khói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệm vụ của ngày hôm nay vốn dĩ vô cùng đơn giản, cũng chỉ là một công việc lặp lại như bao ngày khác.

Số sách viết, thanh niên họ Vương, dương hai mươi mốt tuổi, vài tháng nữa chuẩn bị bước sang tuổi hai mươi hai, trong lúc đua xe go-kart gặp tai nạn lật xe, không may lại bị mắc kẹt lại dưới chiếc xe lập tức cháy nổ vì lỗi kỹ thuật, qua đời. Đến đua xe go-kart mà cũng chết được nữa, Trương Chiêu nghĩ bụng, gặp phải thứ tai nạn hi hữu cỡ này thì cũng phải thuộc top đầu những người xui xẻo nhất trần thế rồi.

Thần Chết xuất hiện ở hiện trường vụ tai nạn sớm hơn thời khắc tử vong hai phút. Chiếc xe lật ngang bắt đầu bốc khói, chủ nhân của nó dường như bị mắc kẹt một chân dưới một phần thân xe bị dập nát, giãy dụa một hồi vẫn không thoát ra được. Cậu ta cởi bỏ mũ bảo hiểm, vừa thở hồng hộc vừa hoảng loạn nhìn xung quanh, rồi đột nhiên, ánh mắt cậu ta bắt gặp Trương Chiêu.

Trương Chiêu lặng lẽ tiến lại gần, khói từ chiếc xe cháy lan tỏa khắp chung quanh, gần như bao phủ cả hai người họ. Chắc chỉ vài giây nữa thôi, chiếc xe sẽ phát nổ. Vậy thì cậu ta nhìn thấy anh cũng phải, suy cho cùng con người cận kề cái chết cũng sẽ phải biết linh hồn mình sắp được Thần Chết tới đón đi.

Năm giây, rồi mười giây trôi qua, bốn mắt vẫn nhìn nhau. Vương Sâm Húc cũng không có vẻ gì hốt hoảng sợ hãi nữa, chỉ trơ mắt nhìn Trương Chiêu. Trương Chiêu cũng giữ vững hình tượng Thần Chết mặt lạnh, đứng im nhìn xuống tên sắp chết kia đang nằm chèo queo trên đất. Má nó, sao mà lâu vậy rồi vẫn chưa chết hả trời?

Vương Sâm Húc suốt mấy chục giây không nói không rằng gì, vẫn một gương mặt ngẫn ngờ nhìn Trương Chiêu, rồi đột nhiên với tay ra. Thần Chết lúc này bắt đầu cảm thấy thật sự khó hiểu, chết thì mãi không chết, cơ thể vẫn còn sống nhăn răng nên linh hồn cũng chưa đến lúc tách rời, nhưng đã muốn anh qua nhận hàng à?

Nhưng mà dù sao công việc của anh cũng là đón cậu ta qua cõi chết, có lẽ trong lúc này tiếp cận linh hồn cậu ta một chút lát hồi đỡ bỡ ngỡ sẽ tốt hơn. Thanh niên trai tráng hai mươi mốt tuổi chắc vẫn còn nhiều điều nuối tiếc ở đời, chết đi rồi hẳn là sẽ khó chấp nhận sự thật ấy lắm. Nghĩ vậy, Trương Chiêu cũng không ngần ngại đưa tay ra đón lấy tay người kia.

Chiếc xe go-kart vẫn bốc khói điên cuồng, đến mức Trương Chiêu thậm chí còn không nhìn rõ xung quanh Vương Sâm Húc nữa, chỉ thấy đầu cậu ta lấp ló trong làn khói và bàn tay vẫn đang giơ ra về phía anh. Một phần nhỏ trong đầu anh bắt đầu đặt một đống câu hỏi, rốt cuộc là vì sao chiếc xe này vẫn chưa phát nổ chứ, trước giờ Trương Chiêu căn thời gian vô cùng chuẩn xác, chưa bao giờ có chuyện anh lại đến sớm đến mức phải đứng giao lưu ánh mắt với người sắp chết lâu cỡ này. Nhưng nếu anh không sai, chẳng lẽ sổ sách của Người lại sai, bộ thằng cu này sẽ không chết hay sao, qua một lúc lâu như này đội cứu hộ cũng sắp đến nơi rồi.

Giữa làn khói dày đặc đến mức khó thở, Thần Chết chợt nghĩ có khi nào cậu ta sẽ chết ngạt ngay bây giờ hay không. Anh đưa tay nắm lấy tay Vương Sâm Húc, chuẩn bị sẵn sàng tước lấy linh hồn cậu ta rời khỏi thân xác sắp mất đi tỉnh táo. Hai bàn tay chạm vào nhau, Trương Chiêu có thể cảm nhận được cả từng mạch đập của đối phương. Thịch, thịch, thịch, từng tiếng, tim cậu ta đập vội vã như vừa nhận được một thứ kích thích nào đó, rồi dần chậm lại, chậm lại, như thể sắp ngừng đập.

Thịch, thịch, thịch.

Cái quái gì thế này?

Trương Chiêu hoảng hốt buông tay Vương Sâm Húc ra. Đúng vậy, anh đâu còn nắm tay cậu ta nữa, vậy thì tiếng trái tim đập liên hồi này ở đâu ra? Theo bản năng, Trương Chiêu đưa tay lên ngực mình, nơi anh cảm nhận được rõ ràng có một thứ gì đang phập phồng từng nhịp, một thứ cảm giác Thần Chết chưa từng trải qua trước đây. Không, nói đúng ra phải là, một thứ cảm giác mà một Thần Chết như anh đáng lẽ sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể trải qua.

Làn khói từ chiếc xe cháy dần tan đi, để lại một Vương Sâm Húc đã ngất lịm đi từ lúc nào không biết, nhưng cậu ta vẫn còn thở. Có lẽ ngày hôm nay cậu ta thật sự sẽ không chết. Nhưng nếu như không có ai chết, nếu như Thần Chết chẳng có nhiệm vụ phải đi đón một linh hồn mới lìa xác, thì làm sao mà anh vẫn còn đứng ở đây, dưới cái nắng chói chang của tháng Bảy như thế này chứ.

Trái tim trong lồng ngực đập không ngừng, càng lúc càng nhanh, Trương Chiêu thấy mình dần trở nên khó thở. Như thể anh có thể chết đi được. Khói đã không còn chút nào nữa, nắng chiếu thẳng lên mặt đến mức hơi rát, Thần Chết hoảng sợ trước cảm giác cơ thể mình có thực hơn bao giờ hết, dường như sẽ không thể tan biến như làn sương anh vẫn luôn quen thuộc.

Đội cứu hộ của đường đua go-kart cuối cùng cũng chạy tới nơi. Vương Sâm Húc được kéo ra khỏi dưới chiếc xe dập nát âm ỉ cháy, rồi được đưa lên cáng và đeo mặt nạ dưỡng khí. Cả một đội cứu hộ gần chục con người chạy qua chạy lại, không một ai nhìn thấy anh. Cảm giác tồn tại vô hình khiến Trương Chiêu có chút an tâm trở lại, giống như được khẳng định bản thân mình vẫn là Thần Chết, cho dù da thịt bỗng cảm giác trần trụi đến mức quá đỗi chân thật, và trái tim thình thịch từng hồi vẫn không ngừng nhắc nhở rằng nó thật sự đang tồn tại trong lồng ngực anh đây này.

Trương Chiêu thật sự không muốn gặp rắc rối. Nhưng hình như ngày hôm nay, chính anh đã trở thành rắc rối rồi.

May mắn thay, Trương Chiêu phát hiện ra sau một hồi hoảng loạn, anh vẫn chưa đến mức hoàn toàn giống như con người. Nếu cố gắng hết sức, vẫn có thể tan biến đi được, chỉ là thực thể cảm giác vô cùng nặng nề, giống như phải mang theo một đống xương thịt gỡ ra rồi lắp lại. Nhưng mặt tốt là, tan biến rồi vẫn có thể xuất hiện trở lại trần thế, dù nhiệm vụ Thần Chết của ngày hôm nay về cơ bản là đã hoàn thành. Vương Sâm Húc không chết thì là do số cậu ta may mắn, chứ Thần Chết đến nơi rồi chỉ có thể đón linh hồn người chết chứ đâu thể ra tay giết người.

Lúc Trương Chiêu phát hiện ra mình có thể hiện hình giữa đường phố Thượng Hải lúc ba giờ chiều mà không cần phải cầm theo sổ sách công việc gì cả, anh thật sự đã muốn nhảy cẫng lên rồi lập tức đi tìm Thiên Sứ của mình. Nhưng suy đi tính lại, Trương Chiêu vẫn cảm thấy việc này thật sự là điên rồ hoang đường, anh khi không bị biến ra cái dạng nửa người nửa ma như thế này, còn chưa biết nguyên nhân hay hậu quả là gì, nếu như đến tìm gặp em giữa đường giữa chợ không biết chừng sẽ gây phiền phức ngoài ý muốn rồi làm liên lụy tới Thiên Sứ đứng đầu.

Nhưng mà Thần Chết có thể làm gì bây giờ, một phần anh cũng không muốn trực tiếp chạy lên gặp Người để hỏi cho ra nhẽ. Lỡ như Người một tay sửa chữa luôn cho anh khỏi cái dạng này trong lúc còn chưa kịp tranh thủ kiếm Khang Thần chơi, chắc anh sẽ tiếc hùi hụi mất. Cuối cùng, Trương Chiêu vẫn quyết định sẽ chịu đựng cơ thể này mấy hôm, cân nhắc một chút thiệt hơn, tự mình đi tìm nguyên do trước đã rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.

Chỉ là, có trong mình một quả tim hình như không được lãng mạn như trên phim ảnh thì phải. Lồng ngực cứ kêu thình thịch như thế này thật sự rất phiền phức, thời tiết nóng bức cũng khiến tim anh đập nhanh hơn, đi đi lại lại cũng cảm thấy nhịp tim có chút không đều, tâm tình vừa lo lắng một xíu đã lại thấy tim nhảy tùm lum tùm la. Có cách nào chỉ dùng đến tim khi nghĩ đến người yêu không hả trời?

Từ bỏ việc đi bộ như một con người, Trương Chiêu tự mình tan biến rồi hiện hình lại ở một nơi khác. Bất tri bất giác, anh lại thấy mình xuất hiện trong một phòng bệnh, mà người trên giường không ai khác chính là Vương Sâm Húc. Một chân cậu ta bó bột đặt lên thành giường, mặt mũi có vài miếng băng gạc, còn lại trông có vẻ vẫn còn lạnh lặn, cũng không còn phải đeo mặt nạ dưỡng khí nữa, tổng thể trông không hề giống một người vừa cận kề cửa tử.

Trương Chiêu chẳng hiểu sao tự dưng mình lại hiện hình ở đây, nhưng có lẽ cũng tốt, anh biến thành như thế này suy cho cùng cũng là trong lúc đang định đón cậu ta về cõi chết. Nếu như muốn tìm nguyên nhân, tìm ở chỗ Vương Sâm Húc có khi lại thấy. Phòng bệnh của cậu ta cũng rất rộng rãi, được ở một phòng đơn VIP thế này có lẽ Vương ca cũng không thiếu tiền rồi.

“Anh biết là tôi nhìn thấy anh chứ?” Vương Sâm Húc cất tiếng hỏi, ngồi trên giường chống cằm nhìn Trương Chiêu.

What the fuck?

Ban nãy cả đội cứu hộ ở đường đua không ai nhìn thấy anh, sau đó anh lượn lờ ngoài đường cũng mấy tiếng đồng hồ vẫn hoàn toàn vô hình giữa trần thế, vậy thì cái thằng này là ai mà lại nhìn thấy Thần Chết chứ hả? Hay là anh biến qua biến lại nhiều quá xong bị biến thành con người mẹ nó rồi? Với lại Trương Chiêu chợt nhận ra một chuyện, tư thế ngồi của mình hình như cũng không được khách khí cho lắm, xong hóa ra người ta nãy giờ nhìn thấy hết rồi…

Trương Chiêu lập tức ngồi thẳng người dậy trên ghế, hắng giọng, “Ừm, tôi không biết đấy.”

Chẳng hiểu tại sao, anh đáp lại một câu như thế, cậu ta lại nghiêng đầu bật cười. Cái thằng này không hiểu là thấy cái gì buồn cười nữa?

“Anh muốn ra ngoài hít khí trời chút không?” Vương Sâm Húc hỏi. Trương Chiêu định từ chối, anh vừa hít khí trời mấy tiếng rồi mới vào đây đấy thôi, nhưng chưa kịp nói đã thấy cậu ta vặn người, lọ mò bò từ trên giường xuống chiếc xe lăn để cạnh đầu giường. Người ta đã quyết tâm đến vậy rồi, một câu nói không đến đầu môi tại nuốt ngược trở lại.

Vương Sâm Húc lẳng lặng kéo xe lăn ra ngoài cửa, Trương Chiêu không biết làm gì cũng lẳng lặng đi theo. Y tá bên ngoài hành lang nhìn thấy cậu ta cũng chỉ vẫy tay chào rồi hỏi cậu đi hóng gió một mình có sao không, có vẻ hoàn toàn không hề nhìn thấy cái bóng đang đi đằng sau. Vậy là chỉ có một mình Vương Sâm Húc nhìn thấy Thần Chết là anh.

“Tôi biết anh là Thần Chết đấy,” Vương Sâm Húc mở lời khi họ đặt chân lên được sân thượng của bệnh viện.

Trương Chiêu bỗng cảm thấy hơi rối trí, một phần anh thật sự hơi sốc trước lời thú nhận của người kia, cẩm nang sổ sách của Thần Chết anh đã đọc qua hết rồi, nhưng chưa từng có cái nào dạy anh phải làm gì khi cư nhiên có một người còn sống lại vừa nhìn thấy, vừa biết đến sự tồn tại thật sự của Thần Chết. Một phần khác, Trương Chiêu tự trách mình não tàn quá đi, cứ hễ bước lên sân thượng liền để đầu óc bay bổng nghĩ tới một Thiên Sứ nào đó.

Sau một hồi cố gắng che giấu sự hỗn loạn trong đầu mình, dù Vương Sâm Húc có vẻ cũng không hoàn toàn để ý đến sắc mặt của anh, Thần Chết cũng lấy lại được vẻ lạnh lùng vốn có, hỏi khẽ một câu, “Làm sao cậu biết được? Còn nhìn thấy tôi nữa…”

Vương Sâm Húc cuối cùng cũng quay xe lăn lại, cả người hướng về phía Trương Chiêu, rất nghiêm túc nói, “Tôi thấy anh trong mơ. Tôi từng mơ thấy đúng cái cảnh ban sáng, khi tôi bị tai nạn sắp chết, thì anh xuất hiện đưa tôi đi.”

Trương Chiêu cau mày, không biết phải phản ứng thế nào, làm sao mà con người lại có thể nhìn thấy trước được cái chết của chính mình chứ? Nhưng thậm chí cậu ta còn không hề chết.

“Tôi mơ thấy tay anh lạnh ngắt, nắm lấy tay tôi. Đúng là lạnh thật…” Vương Sâm Húc không đợi anh đáp lại đã tiếp lời, nói xong lại gãi gãi mũi có chút ngại ngùng.

“Rồi sao nữa?”

“Trước đây tôi chỉ mơ tới đó thôi, thì cũng nghĩ là mình chết thật.” Cậu ta nhún vai, “thế mà lại không chết.”

Ừ, tôi cũng không hiểu sao cậu lại không chết. Trương Chiêu nghĩ thầm, nhưng cũng biết lời này không nên nói ra với người vừa thoát chết.

“Nhưng ban nãy…” Vương Sâm Húc trầm ngâm một lúc, dường như phân vân có nên kể ra hay không, rồi mới tiếp tục, “Ban nãy trong lúc hôn mê, tôi lại mơ thấy anh dẫn tôi đi gặp một Thiên Sứ.”

“Hả?” Trương Chiêu giật thót mình, kêu lên một tiếng.

“Quái lạ nhỉ? Tôi có chết đâu mà anh lại dẫn tôi đi gặp Thiên Sứ được?”

Không biết có phải do có tật giật mình hay không, nhưng nghe Vương Sâm Húc nói thế, Trương Chiêu lại tưởng tượng ra cậu ta gặp được Trịnh Vĩnh Khang. Rõ ràng nhiệm vụ hôm nay của anh là đón linh hồn của cậu ta rồi đưa đi gặp Thiên Sứ mà, trong hằng sa số Thiên Sứ, biết đâu được là sẽ gặp ai.

Nhưng vấn đề là, Vương Sâm Húc đã không chết. Không những không chết, cậu ta lại còn trở thành một người dẫu sống sờ sờ ra đó lại vẫn nhìn thấy Trương Chiêu, còn biết rõ anh từ trong những giấc mơ. Trương Chiêu cảm thấy mình không chỉ là bị Vương Sâm Húc nhìn thấy, mà còn dường như là nhìn thấu tất thảy, bao gồm cả những bí mật mà ngay cả đấng trên cao cũng không biết. Giờ đây cậu ta lại nói rằng từ trong mơ cùng Trương Chiêu đi gặp một Thiên Sứ, làm sao mà anh có thể không nghĩ đến việc cậu ta sẽ gặp Thiên Sứ duy nhất của anh chứ.

“Anh làm sao đấy?” Tiếng Vương Sâm Húc hỏi khiến Trương Chiêu chợt bừng tỉnh, lại nhận ra rằng mình vừa mới tim đập thình thịch, mồ hôi vã ra như tắm.

Cái cơ thể nửa con người này thật sự phiền phức vãi, bao nhiêu lo lắng căng thẳng còn chưa kịp sắp xếp trong đầu đã để lộ ra hết trên người.

“Anh làm điếu không? Sẽ giúp thư giãn hơn đó.” Vương Sâm Húc móc từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, anh thật cũng không hiểu làm sao cậu ta nhét theo cái thứ này vào bộ quần áo bệnh nhân được.

“Hôm nay cậu hít chưa đủ khói à?” Trương Chiêu đùa một câu, nói xong trong lòng cũng bớt chút cảm giác đứng ngồi không yên vì bị con người nhìn thấu. Cũng chỉ là một con người bé nhỏ thôi mà, suýt chút nữa cậu ta cũng ngạt khói mà chết rồi.

“Tôi không hút, tôi mời anh mà.” Vương Sâm Húc lại nhún vai, “Nãy giờ trông anh căng thẳng vãi.”

“Hồi xưa tôi thử rồi, Thần Chết hút vào không có tác dụng đâu.” Trương Chiêu lắc lắc đầu.

“Ây da, làm sao bây giờ, lỡ châm thuốc mất rồi.” Vương Sâm Húc thản nhiên đáp lại, trên tay cầm một điếu thuốc thật sự đã châm lửa đưa về phía anh, trên mặt cậu ta còn nở một nụ cười trông đến là ngu xuẩn. Đùa chứ, cái thằng này có cái thói hỏi xong không chờ người ta trả lời đã cầm đèn chạy trước ô tô à?

Trương Chiêu bất đắc dĩ cầm lấy điếu thuốc hít một hơi lấy lệ. Nhớ mấy chục năm trước anh từng tò mò vì sao con người nghiện thứ này đến vậy, cũng hí hửng mua về hít lấy hít để, rồi mới nhận ra mình có hấp thụ được nicotine quái đâu mà phê, hút một hồi chỉ thấy mình thở ra phì phèo như cái ống khói di động.

Nhưng bất chợt, lần này hít vào, vài giây sau lại cảm thấy một cơn hưng phấn ập đến trong não bộ, mọi căng thẳng ban nãy dường như tan biến đi mất. Vãi, quên mất, Trương Chiêu chợt nghĩ, cơ thể này vừa mới mọc ra một trái tim có thể đẩy máu, xác thịt đều có nửa phần là thật, giờ đây anh mới cảm nhận được, nicotine bắt đầu thẩm thấu vào từng mạch máu trong người.

Thần Chết vẫn chẳng thể giải đáp được rốt cuộc vì sao mình lại biến thành dạng nửa người nửa ma như thế này. Nhưng trong một giây lát, anh lại nghĩ có lẽ cơ thể này cũng không tệ lắm, rồi rít thêm một hơi thuốc nữa.

“Thư giãn hơn chưa?” Vương Sâm Húc nhìn anh một hồi lâu rồi mới hỏi.

Trương Chiêu không trả lời, chỉ thỏa mãn thở ra một hơi khói. Người hút thuốc lâu năm nhìn thấy liền hiểu tác dụng tới rồi.

“Vậy nói anh nghe cái này.” Vương Sâm Húc mở lời, giọng cậu ta trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Tôi cũng chẳng biết vì sao, nhưng mà tôi thậm chí còn biết cả tên anh, Trương Chiêu.”

tbc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net