Chapter 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không níu hắn lại, vô vọng rồi.

Tôi giận dữ lao vào phòng, tôi không quan tâm mình gây ra loại âm thanh gì trên đường đi, tôi đang phát điên. Thường thì bị từ chối sẽ không khó chịu như thế này vì tôi từng thay người yêu như thay áo. Chỉ là bị thầy Howell từ chối thực sự rất đau. Có lẽ bởi vì hắn là người lớn tuổi hơn, khá chắc là tôi nhìn nhận việc này như một thử thách thú vị.

Tôi không thích hắn, tôi chỉ muốn thắng được hắn.

Tôi dừng lại và suy nghĩ kĩ hơn một lúc. Không đời nào tôi lại thích hắn thật, tất cả những gì tôi muốn chỉ là một chút kích thích, một chút thử thách trước khi rời khỏi đây. Việc này sẽ trở thành một câu chuyện vang danh khi tôi về nhà. Tao đã ngủ với giáo viên hot nhất trường nội trú, phũ hắn, rồi bỏ đi.

Đó chính là sự trả thù hoàn hảo cho việc hắn đã khiến tôi tổn thương.

Tôi cười tươi rói trước ý tưởng mới mẻ. Làm sao để thành công trong khi hắn luôn cố gắng né tránh tôi. Tôi chỉ bắt gặp hắn một vài lần trong cả tuần chưa nói gì đến quyến rũ hay cưa đổ. Thôi kệ, kiểu gì tôi cũng sẽ có được hắn trong vòng vài tuần tới.

--

Tôi cố tình đến thật sớm vào tiết đầu tiên của ngày hôm sau (wow làm sao khi mà tối qua chị thức đến tận 1 2 giờ sáng???) Tôi ngồi xuống bàn với một nụ cười ranh mãnh trong khi chờ thầy Howell đến. Maci gõ lên bàn tôi khi cậu đi qua, tôi chỉ nháy mắt lại.

Đây là một trong số ít ngày mà tôi thực sự thích mặc đồng phục. Vì đỡ tốn thời gian và có thể chải chuốt trang điểm và làm tóc lâu hơn.

"Hãy ổn định chỗ ngồi." Thầy Howell chỉ định khi bước đến bàn giáo viên. Hắn đặt sách vở xuống mặt bàn và tôi quan sát hắn. Áo sơ mi trắng, nom hơi cẩu thả giống như hắn đi làm muộn. Hắn vuốt tóc ra khỏi mặt, phải nói là nhìn sexy cực kì.

Mắt hắn nhìn đến chỗ tôi và hắn dò xem vẻ mặt của tôi. Có lẽ hắn đã nhận ra tôi trông bất cần đến thế nào. Hắn cắn nhẹ môi nhưng nhanh chóng quay mặt qua lớp học.

"Tiết học đầu tiên sẽ không học về tiểu thuyết. Chúng ta sẽ đọc Trái tim thú tội của Edgar Allen Poe." Thầy Howell thông báo. Tôi ngờ ngợ nhớ là đã đọc nó vào năm lớp 8. Tôi nhớ là nó hơi giống một tập trong SpongeBob. Cái tập có vụ giấu giày dưới ván sàn nhà.

"Hãy lấy vở ra và viết bất cứ thứ gì các em biết về tác phẩm hoặc tác giả. Nếu em không biết chút gì, hãy thử đoán xem câu truyện này nói về vấn đề gì." Thầy Howell chỉ dẫn. Tôi nhận ra tôi không có một quyển vở nào do nghỉ học quá nhiều. Hắn chỉ giảng chay suốt mấy ngày qua và phát phiếu bài tập. Tôi không hề nhận ra vở của mình chưa được trả lại.

Tôi giơ tay. "Thầy ơi."

"Vâng, em Williams." Hắn đáp, tôi xìu mặt khi nghe thấy cái tên ấy nhưng vẫn tiếp tục.

"Thầy chưa trả vở lại cho em ạ." Tôi nặn ra nửa nụ cười tinh ranh.

"Ồ, tôi hẳn đã quên mất vì quá nhiều ngày em nghỉ học. Ở lại sau giờ học nhé, chúng ta cần phải nói chuyện. Còn bây giờ, hãy viết tạm ra một tờ giấy đôi." Hắn nói với thái độ hời hợt. Ồ, cơ hội được tiếp cận đây rồi. Hoàn hảo.

Lấy một tờ giấy ra và bắt đầu viết, tôi biết câu truyện này rõ như lòng bàn tay.

"Các em nghĩ gì và biết gì về cốt truyện của Trái tim thú tội?" Hắn dừng công việc của chúng tôi lại. Một vài cánh tay giơ lên, tôi chỉ mặt dày lườm hắn. Mong là hắn có nhìn thấy.

Dù sao hắn cũng lờ đi và chọn một cô gái ở cuối lớp. Tôi tiếp tục nhìn hắn trong khi cô bạn trả lời.

"Trái tim thú tội kể về một người đàn ông giết một người đàn ông già hơn. Anh ta giấu xác dưới ván sàn. Hai cảnh sát đến nhà để hỏi cung người đàn ông. Anh ta nghe được người đàn ông già hơn-"

"Xin thứ lỗi." Tôi cắt ngang lời giải thích tệ hại của cô nàng. Ánh mắt của thầy Howell bay thẳng ra chỗ tôi với sự nhắc nhở bởi vì tôi vừa phạm luật "không nói tự do trong giờ".

"Vâng, em Williams." Hắn lờ sự thô lỗ của tôi đi.

"Bạn ấy đang đọc hết cả cốt truyện. Làm sao bọn em có thể đoán được thêm gì nữa nếu bọn em biết hết chuyện gì sắp xảy ra rồi?" Tôi phàn nàn với hắn. Hắn thả lỏng một chút và gật đầu.

"Em nói đúng, em Williams. Những ai đã đọc tác phẩm này sẽ không thể trả lời." Hắn tuyên bố ngắn gọn. Tôi nhìn sang phía cô gái đang phát biểu và ả nhìn tôi với đôi mắt hình viên đạn. Tôi đảo mắt và quay lại với bài học.

Tôi đoán là mình vừa tạo thêm một kẻ thù mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net