Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Okay, nhào vô." Tôi đồng ý và chúng tôi cùng đi xuống cầu thang.

Chúng tôi đi bộ thêm khoảng mười phút trước khi tới địa điểm. Zola phải dọa vài đứa lớp dưới mở cửa sổ để đưa chúng tôi ra ngoài. Chỉ hy vọng là sẽ không vướng vào rắc rối nào vì tội lẻn ra ngoài.

"Zola, 5 phút nữa vào học rồi. Làm sao để quay lại đây?" Tôi nhìn nhanh ra số giờ được in trên máy bán vé gửi xe.

"Thì không về nữa là được." Nó cười cợt trước sự hoảng hốt của tôi.

"Tớ không thể cúp học được, Zola." Nhất là trong tiết thầy Howell. Tôi không muốn vướng vào rắc rối nào liên quan đến hắn nữa.

"Quá muộn để về rồi. Tiết thầy Howell thì nên nghỉ học còn hơn là đi muộn." Tôi suýt quên mất nó cùng học lớp Sức khỏe với tôi và không phải ngoan ngoãn gì cho cam.

Tôi quyết định nghe lời khuyên của nó. Vả lại thầy Howell dường như lo âu nhiều hơn khi dạy lớp có tôi. Có lẽ hắn sẽ bỏ qua thôi sau những gì chúng tôi suýt làm. Hy vọng là hắn nghĩ tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ.

"Được rồi, vậy địa điểm đó ở đâu"? Tôi hỏi nó, quá mệt vì đi bộ quá lâu.

"Ngay sau tòa nhà này." Nó chỉ tay. " Trường nội trú Morrison."

"Tại sao mình lại ở một trường nội trú khác?" Tôi hỏi và Zola ra hiệu im lặng khi chúng tôi tiến đến cổng phụ của tòa nhà và leo lên.

Tôi làm theo nó và chúng tôi đi bộ thêm một lát nữa thì thấy hai đứa con trai đang cười cái gì đó. Môt đứa tóc nâu nhạt ăn mặc chỉn chu áo sơ mi trắng quần âu. Đứa còn lại thì mặc đồng phục cà vạt đen vào để tóc giống thầy Howell. Zola tiếp cận bọn con trai vô cùng tự tin còn tôi thì chỉ rón rén đi theo.

"Oliver, Phillip, các cậu lại trốn học à?" Zola hét lớn và chúng nó cùng nhăn mặt và quay lại.

"Đừng có nói thế." Đứa tóc sẫm màu quát lại và nó cười.

"Các cậu cũng trốn học còn gì." Nó hỏi. "Mang ai đi cùng thế?"

Mọi con mắt đều dồn lên tôi và bộ mặt như-sắp-bị-đâm-vào-cổ của tôi. Liệu tôi có phải nói gì không? Khi chúng nó nhận ra tôi không hé lời nào thì cả đám nhìn nhau.

"Tôi tên là Oliver. Còn cậu là?" Đứa tóc nâu nhạt hỏi.

"Cậu không cần phải biết tên tôi?" Tôi nói với sự chán chường. Đứa con trai đứng sau Oliver nhìn tôi há hốc miệng.

"Trời đất Zola, cậu mang phải học sinh ba tốt đến rồi." Oliver đảo mắt. "Con bé này chán chết." Hắn phàn nàn trong khi nhìn tôi một lượt.

"Xin lỗi, gì cơ?" Tôi sẽ không để thằng oắt này hạ bệ như vậy. Nhất là khi trông nó cũng nhạt nhòa chả ra gì.

"Tôi cứ nghĩ là nhân cách cậu giống hệt mặt mũi cậu. Nhưng hình như tôi nhầm, cậu nên ngậm miệng lại trong lần nói chuyện tiếp theo với con trai." Nó nhìn tôi đầy khó chịu.

Nó vừa nói gì cơ?

"Cái gì?" Tôi ném cho nó cái nhìn giận dữ.

"Cậu tìm thấy có gì vui ở nó thế? Phắn đi!" Nó chửi thẳng vào mặt tôi. Và tôi không chần chừ vả cho nó một phát.

"Không ai dạy mày cách ăn nói à? Mày là đồ cục cứt nhạt nhẽo nhất cái xứ này!" Tôi quạc lại.

"Có phải nó vừa đánh tao không?" Nó nhìn Zola như kiểu nó là chủ nô.

"Đúng rồi đấy." Tôi trả lời, nó nổi cơn thịnh nộ và xông đến nắm tóc tôi.

"Đừng bao giờ đánh tao." Nó đe dọa, thả tóc tao ra và tát mạnh tôi.

Tôi đứng đó, sốc một lúc. Cảm giác bỏng rát làm tôi đau đớn, tại sao Zola không làm gì? Tôi phẫn nộ nhìn về hướng nó và nó chỉ mở mắt to nhìn lại.

"Wow Zola, tớ rất vui khi được gặp lũ bạn vớ vẩn của cậu." Tôi đẩy người nó ra và rời đi.

--

Tôi không biết chính xác làm sao để vào trường mà không bị bắt. Nên tôi chỉ ngồi trên ghế băng và xoa xoa mặt. Chuông trường vang lên từ 10 phút trước và tôi không thể tìm cách quay trở lại.

Nên tôi chỉ trở vào bằng cửa chính. Vừa lúc tôi bước vào, cô Wickenburg đang nói chuyện với người đàn ông ở bàn hành chính. Cuộc đời may rủi J

"Em Williams? Em đã ở-" Cô Wickenburg sắp sửa mắng tôi nhưng khi bà nhìn thấy mặt tôi liền thốt lên. "Sao má em lại đỏ như vậy?"

Tôi không thể nói là tôi đã bị tát. "Ờm... dị ứng." Tôi nói dối.

"Và cái gì đã làm em..."

"Bụi cây ở ngoài,... chỗ gần dãy ghế băng ạ." Tôi giải thích, đám cây lá rộng trông có vẻ nguy hiểm.

"Vậy em có sao không?" Cô Wickenburg hỏi, tôi không nghĩ là cô biết cây cối ở ngoài có những loài nào.

"Vâng, em ổn ạ." Tôi nhún vai.

"Vậy hãy báo cáo cho thầy Howell và đi chịu phạt vì rời khỏi trường khi chưa được phép." Bà ta yêu cầu.

Khốn nạn thật.

"Thực ra em không ổn lắm." Tôi nói vội nhưng cô Wickenburg ném cho tôi một cái nhìn.

"Em cũng có thể nói với thầy là em đã nói dối cô. Giờ thì cô không muốn nghe thêm một từ nào từ em nữa." Bà ta nói rồi bỏ đi.

Tôi suy tính đến chuyện chuồn ra khỏi trường một lần nữa nhưng tôi nghĩ là việc đó chỉ khiến tôi vướng thêm càng nhiều rắc rối. Vậy nên tôi cúi đầu thật thấp và đi tới phòng hắn.

Đây đều là lỗi của Zola. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net