CHIỀU ĐỎ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                      CHIỀU ĐỎ

Với những thằng học sinh như tôi ,còn có gì khoái hơn ba tháng nghỉ hè,được rời xa thật xa những đống sách vở phủ kín chữ với số kia như trút bỏ được bao nhiêu là gánh nặng.cái ngày cuối cùng đi học mỗi niên học ai cũng hồi hộp đón mùa hè đầy nắng và gió về với chúng nó,bỏ lại đằng sau một niên học với bao nhiêu sức ép,dù kết quả học tập có bết bát hay không đi chăng nữa thì điều đó quả thực là niềm vui vô bờ của lũ trẻ chúng tôi.tôi cũng như chúng,khao khát điều đó và giờ đây đã thỏa được niềm mong mỏi trong suốt gần chín tháng dòng dõi qua.tôi còn nhớ như in vào mùa hè trước tôi đi đi biệt tăm biệt tích,từ dã ngôi nhà thân yêu của mình để về với non nước của an giang.đó là quê ngoại của tôi.ở trên này nhà tôi chả có gì chơi,ngày thường mà không vùi đầu vô đống tập thì quả thực tôi cũng chả biết làm gì nữa cho qua ngày.ở thành phố sài gòn này,chả có một chút hứng thú gì để tôi níu lại hay chơi bời cả.tôi cảm giác tạo hóa đã sinh tôi ra ,nhưng dường như tôi không thuộc về nơi này.tôi thuộc về miền quê an giang quê ngoại của tôi hơn,ở đó những trò bắt dế bắt bọ xít,chuồn chuồn hay vô vàn trò thích thú nuôi dưỡng tuổi thơ tôi lớn lên từng ngày.tôi rất nhiều người bạn chơi cùng dưới đó, kể cả những thằng lít nhít như thằng thiều thằng đạt hay thằng to xụ như thắng đều là bạn của tôi,tôi thấy ấm áp làm sao mỗi khi nghĩ về bọn chúng.đêm nay chắc tôi sẽ mất ngủ vì biết rằng mai là ngày mình lên đường về với quê ngoại.trong khi gia đình tôi thì vô cùng suốt sắng chuẩn bị mọi thứ đầy đủ nhất cho tôi lên đường vào ngày mai thì ngay lúc này đây,tôi đang nằm kềnh ra phản mà chẳng hay trời đất ra sao.tôi là thằng trẻ hư trong mắt ba má tôi,tôi học thì giỏi,đẹp trai thì cũng tàm tạm đi,thông minh thì cũng có,nhưng chỉ vì cái nghịch ngợm từ trên trời dưới bể đã luôn làm ba má có vẻ luôn ác cảm với tôi,tôi nghĩ vậy,ai đời ba má tôi lại tự nhận điều đó là sự thực.bao nhiêu nỗi lo đều dồn cho tôi hết.thằng em tôi thì nay mới học lớp ba,còn quá nhỏ để nó có đủ sức đủ tài quậy mạnh mẽ như thằng anh nó một thời vang son của tuổi thơ.tôi chỉ biết đến thân tôi,tôi không phải là thằng bé ích kỷ hay hời hợt với mọi thứ,chỉ là tôi quá nghịch ngợm mà dường như tôi đã bỏ quên mất cái khả năng quan sát của một chàng trai ở tuổi mười lăm.cho nên,đến tận bây giờ thì ba má tôi vẫn chỉ coi là đồ con nít.chả sao,miễn sáng mai tôi lên đường về với quê ngoại thì họ có coi tôi là cái thứ gì,thậm trí là tồi tệ hơn cũng chẳng sao.

-chí ,mai con có mang cái ba lô xanh xanh mà con để dưới hộp bàn dưới kia không?

Đó là thanh âm ấm áp mà đôi khi tôi thấy có phần hơi chua ngoa của má tôi.đấy họ cứ làm tôi như con nít như thế thì bao giờ tôi mới dám dẫn những đứa bạn của tôi về nhà,chưa kể là nếu trong số đám bạn đấy có đứa nào là con gái,ngại chết đi được.chí trong mắt họ chỉ đến vậy thôi đấy.

-má cứ để im cái ba lô đó nghe!

-sao con?

-con bảo đừng động vô cái ba lô xanh đó,tất tần tật con chuẩn bị hết thảy trong đó rồi!

Tôi như gào lên để đối đáp những câu hỏi đi hỏi lại của má tôi.má tôi thương tôi nhiều,bà luôn quan tâm chăm lo tôi từng chút như vậy chỉ làm tôi khiến khó chịu hơn mà thôi.ngày nào cái câu chuyện nói nhỏ nói to giữa tôi với bà diễn ra như vậy.

Khi tôi càng gào to,tôi có cảm giác ba má tôi càng cảm thấy khoan khoái hay sao đó,tôi thấy điệu cười quen thuộc của bà.lúc đó,tôi mới hiểu rằng,bà đã buông tha cho tôi.

ThằngVinh nó học lớp bảy ở trường làng tôi,tôi hài lòng vì có một thằng em trai ngoan ngoãn và dễ sai bảo như Vinh,nó không mấy khi làm trái lệnh tôi,dù đôi khi tôi làm những điều làm bướng khiến ba má tôi khó chịu thì những nét mặt ngây thơ hồn nhiên trên khuôn mặt Vinh làm tôi thấy dễ chịu hơn nhiều.lần này nó lại ra đầu giường nhìn tôi,cười cười:

-mai anh hai đi giữ gìn sức khỏe nhá!

Tôi đáp nó như một thằng anh thực thụ:

-mày cứ làm như anh bé lắm không bằng!

-không phải,em lo cho anh gặp chuyện gì trên đường đi thôi.

Nói xong nó đưa cho tôi một túi thơm.

-túi này đâu ra đây?

-má với em đi chùa hôm nay,xin lộc cho anh hai đó.

Tự dưng tôi cảm thấy bùi ngùi quá trời,tôi tuy hay chúy chóe với má tôi nhưng tôi vẫn hiểu những gì mà cứ mắng nhiếc gia giả hằng ngày chả qua chỉ là muốn tốt cho tôi thôi.thằng em tôi thì khỏi phải nghĩ.lúc nó đưa cho tôi mà ,ánh mắt nó long lanh như màu biển nắng,tôi ấm áp và vui vui khi nhận món quà củaVinh.hôm nay,hai anh em tôi ngủ chung giường với nhau buổi tối.vì quá nhỏ,ít nhất là so với tôi mà ba má không muốn choVinh đi cùng tôi.chắc ông bà nghĩ rằng đi cùng tôi chả có lợi lộc gì hay ho choVinh cả.tôi biết nên cũng đâu có ý muốn rủ nó đi theo đâu!chúng tôi ôm nhau ngủ say giấc cho tới mãi sáng hôm sau.

-con đi cẩn thận nhá!

-vâng,con biết tự chăm sóc mình mà má.

-ừ,thì má cứ nhắc trước thế.

Hôm nay cả nhà tôi ra ga tàu tiễn tôi.cũng giống hệt mùa hè trước,lúc chia tay ba má tôi tại sân ga bao giờ cũng làm cho tôi cảm thấy đôi chút nghẹn lời.tôi chỉ kịp dặn Vinh:

-mày ở đây chơi vui vẻ nhá,mùa hè tới nếu muốn đi cùng anh thì anh cho mày đi.

Vinh tỏ ra ngoan ngoãn,gật đầu lia lịa.

Sau ba tiếng ngồi ê mông trên tàu,tôi đã cập bến với vùng trời ước mơ.an giang so với sài gòn quả thực không bằng về mọi mặt.đặc biệt so với các vùng kinh tế phát triển của an giang thì quả thực quê của ngoại tôi chả có gì hay ho và phát triển cả.nhưng với tôi được giáp mặt hội ngộ với mấy thằng thắng thằng thiều thì đó đã là niềm vui khôn siết rồi,sức mấy mà tôi còn quan tâm xem làng quê mình giàu nghèo ra sao nữa.bắt đầu xuống tàu,tôi làm một chuyến xe ôm chạy một mạch đến thẳng nhà gì tôi,tôi không chắc còn nhớ nhà gì không nữa chỉ biết là đi đường nào đường nào thì đến thôi.khi tôi dừng ở ngõ phía trước mặt,tôi mới biết mình đã nhầm đường.lúc tôi định bảo chú xe ôm trở tôi đi ngược lên đường trên thì chú ta đã mất tiêu đâu rồi.tôi đi bộ quãng xa vì một phần tiếc tiền không muốn gọi xe ôm khác,một phần tôi nhớ không nhầm là cái ngõ tôi đang nhầm này so với cái ngõ nhà gì tôi không xa nhau là mấy.thế mà nay chả hiểu sao đi mãi chả thấy tới nơi,tôi bực quá,một ngày trở về với tôi hôm nay mà nói quả thực kém vui đi nhiều.vì vậy,không còn cách nào khác tôi đành phải đánh điện gọi đứa cháu tôi ra đón.chỉ mất năm phút sau,Dung nó đã có mặt .nó nở nụ cười toe toét khi nhìn thấy tôi:

-cậu Chí!

Nó ra ôm trầm lấy tôi mà chả có chút ngại ngần gì hết.hình như lúc ôm tôi nó quên béng mất nó đang là một thiếu nữ ở độ tuổi mười ba.so ra thì tôi với nó không chênh nhau là mấy,nhưng nó kính trọng và quý tôi hết biết,nên với tôi,Dung giống như một đứa cháu thực sự chứ không phải một sấp sỉ tuổi tôi,được cái nó nghe lời tôi,tính nó láu cá,vui vẻ hòa đồng với bạn bè nhưng khổ cái hay thích bắt nạt trêu ghẹo nhiều đứa bạn trong lớp nên nó kể với tôi rằng chả ai trong lớp ưa nó cả.

Mùi hương trên người nó làm tôi đâm ngại, thực sự mặt tôi cũng đỏ như gấc khi biết rằng xung quanh đi lại có kha khá người nhìn bọn tôi.

-mày bỏ cậu ra được rồi đấy,!

-ơ,cháu nhớ cậu lắm,cho cháu ôm cái nữa nhá!

Tôi thấy thế định gạt cái tay ra thì nó cười khúc khích.

-cháu mới đùa thế mà cậu đã sợ rồi!

-sợ gì đâu,chả qua cậu hơi ngại thôi,ở đây đông người,cậu không quen.

-à,thế thì đi về nhà thôi.

Dọc đường đi về nhà có một đoạn ,lúc nó đón tôi có mất năm phút thế mà khi đi ngược lại hộ tống tôi về nhà nó thì phải hơn một tiếng sau mới tới nơi.cơ bản là chúng tôi hôm đấy la cà quán xá ghê quá,nó mời tôi ăn hết món này đến món nọ,thực sự cũng rất vui.

-cháu chào dì!

-a,thằng Chí đấy à,mau vào nhà đi.cậu mày mong mày từ sáng đó.

Tôi cùng nhỏ Dung rảo bước vô nhà.một bàn đầy thức ăn đang trước mắt tôi,người đang ngồi trước mâm là cậu tôi,nhìn cái mặt đỏ ngầu là tôi cũng hình dung phần nào là cậu tôi đang men say từ sáng nay rồi.biết nhà đã bày tiếc mừng tôi lên chơi,thế mà nhỏ Dung còn bắt tôi ghé hết quán này đến quán khác.thiệt là một đứa cháu lắm chuyện mà!

Tôi chưa kịp chào thì cậu đã nói trước.

-con Dung ,mày tha thằng cậu mày có một đoạn mà lâu thế hả trời.

Dung nhanh nhảu đáp,nhìn cái vẻ ung Dung(going như tên nó) thì tôi cũng hiểu con nhỏ này quen làm phận ý cậu tôi rồi.

-đường tắc chứ bộ,con cũng đâu có muốn thế đâu.

-mày lại còn bịa nữa!

Tôi chêm ngang đỡ lời cho Dung:

-Dung không bịa đâu cậu,quả thực hôm nay đường tắc lắm cậu à!

-đường quê sức mấy mà tắc được.

Tôi sực nhớ ra đây không phải trong sài gòn mà lắm đường nhiều phố,đông người qua lại,còn ở trong quê này,thì chỉ toàn người dân trong thôn qua lại.tắc sao được mà tắc!

Tôi biết thế nên cười khì khì thú nhận.thế mà đâu có xong,con nhỏ Dung nó vẫn tranh lanh với cậu tôi ,đâu có thôi.

-thì hôm nay có vụ tai nạn ở đầu thôn mà,bọn con đứng đó,lách mãi mới qua được.

Ôi trời ôi,con này láu cá thật mà,chuyện bịa người chết nọ kia mà nó nói cứ nhẹ như không.

Cậu tôi nổi nóng:

-thằngChí đã thú nhận rồi mà mày còn cãi nữa!

-thì cậu không nói chứ có phải là cậu thú nhận đâu.

Nói xong nó phụng phịu mắt đỏ hoe không them nhìn tôi lấy một cái bỏ lên gác.

Sau khi tôi hỏi thăm cậu đôi ba lời cũng bỏ lên gác ngồi cùng Dung.khi đến đầu gian gác,đang định nói điều gì đó thì thấy Dung ngồi khóc tu tu rồi.

-Dung chưa hết giận ba hả?

-ông ấy không phải ba ruột cháu!

Đúng vậy,Dung là một đứa trẻ mồ côi mà dì tôi nhận về từ trại trẻ mồ cô ở trên tỉnh về.gia đình dì là nhà hiếm hoi,hồi đầu sau khi nhận Dung về,nhà dì còn có một thằng con trai.một lần hại vợ chồng đi làm,để lại Dung với thằng tuấn đó,chả hiểu cơ sự thế nào mà nó bị tai nạn xe máy,thấy dì với Dung bảo là nó nghịch ngợm,chạy sang đường bị xe đi qua chẹt phải.Tuấn nhỏ hơn Dung ba tuổi.cho nên,cậu luôn nghĩ rằng chính cái Dung là nguyên nhân đến cái chết của tuấn.dì tôi giải thích lên xuống mà cậu tôi không nghe ,phải nói thêm ông là một con người cố chấp nữa,công việc gánh vác gia đình trước nay vẫn do ông đảm nhiệm,nhưng những buổi tối như này là ông say sỉn cả ngày.dì tôi cũng không thích nhưng sống với nhau lâu rồi nên đâm quen..tuy vậy cậu tôi cũng thương Dung và sống tình cảm lắm.chỉ là từ khi thằng Tuấn qua đời,ông hơi chán,những lúc uất ức ông mới nghĩ rằng Dung là người sai trong cái chết của thằng con ông,còn lại là quan hệ giữa ba con vẫn vui vẻ.

-chả qua cậu đang ấm ức nên mới nói vậy thôi.không phải mày đang giận ba đấy chứ?

-không,cháu không giận ông ấy.

-mày nói điêu,không giận mà cũng ngồi đây khóc.

Nó liền quay ra ôm chầm lấy tôi.lúc này tôi không ngăn cản gì,một phần vì lúc này có đúng hai đứa tôi trên gác,mặt khác là do Dung đang tủi thân.tôi nói thế thôi chứ biết nó chả giận ông ba nuôi nó làm gì đâu,chả qua là nó thấy cô đơn và tủi thân mõi khi bị dì cậu mắng mỏ hay không hài lòng.có lẽ nó cho rằng,nếu ngày xưa,ba má nó không bỏ rơi nó để lại cho viện mồ côi nuôi dưỡng,thì chắc nó sẽ không phải nhiều lúc đâm tủi thân như thế này.

Tôi cũng làm động tác dang rộng vòng tay ôm siết chặt đứa cháu gái ngoan của mình vào lòng,mặc kệ mình hương con gái trên người nó,mặc kệ khi biết rằng nó là một thiếu nữ ở độ tuổi mười ba.

Nó cứ khóc mãi làm tôi đâm nghẹn ngào,tôi thấy nó khóc mà thương nó vô cùng.tôi phải thừa nhận rằng ở thành phố tôi là một thằng Chí bất cần đời bao nhiêu thì ở đây tôi là một người tình cảm hơn,tôi là một ông cậu tốt của con Dung,một đứa cháu lễ phép của các dì các cậu.tôi thương ngoại tôi nhất thì cả hai đều qua đời rồi,tôi phải thừa nhận rằng tôi chịu ảnh hưởng tình cảm đối với bên ngoại nhiều hơn.lúc Dung vẫn khóc trên vai tôi,tôi càng quý và thương nó biết chừng nào.tôi đâm giận cậu tôi nhiều lúc vô tâm đã nói những lời lạnh nhạt với con Dung.khiến nó đôi lúc rơi vào trạng thái tủi thân như này.

Đột nhiên nó hỏi tôi:

-cậu không buông cháu như lúc ở ngõ dưới kia à?

-không!

-sao lại không.có gì khác nhau sao?

-khác chứ,lúc đó bao nhiêu người,bây giờ có đúng hai cậu cháu mình,ngại gì nữa!

-cũng phải.

Nó nói thế nhưng tôi hiểu con bé nó biết tôi đang cố làm một bờ vai che chở cho nó những lúc như này.

-cháu cảm ơn cậu!

-cảm ơn gì?

-thì lúc này nè,cậu ở bên cháu thế này,cháu vui lắm.

Lúc này Dung mới chịu bỏ khỏi người tôi.tôi cầm khăn ướt trong túi áo ra lau những giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt con bé.

-vui gì mà khóc ướt hết cả gò mà thế này.

Tôi châm chọc khiến nó cười khúc khích,nhưng nó ngượng chỉ dám quay ra chỗ khác cười tủm.

-thế bây giờ xuống nhà ăn cơm được chưa?

-chưa?

Tôi thắc mắc:

-ơ ,con nhỏ này hay,cậu nói thế rồi mà vẫn không chịu xuống là sao,làm gì mày mới chịu đây?

-cậu ôm cháu một cái nữa đi!

Tôi tím tái hết cả người khi nó đòi tôi ôm nó cái nữa.tôi là thằng tinh nghịch chứ tôi không khôn ngoan lắm,nhiều cái tôi hay bị má tôi kêu tôi đần tôi ngố,những lúc đấy tôi ấm ức lắm.tôi chỉ tự nhận mình là người thật thà thôi.nhưng có lần má tôi bảo tôi :đú quá hóa dại.làm tôi giận điên cả người.nhưng trong trường hợp này tôi công nhận là tôi không biết ứng xử như nào,tôi nói vặn:

-lại ôm nữa hả?

-cậu ngại cháu sao?

-không,cậu...cậu..

-hay cậu không muốn?

-không,nhưng cháu hết buồn rồi,cậu ôm làm gì chi biết chứ?

Nó cười khì khì làm tôi giận điên nó luôn.hóa ra là nó đùa tôi,thế mà nó còn ép tôi vào thế khó xử,đúng là láu cá mà.

Khi mà Dung định quay đi thì tôi nắm chặt tay nó,kéo người nó lại "thưởng" nó cái ôm rất chặt.tôi thì thầm vào tai nhỏ Dung:

-lần sau đừng giận ba má con nhá,đừng buồn vì mình mất cha mẹ ruột nữa,hãy coi cậu cũng như ba má con là người thân nhất trong gia đình con,...

Tôi ôm nó chặt đến mức mà khi tôi bỏ nó ra mới biết nó đang lại khóc tu tu.kệ nó như thế,tôi dắt tay nó xuống nhà để đi ăn cơm.

Quả thực sau khi tôi nói ra những lời nói đó,bây giờ ngồi ngẫm lại chả hiểu tại sao mình lại có thể nói được những ngôn từ trững trạc đến vậy,trong khi trước mặt tôi cái nhỏ Dung kém tôi có hai tuổi.

Độ này thằng Thắng với Thiều đi làm miết.vì vậy tôi không tài nào rủ chúng nó đi chơi được.Thắng và Thiều là hai anh em con nhà hàng xóm với dì tôi.chúng nó tính thật thà lắm.ngày trước mỗi lần về quê chơi,chúng nó toàn bày trò nọ trò kia rồi rủ tôi đi sang nó chơi.thế mà năm nay,bao dự định tính toán ban đầu của tôi bước đầu tiên coi như không như tôi mong muốn.trước khi xuống đây,tôi dự định là cùng mấy thằng đấy đi chỗ nọ chỗ kia chơi,không thể để lãng phí một ngày nào thần tiên trong ba tháng nghỉ hè được.thật ra tôi định nghỉ cả ba tháng dưới này cơ,nhưng ba má tôi ở trên kia sợ tôi chơi nhiều quên vở quên bài nên chỉ "thả" cho tôi chơi với cái Dung dưới này có hai tháng thôi.vả lại,sang năm tôi học lớp mười rồi,chương trình học cấp mới có nhiều vất vả hơn các năm bình thường,nên việc ông bà lo cho tôi cũng là phải thôi.

Tôi ở trên này một tuần liền mà không có một lá thư nào hỏi han xem thằng con nghịch ngợm của họ sống ra sao,tôi không buồn vì điều đó.tính ra năm nay là năm thứ chín tôi có mặt tại quê ngoại trong mùa hè,vậy mà tính cả tuần đầu của năm thứ chín này thì chưa hề có một lá thư nào của họ gửi cho tôi cả.vì vậy chả có cớ gì mà năm nay tôi phải buồn vì cái điều như đã thành cái thông lệ từ xưa đến nay !

Từ hôm tôi đến cho tới bây giờ,nhỏ Dung không khóc thêm một lần nào nữa.ngoài cái lúc nó khóc ra,tôi chả thấy nó dễ thương và đáng yêu tẹo nào.nó lại trở về với một nhỏ Dung của tôi ngày nào.hồi học ở lớp thì hay bắt nạt bạn,về nhà thì hay làm nũng ba má.còn khi đến mùa nghỉ hè này,nó cứ quấn lấy tôi ,làm nụng tôi.tôi thấy cậu dì tôi chắc cũng phải vui vì sự có mặt của tôi,từ khi tôi lên,cậu dì bớt hẳn gánh nặng sau những cơn phiền toái mà Dung đem lại.Dung đã mười ba tuổi,(đấy là tính cả tuổi mụ) nhưng xem ra nó vẫn chưa lớn tẹo nào trong tính cách.hôm nay nó đã chuẩn bị cần câu từ sáng.tôi biết nó sắp rủ tôi đi câu cá cùng nó ở bên ao ông Sáu.ao ông ấy nhiều cá lắm,hè năm nào về tôi với Dung toàn đến ao đấy câu mà không hết được.tôi vui vì điều đó,vì đó có thể là nơi rèn luyện cho tôi làm thế nào để có thể chinh phục con cá đầu tiên bằng chính mũi câu của mình.vì chưa bao giờ,trong tám năm qua tôi câu được con cá nào,kể cả cá chết.điều đó làm tôi hy vọng về năm thứ chín thành công sẽ đến với tôi.

Lúc này tôi đang ngồi nằm đọc truyện trên cái võng xếp ở góc só nhà,chỗ này là chỗ sáng sủa nhất của căn nhà dì tôi.vì nó được hưởng lợi từ ánh sáng cái cửa sổ hắt qua,chả phải thắp đèn mà vẫn đọc được sách,truyện.khi Dung làm mọi công tác chuẩn bị xong,nó đứng ở cửa chờ quyết định của tôi.tôi biết nó đang chờ tôi nói,nhưng tôi cứ giả vờ không chú ý đến hình bóng vật vờ của nó,cắm cúi đọc sách.đứng hồi lâu không thấy "bắt sóng" được với tôi,nó quay ra phụng phịu:

-thế có đi không để còn biết đường nào!

Tôi cười hì hì rồi vứt quyển truyện sang một bên.

-thế cháu định tập kết thế nào?

Ai cũng hiểu để câu được những con cá từ ao nhà ông sáu chỉ có cách là câu trộm.mà tường nhà ông đấy thì cao như một bức thành nguy nga như để dằn mặt những đứa chộm cá nghiệp dư không chuyên như chúng tôi.thực ra những năm về trước tường nó chỉ thấp thấp thôi,nhưng vì có vẻ như ông ấy biết bọn trẻ trong thôn đột nhập ngày càng nhiều nên ông cho xây cao thật là cao và bây giờ đây,nó giống như một bức thành chắn mọi sự đột nhập của chúng tôi.

Vì vậy vài năm trở laị đây ,lượng cá trong ao bị thâm hụt giảm đáng kể.nhưng không có nghĩa là không có cách để đột nhập và câu trộm.

Dung nhăn mặt:

-thế cậu không định đi à mà còn ngồi đấy?

-có đi chứ,nhưng đi kiểu gì?

-như năm ngoái!

Nó bảo như năm ngoái có nghĩa là chúng tôi luồn một cửa bí mật.Dung là tay trộm cừ khôi của cả xóm,ai cũng biết điều đấy,ông sáu cũng biết điều đấy nhưng ông hoàn toàn không thể ngăn cản lượng cá trong ao vào trong "túi" nó.vì Dung lợi thế hơn hẳn bọn trẻ khác,nó chơi thân với con nhỏ Trang(con gái của con ông sáu),nên trước mỗi lần đi câu,trang đều báo động cho Dung biết lịch trình ngủ nghỉ của ông thân yêu của mình.vì vậy mà cả Dung và tôi đều dễ dàng xâm nhập mà chưa bao giờ gặp sự cố gì ngoài mong muốn.cũng có nghĩa,nội ứng sẽ ra mở cửa cho chúng tôi vào câu mà không cần bật tường hay leo vất vả qua cái bức tường nguy nga kia.

-vậy thì đi thôi,đợi cậu mặc quần áo đã!

Tôi bật dậy khỏi cái võng xếp để chuẩn bị mặc đồ nghề.chỉ hai phút sau,tôi và Dung đã có mặt ở điểm xuất phát để lên đường.

Trên đường đi ,những cánh đồng bất tận cứ mon men theo suy nghĩ tôi nhớ về quá khứ.tôi nhớ ngày xưa còn được đi chơi cùng thằng thắng thằng thiều,nhớ hai anh em chúng nó nhất,tính nó hiền lại chiều tôi nữa.nhưng năm nay,chúng nó vừa hết chương trình lớp chín là ba má cho chúng nó nghỉ học ,để đi làm kiếm tiền.với chúng nó,tuổi thơ hẳn là đã kết thúc từ mùa hè năm ngoái với tôi rồi.bây giờ nó sẽ là người lớn,theo suy nghĩ của tôi thì là như vậy.nó phải quen cuộc sống tự lập,kiếm tiền bằng mồ hôi và công sức của chính bàn tay thô ráp của mình.mà bàn tay đó làm tôi nhớ về những lúc chúng tôi đi thả diều,đi chơi ô ăn quan ,chơi bắn súng đay,súng đạn lửa...và vô vàn những trò chơi dân gian mà chúng tôi vui cùng nhau trong cái gọi là tuổi thơ đấy.ngày đấy vui vẻ là thế,khi tôi sang nhà chúng nó chơi,chơi đổ dế mèn hay bất cứ một trò chơi dân gian trẻ con nào là tôi liền quên mất đứa cháu "nuôi" của tôi,là nhỏ Dung,nó vẫn quý tôi,chỉ là nó không ưa với lúc thằng thắng thằng thiều nên nó chả bao giờ theo chân tôi sang đấy chơi cả.những lúc đó nó toàn sang nhà ông sáu chơi với cáiTrang cái Vân.thực sự là nếu đi bằng cửa chính đường hoàng vào nhà ông sáu thì ông rất quý nhỏ Dung,cáiTrang còn đỡ ,chứ cáiVân –cô chị, là một trong những đứa con gái trầm tính nhất làng,tôi tám năm ở đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC