Bé bé bồng bông hai má hồng hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic dịch chui vì quá đói khát nên xin đừng bê đi đâu huhu 🥹🙏🏻 tên fic cũng do mình tự đặt nốt
Link gốc: https://peachesprospects.lofter.com/post/30bf0fd6_2bbefda97

‼️ Mình không phải translator, dịch láo dịch lếu dựa vào QT vì quá đói Chiêu Khang, ngoi lên chỉ vì muốn đóng góp thêm vào tag #zzkk cho nên khum nhận đánh giá. Xin cảm ơn ‼️

🫧

Thế giới này nơi đâu cũng đều vô cùng tàn nhẫn, em chỉ nghe anh nói với em rằng: "Đừng sợ, tiểu bảo."

Đêm nay trời không đổ cơn mưa.

Mấy đêm trước ở Thượng Hải trời không mưa, nhưng khi Trịnh Vĩnh Khang muốn lợi dụng cơn mưa để khóc thì lại chẳng có giọt mưa nào. Đáng tiếc thay em không còn cách nào khác ngoài thở dài, lén lút lấy điếu thuốc từ dưới gầm bàn nằm ở phía đầu giường, thậm chí em còn không thèm xỏ dép vào rồi cứ thế để chân trần lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa phòng ngủ, em thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng một chút rồi đi về phía ban công. Sàn nhà trong phòng khách sạn được trải thảm, để chân trần giẫm lên thì thấy hơi lạnh. Khi Trịnh Vĩnh Khang bước ra ngoài ban công, em không khỏi "xèo xèo" khi bị chạm vào nền gạch lạnh lẽo.

Em lấy ra một điếu thuốc, châm lửa vào lúc ba giờ sáng, tia lửa nhỏ trông đặc biệt chói mắt trong đêm tối. Em chớp mắt và giọt lệ cứ thế rơi xuống. Em tháo kính ra để lau khô nhưng điếu thuốc trên tay đã bị lấy đi.

Trịnh Vĩnh Khang quay người lại thì thấy khói thuốc lá do Trương Chiêu thổi ra. Em còn chưa kịp hỏi anh đến đây từ khi nào thì Trương Chiêu đã ngồi xổm xuống trước mặt em rồi đặt một đôi dép bông đế mỏng mới toanh trước chân em.

"Đừng để bị cảm lạnh."

"Anh đến đây khi nào vậy ạ? Có phải em... đánh thức anh đúng không?"

"Tiếng mở ngăn kéo lấy thuốc lá của em lớn quá đó Khang thần."

Trương Chiêu khẽ mỉm cười, tựa hồ muốn làm em vui vẻ.

"Ôi... xin lỗi đã đánh thức anh, Chiêu ca..."

Đứa trẻ luôn phản ứng chậm trong vấn đề này, hoặc có thể do tâm trạng của em thực sự quá tồi tệ và trong tiềm thức em luôn cảm thấy bản thân mình đã làm sai điều gì đó.

"Anh không trách em đâu, cục cưng."

Trương Chiêu hơi ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời như vậy. Anh miễn cưỡng tiến lại gần Trịnh Vĩnh Khang, đưa tay lên sờ sờ dái tái đứa trẻ một cách trìu mến. Tay còn lại vỗ nhẹ vào đùi của Trịnh Vĩnh Khang nhằm ra hiệu cho em mau chóng xỏ dép vào.

"Cảm ơn Chiêu ca... Chiêu ca à, anh đối với em rất tốt... Thật sự xin lỗi anh, nhìn em xem có phải đặc biệt là loại vô dụng không?"

Trịnh Vĩnh Khang cúi đầu để Trương Chiêu không thể nhìn thấy biểu cảm của em.

"Không bao giờ."

Trương Chiêu trả lời một cách chắc chắn và bình tĩnh.

Giống như tính cách vốn có của anh.

Nhưng Trịnh Vĩnh Khang lại có chút bướng bỉnh mà đứng yên một chỗ, quyết không đi tới xỏ đôi dép chỉ nằm cách mình vài centimet.

Trịnh Vĩnh Khang có vẻ thích thú với kiểu tự hành hạ bản thân như thế này.

Việc không ngủ được, chơi game không tốt khiến em bị áp lực tinh thần và đau đớn nhưng lại không thể tìm được lối thoát cho bản thân mình. Vì thế việc đi chân trần trên ban công lát gạch trong đêm đầu hè đã trở thành lựa chọn duy nhất của em.

Trương Chiêu đứng bên cạnh Trịnh Vĩnh Khang, một tay buông lỏng, tay kia nhéo vào chiếc má đệm thịt của Trịnh Vĩnh Khang.

Má của đứa trẻ thật sự rất dễ nhéo và luôn mềm mại, hoàn toàn trái ngược với lúc em chơi game và giết hết tất cả mọi người bằng cây súng bắn tỉa.

"Không muốn mang dép à?" Trương Chiêu nhìn ra suy nghĩ của em, anh hỏi.

"Vâng..." Trịnh Vĩnh Khang vẫn cúi đầu. Em sợ Trương Chiêu mắng mình không biết gì nhưng em cũng sợ Trương Chiêu mặc kệ em mà bỏ đi. Vì vậy trong vòng một giây Trịnh Vĩnh Khang đã đưa tay ra nắm lấy áo của Trương Chiêu.

"Vậy thì đừng có mang nó nữa."

Giọng điệu của Trương Chiêu không dao động nhiều lắm.

Trương Chiêu cúi mặt mỉm cười và nhìn thấy Trịnh Vĩnh Khang đang kéo góc áo của mình.

"Sao vậy? Em sợ bóng tối hay sợ anh bỏ chạy?"

Trịnh Vĩnh Khang hoàn toàn im lặng.

Thật ra em có nhiều điều muốn nói lắm. Em muốn hỏi Trương Chiêu rằng anh là đồ ngốc à? Anh nên nói cái gì đó hay ho để dỗ dành em. Tại sao anh luôn thích trêu chọc em bằng cách phun ra những thứ này? Em thậm chí còn muốn đập vỡ luôn cái nồi và hét lớn: Trương Chiêu, em sẽ đánh chết anh, anh nên mắng em mới phải.

Nhưng cuối cùng em không nói gì cả. Chỉ cần hé miệng một chút thôi đã cảm tưởng như dùng hết sức lực rồi.

"Nhìn anh này cục cưng."

Trương Chiêu ôm lấy hai bên má Trịnh Vĩnh Khang, cố gắng kéo em lại gần để em có thể nhìn thẳng vào anh, nhưng anh cảm thấy lực của Trịnh Vĩnh Khang theo hướng ngược lại.

"Nhìn anh, Trịnh Vĩnh Khang."

Khi Trương Chiêu gọi tên em, Trịnh Vĩnh Khang không khỏi cảm thấy run rẩy. Lúc này giọng điệu của Trương Chiêu không hề giận dữ mà vô cùng bình tĩnh, điều này vẫn gây ra những gợn sóng trong lòng Trịnh Vĩnh Khang. Trong lòng em như có một âm thanh đang thì thầm rằng nếu em còn ngoan cố tiếp tục cúi đầu thì Trương Chiêu sẽ không để em yên.

Thế nên Trịnh Vĩnh Khang quyết định ngẩng đầu lên nhìn Trương Chiêu, đôi mắt em lại đẫm lệ, ẩm ướt như dòng sông vào mùa lũ.

"Em sai rồi, Chiêu ca..."

Trịnh Vĩnh Khang vẫn giữ chặt góc áo của Trương Chiêu mà không chịu buông.

Trương Chiêu chạm vào đôi mắt ướt nhẹp của Trịnh Vĩnh Khang, trong giây lát anh liền cảm thấy đau lòng. Anh dùng tay trái ôm má đứa trẻ, dùng ngón trỏ của bàn tay phải và cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt em.

"Anh không muốn làm em tổn thương, anh cũng không trách em nên em không cần phải xin lỗi anh." Trương Chiêu dịu giọng, sau đó ôm đứa trẻ vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng em, sau đó xoa xoa vai đối phương: "Anh sẽ không chạy đi đâu hết, em không cần kéo góc áo của anh làm gì cả. Dù có bị em đẩy ra xa thì anh vẫn không đi đâu hết. Em ở đâu thì anh ở đấy, Trịnh Vĩnh Khang."

Trịnh Vĩnh Khang gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện nước mắt của mình rơi nhiều hơn trước khi mở miệng nên chắc chắn lại bật ra tiếng nức nở, em quyết định im lặng.

Cuối cùng, em thả tay ra khỏi áo của Trương Chiêu và thay vào đó vòng tay quanh eo Trương Chiêu.

Trong mắt em, Trương Chiêu rất đáng tin cậy và luôn mang đến cho em cảm giác an toàn vô hạn. Trương Chiêu xoa vai em, như thể đang tạo ra một nơi trú ẩn cho em bằng đôi tay của mình. Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy chỉ cần ở trong vòng tay của anh, em sẽ luôn được sủng ái.

Nhưng dường như lần nào em cũng khóc trong vòng tay của Trương Chiêu.

"Trương Chiêu..." Trịnh Vĩnh Khang cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp run rẩy.

"Hả?" Trương Chiêu ngừng xoa vai mà di chuyển lên xoa đầu Trịnh Vĩnh Khang.

Trong chốc lát, Trịnh Vĩnh Khang quên mất mình định nói gì. Trương Chiêu thật sự quá kiên nhẫn và dịu dàng với em, anh không nỡ nói những lời gay gắt.

Vì vậy, Trịnh Vĩnh Khang hơi siết chặt vòng tay ôm lấy Trương Chiêu, và em lại gọi anh: "Trương Chiêu."

"Anh đây." Trương Chiêu vẫn kiên nhẫn trả lời em. Anh nghĩ rằng việc liên tục chạm vào đầu có thể khiến đứa trẻ không thích, nhưng nếu lúc này không có sự đụng chạm thân thể, đứa trẻ sẽ cảm thấy bất an nên Trương Chiêu đặt tay lên gáy bên phải của đứa trẻ và xoa xoa.

"Trương Chiêu, em đói..."

Trịnh Vĩnh Khang khịt mũi, em nói điều này có phần không thích hợp thì phải. Sau khi nhận ra lời mình vừa nói còn chưa nghĩ ra, Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy có chút xấu hổ, che mặt lùi lại nửa bước, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Trương Chiêu.

"Đừng lùi lại nữa, nếu không em lại ngã thì sao?"

Trương Chiêu thích dùng những lời nói dối đáng sợ này đang lừa dối em, và hai người họ rõ ràng đang đứng gần lối vào ban công.

Sau khi ôm đối phương vào lòng, Trương Chiêu hài lòng mỉm cười. Rồi như nhớ ra điều gì, anh vòng tay qua eo đứa trẻ và bế em trở lại ghế sofa. Sau khi xác nhận rằng Trịnh Vĩnh Khang đang ngồi khoanh chân trên ghế sofa, anh nói: "Khang thần, em có thể giúp anh một việc bằng cách cùng anh đi chợ để mua bữa sáng vào sáng mai không?"

"Em chỉ tùy tiện nói thôi... Đừng khiến nó trở nên rắc rối nữa, cứ ăn đồ ăn ở tầng dưới khách sạn là được rồi mà." Mặt em có chút đỏ bừng, không biết là vì khóc hay vì bị Trương Chiêu trêu chọc.

"Bữa sáng của khách sạn mãi đến tám giờ mới mở, em không đói sao? Chợ buổi sáng sẽ mở lúc 5 giờ đó."

Trịnh Vĩnh Khang đột nhiên cúi đầu và im lặng trong giây lát. Sau đó, em ngẩng đầu lên, nhìn Trương Chiêu chớp mắt.

"Anh có tin tất cả những gì em nói không?"

"Chắc chắn."

Trương Chiêu không chút do dự gật đầu.

"Chiêu ca..." Trịnh Vĩnh Khang nhếch miệng, giọng điệu ủy khuất, như thể một giây tiếp theo lại sắp khóc. "Chiêu ca, anh thật tốt với em. "

"Coi bộ em thích phát thẻ trai tốt cho anh à, bạn trai nhỏ?" Trương Chiêu thực sự không thể tìm ra cách đối phó với lời nói thẳng thắn và ghê tởm của Trương Vĩnh Khang nên nhẹ nhàng nhéo cằm đứa trẻ, nghiêng người về phía trước và hôn vào môi đứa trẻ.

Trịnh Vĩnh Khang ngơ ngác nhìn Trương Chiêu, tự hỏi liệu đầu óc anh có còn hoạt động bình thường không, nhưng em không nói một lời.

"Em ngốc à?" Trương Chiêu không khỏi cảm thấy dễ thương khi nhìn thấy Trịnh Vĩnh Khang đang nhìn mình với đôi mắt trống rỗng. Anh cúi xuống hôn thêm một cái nữa, rồi dùng đầu ngón tay xoa xoa chóp mũi của Trịnh Vĩnh Khang. Trương Chiêu luôn dùng ánh mắt dịu dàng như vậy khi đối mặt với Trịnh Vĩnh Khang, và anh trông không hề giống một chàng trai lạnh lùng chút nào cả.

"Kỳ thực em cũng cảm giác được hai ngày nay em chơi rất kém, nhưng anh đối với em vẫn là tốt như vậy... Em muốn tìm cơ hội để xin lỗi anh, chỉ sợ không được. Em xin lỗi Chiêu ca, mọi người rõ ràng đã làm việc chăm chỉ, đặt hi vọng lên lính bắn tỉa là em và bảo vệ em, nhưng em luôn khiến mọi người thất vọng..."

Sau khi định thần lại, Trịnh Vĩnh Khang vẫn liên tục nói dài nói mãi.

"Em không cần phải xin lỗi anh. Mọi người đều đã thấy sự cố gắng của em và bọn anh không trách em đâu. Em đừng tự trách mình nữa được không?"

Giọng nói của Trương Chiêu rất nhẹ nhàng, giống như cái hôm mà Trịnh Vĩnh Khang thức suốt đêm kéo anh lên chơi xếp hạng. Anh xoa xoa thịt má của đứa trẻ, rồi dùng tay trái giữ má em lại, đặt tay phải lên cánh tay em, xoa xoa bóp bóp.

"Chiêu ca... em sợ lại làm anh thất vọng... "

"Cái từ 'lại' ở đâu ra nữa?" Trương Chiêu không khỏi lắc đầu, "Em sẽ không bao giờ làm anh thất vọng. Cục cưng đừng sợ."

"Trương Chiêu..." Trịnh Vĩnh Khang nói, lại cọ cọ vào lồng ngực Trương Chiêu. Sau khi nhận được lời khẳng định, Trịnh Vĩnh Khang cuối cùng cũng có được cảm giác an toàn, sau đó là cơn buồn ngủ kéo tới. "Em buồn ngủ quá à, Trương Chiêu ơi em muốn ngủ."

"Ngủ ở chỗ này à?" Trương Chiêu kinh ngạc nhướng mày, rất tự nhiên ôm lấy em. "Em có muốn quay trở lại giường không? Ghế sofa không thoải mái."

"Em không muốn tự đi đâu, Trương Chiêu à, anh ôm em đi."

Trương Chiêu không nói gì và ngoan ngoãn bế Trịnh Vĩnh Khang lên. Đứa trẻ không khác gì một con lười quấn lấy Trương Chiêu ngay khi chân em vừa nhấc lên khỏi mặt đất.

Sau khi trở về phòng ngủ, Trịnh Vĩnh Khang choáng váng đến mức vẫn nhắc nhở trương Chiêu đặt báo thức lúc 8 giờ.

"Muốn ăn ở tầng dưới khách sạn à?"

"Không đâu, anh đã đồng ý đưa em đi chợ vào buổi sáng rồi mà."

"Lúc đó là 5 giờ đấy ông tướng."

"Chắc chắn sẽ có phiên chợ buổi sáng vào 8 giờ mà!"

Trịnh Vĩnh Khang bĩu môi và tiến đến ôm Trương Chiêu.

"Ừ rồi, 8 giờ chắc chắn sẽ có phiên chợ."

Tắt màn hình điện thoại, Trương Chiêu nghiêng người ôm lấy eo đứa trẻ.

Anh xích lại gần, trìu mến xoa xoa má em: "Ngủ ngon nhé, cục cưng."

END.

Chiều em hết cỡ luôn đó Chiêu ca 🥹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net