Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy hãy để tôi giúp em hiểu." Hắn nói khi rời hai tay xuống eo và kéo tôi sát lại gần.

"Ôi làm ơn-" Tôi cố gắng từ chối lời đề nghị nhưng hắn đã áp môi lên môi tôi. Và trong tức thì tôi đã bị cuốn vào nụ hôn ấy, lâng lâng đầy mê hoặc, khác hẳn so với hôm qua. Nụ hôn trước đó chỉ như sự đánh lạc hướng còn hôm nay thật mùi mẫn. Tôi đặt tay lên ngực hắn và ngọt ngào hôn lại.

Tôi đẩy người hắn ra và cố gắng dùng ánh mắt tội nghiệp để dập tắt ý tưởng ấy đi. Còn hắn chỉ lười biếng nhìn tôi và cười mỉa.

"Tôi biết em đang rối, Omera. Hãy để tôi giúp em." Hắn nói. Tôi nhận ra hắn đang vuốt ve eo tôi trong lúc nói chuyện và tôi không thể nhịn được cười vì cử chỉ ấy khá là dễ thương.

"Quả thật vậy." Tôi thú nhận và trước khi hắn có thể nói tiếp, tôi liền chêm vào. "Nhưng em không thể... em vẫn..." Tôi vật lộn chọn lọc ngôn từ sao cho không quá kỳ cục. Trận đánh hôm qua đã hằn lên tác động rất lớn và tôi vẫn chưa hoàn hồn. Tôi nhìn trực diện hắn để dò xem liệu hắn có hiểu lời tôi đang ngụ ý.

"Vẫn?" Hắn thắc mắc. "Vẫn chưa chắc chắn?"

"Không, chỉ là..." Mặt dần đỏ lên và tôi quyết định nói thẳng. "Em vẫn còn đau." Tôi nói lí nhí, mắt hướng xuống bàn tay đang đặt trên ngực hắn. Tôi ngước lên thử xem phản ứng nhưng chỉ thấy hắn đang ưu tư. Rồi chẳng bao lâu sau hắn lại hôn tôi.

Tôi chợt mở to mắt nhưng rồi thở phào. Có khả năng hắn đã từ bỏ ý nghĩ đó rồi. Tôi hôn đáp lại và dùng tay gạt tóc ra khỏi mặt hắn.

Tôi ngừng lại để hớp không khí và hắn gừ nhẹ khi tôi đùa giỡn với mái tóc hắn, mắt hắn nhắm nghiền trong hưởng thụ.

Hắn nắm lấy tóc tôi và lại hôn một lần nữa.

Tôi nhận ra hắn vẫn chưa từ bỏ ý định khi bàn tay ấy lần lên váy tôi, cảm nhận bờ mông và gừ lên đầy thất vọng vì hôm nay tôi mặc boyshort chứ không phải quần lót bình thường. Hắn rời tay ra một lúc và tét một cái rất ngọt.

Tôi chợt thở gấp và phải dứt khỏi nụ hôn, hắn nhìn tôi, đôi mắt bừng dục vọng. Còn tôi không thể ngừng được cảm giác kích tình này. Hắn lại đánh tôi một phát nữa, và tôi đành cắn lấy môi hắn để ngăn tiếng rên lại nhưng chỉ khiến hắn càng thêm hưng phấn.

"Mm...bé cưng." Hắn thì thầm trên môi tôi khi đánh cú tiếp theo. Hắn lùi ra sau để lật người tôi úp xuống mặt bàn. Tôi cắn chặt môi và nhắm mắt lại khi hắn chuẩn bị.

"Hãy cảm ơn tôi sau mỗi cái." Hắn nắm lấy tóc tôi.

"Vâng thưa thầy." Tôi run rẩy khi đón chờ cú tát.

"Một, cảm ơn thầy Howell."

Hắn đánh tôi hết lần này đến lần khác, và tôi thậm chí còn quên cả xấu hổ lẫn bối rối. Đến cái thứ mười thì không thể kìm được mà rên lên.

"Chạm vào em đi... làm ơn!" Tôi van nài, không thể thở nổi khi hình phạt vẫn tiếp diễn.

"Em phải bị phạt." Hắn tiếp tục còn tôi thì không còn nhớ đến cú đánh nữa và tiếp tục rên rỉ.

"Làm ơn, thầy How-" Tiếng chuông tan học vang lên cắt ngang lời tôi. Nhanh chóng ngồi dậy, tôi thu dọn đồ đạc trong khi thầy Howell vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Hẹn gặp lại ở phòng ăn." Tôi nói vội một lời tạm biệt tệ hại và chạy ra khỏi phòng.

--

Khi bước chân vào phòng ăn, tôi phát hiện mình đến sớm hơn thường lệ. Nhanh chóng ngồi xuống chỗ, tôi thở phào một cái.

Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Tôi để thầy Howell đánh mình và thậm chí còn thích nó. Mặc bản thân rơi vào trạng thái buông thả nhất ngay trước mặt thầy giáo mình. Ờm, thầy giáo rất nóng bỏng và cường bạo của tôi.

Má tôi nóng rực lên khi nghĩ về những điều tôi vừa làm với hắn.

Việc này có phạm pháp không? Tôi nhớ đã xem qua một số cảnh ôm ấp của các giáo viên và dòng chữ "Quan hệ với trẻ vị thành niên" chạy trên TV. Dù sao, tôi cũng đã đủ mười tám và chúng tôi chưa từng làm tình.

Nhưng cảm giác vẫn sai sai, tôi cũng không biết vì sao. Tôi cần lấy lại điện thoại từ chỗ thầy Howell và biến khỏi chốn này. Tôi đang dần biến bản thân thành tình huống kinh điển trong phim cấp ba và tôi sẽ không để điều đó xảy ra.

"Này, có chuyện gì thế?" Maci búng búng tay trước mặt tôi, và tôi nhận ra căng tin đã gần đầy người.

"Không có gì. Sao thế?"

"Thì cậu đã đến phòng thầy Howell, nên tớ nghĩ là..." Cậu ngụ ý cố để tôi hiểu.

"À..." Tôi đang suy nghĩ, có nên nói cho cậu ấy biết không? Ý tưởng bị dập tắt ngay lập tức vì tôi không tin tưởng cậu ấy. Tôi thậm chí còn không biết tí gì về Maci.

"Không có gì, thầy chỉ hỏi vì sao tớ nghỉ học hôm qua."

"Ồ, tuyệt."

Tôi quay người lại và cố không chạm vào mông để cảm nhận dư âm những gì đã xảy ra. Hiện tại, căng tin đã đông đủ nhưng không thấy bóng dáng thầy Howell đâu cả.

Cô Wickenburg đứng dậy và mọi người ngừng nói chuyện. "Buổi chiều tốt lành, các cô gái. Có thể các em đã biết nhưng Lập Thu sắp tới gần, vậy nên đừng có sa vào rắc rối. Hôm nay chỉ nói thế thôi, chúng các em ngon miệng."

"Lập Thu là chương trình gì?" Tôi hỏi Maci và trước khi cậu kịp trả lời, một người khác xen vào.

"Là buổi khiêu vũ dở tệ nhất trên đời." Con bé tóc vàng ngồi xuống bàn chúng tôi cùng với một bạn đồng hành tóc xoăn đỏ nữa (hình như là đi nhuộm) Cô ta nhìn chúng tôi một lượt trong khi con bé bên cạnh nở nụ cười kỳ dị.

Hai người họ tạo ra một bầu không khí rất ma mãnh và tôi dần thích nó. Cho dù tôi không nghĩ rằng bọn họ biết mình đang làm gì. Tựa như trở nên hư hỏng chỉ là điều tồn tại trong mơ. Tôi không dám can thiệp, kệ người ta muốn làm gì thì làm.

"Nó không tệ đến mức thế." Maci cãi.

"Làm ơn đi, tớ thà bị rạch mặt còn hơn." Nó đáp lời với một cái đảo mắt. "Cậu quả thật vô vị, Maci à."

"Không ai đi hỏi ý kiến cậu đâu, Zola." Maci vặc lại.

"Không liên quan, đứa mới vào kia là ai thế?" Zola hỏi.

"Chắc hẳn cậu là đứa nghĩ mình làm chị đại ở chỗ này." Tôi đáp lại, không quan tâm đến phản ứng của cô ta.

"Hài hước đấy."

Trước khi tôi kịp nói với Zola rằng đây không phải trò đùa thì tiếng cửa mở khiến tôi phải ngoảnh đầu lại. Thầy Howell bước vào với khuôn mặt hơi quá hồng hào, tóc thì vẫn như lúc tôi mới vò nó và môi hơi sưng. Hắn tránh nhìn vào mắt tôi trong khi rảo bước đến chỗ ngồi, lờ đi ánh mắt đầy nghi hoặc của cô Wickenburg.

Hắn nhìn tôi rồi quay đi nhanh tới nỗi tôi phải tự hỏi liệu mình bị hoa mắt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net