có gọi một lần, Nguyên ba Nguyên mẹ chắc đang đều ở tỉnh khác họp. Liền lấy điện thoại gọi Nguyên ba: "A lô, ba."

"Chà, con gái bảo bối của ba, ở nhà ổn không, ăn cơm tối chưa?" Khẩu khí Nguyên ba như người cha hiền.

"Dạ, vừa ăn xong. Lúc nãy gọi điện có chuyện gì, con đang ngủ nên không nghe được." Nguyên Họa quen thói trả lời.

"À, là chuyện công tác của con. Lúc trước ba ba không phải đã nói với con rồi sao, là công tác ở Từ thị. Bác Phan của con đã sắp xếp xong. Sáng mai 8 giờ rưỡi con phải đến tổng công ty Từ thị báo danh đấy nhớ chưa? Nhớ đừng đến muộn, con là đứa không yên ổn bao giờ, đã lớn như vậy rồi, cũng đừng để khuôn mặt già nua này mất mặt." Nguyên ba thật sự không yên lòng con gái bảo bối phiền phức của hắn a, nếu không phải bận họp tỉnh khác, thế nào cũng phải tự mình dẫn đi mới yên tâm.

"Dạ, ba. Con biết rồi, ba đừng có giống như Đường Tăng vậy, niệm không ngừng. Được rồi được rồi, không có việc gì con cúp đây." Nguyên Họa nghe điện thoại không ngừng truyền đến nhắc nhở của Nguyên ba, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Nguyên ba nghe điện thoại truyền đến âm thanh máy bận, vẻ mặt đáng thương nhìn Nguyên mẹ nói: "Vợ yêu, em xem con gái bảo bối em sinh, nói anh lải nhải. Anh còn chưa nói xong đã cúp điện thoại, thế giới này có mấy người dám cúp điện thoại của Nguyên Khang Khải a, con bé hư đốn, vô tâm vô phế, trở về nhất định phải dạy dỗ một chút."

Vẻ mặt Nguyên mẹ kinh ngạc nhìn chồng, thật sự là không còn gì để nói, không phải chính ông gọi điện đến để cho bảo bối cúp máy sao, hơn nữa, ông nhẫn tâm độc ác dạy dỗ bảo bối của ông sao?

Thấy Nguyên mẹ không để ý mình, Nguyên ba lại ủy khuất, bổ nhào lên giường, đến gần Nguyên mẹ nói: "Vợ yêu, em sao không giúp anh, số anh sao khổ như vậy, con gái như thế, vợ cũng không để ý anh, anh sống như thế nào a?"

Nguyên mẹ nghe xong sắc mặt bắt đầu co quắp, lúc trắng lúc đen. Lắc đầu. Dịu dàng an ủi nói: "Khang Khải, con gái của anh không phải anh không biết. Trở về em giúp anh dạy dỗ đứa hư đốn kia."

Nguyên ba vừa nghe lời này của Nguyên mẹ, vội đắc ý: "Há há, nên đánh. Đánh nhẹ chút, đừng làm bảo bối sợ."

"Ừ, vậy thôi không cần đánh, mắc công đánh chết bảo bối của anh, anh lại cãi nhau với em." Nói xong thì đắp chăn nhắm mắt ngủ, không để ý đến Nguyên ba nữa.

Nguyên ba thấy vợ mình không để ý mình, chui vào chăn cọ cọ bị Nguyên mẹ một cước đá xuống giường, cuối cùng còn hung tợn nói một câu: "Lần nữa đừng hòng ngủ trên giường." Nguyên ba đáng thương nhìn vợ yêu đại nhân nằm ngủ thoải mái trên giường, ngoan ngoãn bò lên giường ngủ, không dám lộn xộn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net