6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có một nhóm binh sĩ mất tích ở Scarlo, đã mất liên lạc suốt bốn mươi tám giờ. Nhiệm vụ lần này của tôi ở Fontaine là tìm ra nhóm binh sĩ đó, sống phải thấy mặt chết phải thấy xác."

Sóng biển khá dữ, boong thuyền nghiêng ngả, hai tay Diluc chống lên lan can, cảm giác sắp sửa ngã xuống nước. Y cúi đầu nhìn con sóng cuồn cuộn, một lát sau mới nhận ra Tartaglia đang nói chuyện với mình.

"Tôi đến Fontaine mua vài cái máy ủ rượu, ở Scarlo tôi quen vài vị quan chức, tôi có thể điều tra cùng với cậu."

Diluc không biết làm sao để theo đuổi người ta, thế nhưng y cảm thấy mình cần ở bên cạnh Tartaglia mọi lúc, chờ đợi thời cơ chín mồi rồi tỏ tình. Diluc vẫn nhìn sóng biển, trông chúng không ngừng ập về phía mình, phao cứu hộ bên mạn thuyền vừa bị sóng đánh đi mất, càng trôi càng xa.

"Fatui cũng quen vài tên quan chức, nếu trao đổi riêng tư có tác dụng thì tôi cũng chẳng cần đến đây," Tartaglia tựa lưng vào lan can, nhìn gió lớn thổi tung cánh buồm, "Đám quan đấy à, còn cả cảnh sát nữa, một là nói không biết, hai là lòng vòng tam quốc, anh có lấy thân phận ra cũng chả có tác dụng."

"Cứ đến nói chuyện với họ trước, mà nếu thất bại thì cậu định làm gì?"

Tartaglia suy nghĩ một chốc: "Không biết, đi bước nào hay bước đấy. Cái vũng bùn lầy này, anh nhất định phải bước vào à?"

Diluc cười không thành tiếng, nói: "Cậu cũng không từ chối tôi, phải không?"

"... Ha ha," Tartaglia vẫn nhìn cánh buồm, "tạm thời tôi sẽ không suy đoán mục đích anh làm thế."

Hai người họ hữu hảo bắt tay trước mặt mọi người, và rồi bỗng dưng con thuyền chao đảo theo ngọn sóng, làm tất cả những ai trên thuyền đều ngả về một phía. Tartaglia nắm chặt lan can song cũng loạng choạng mấy bước, trượt về phía Diluc. Trong lúc hoảng loạn, hắn muốn vươn tay kêu Diluc nắm chặt cái lan can, nào ngờ lại thành đưa tay che mắt y, không biết hành động này đã chọc trúng cái vảy ngược nào của Diluc, y hất mạnh cánh tay Tartaglia đi khi con thuyền nghiêng ngả dữ dội.

Cái hất này của y đã khiến Tartaglia bay xa tám trượng, mà trên thuyền lại cứ phải đặt vài chậu cây, trùng hợp không thể trùng hợp hơn, Tartaglia ngã thẳng vào mấy cái chậu, trang phục hắn bởi vậy mà lấm lem bùn đất lẫn lá cây. Sau khi Diluc bình tĩnh lại, y vội vàng chạy tới xem tình hình, và cuối cùng bị vị Quan chấp hành phẫn nộ đập một cái chậu đựng đất vào người.

"Hai anh chàng này rảnh rỗi thật đấy." Một binh sĩ tuổi trung niên vừa cắn bánh mỳ vừa cùng đồng nghiệp xem trò vui, và đến khi họ nhìn thấy hai người kia một xoay kiếm nước một vung trọng kiếm, họ liền lập tức trốn vào trong khoang thuyền. Hai mươi phút sau, con thuyền dừng lại ở bến cảng, Tartaglia và Diluc hai người một xe ngựa tới Scarlo, dọc đường không ai nói với ai một câu nào.

Cả hai người họ đều đã đổi sang quần áo giản dị, giản dị đối với họ. Sau khi tới Scarlo, Tartaglia tìm quan viên địa phương đòi công đạo trước, còn Diluc đi khắp con phố này nghe ngóng tin tức.

Dù y đã thay quần áo, nhưng mặt và tóc vẫn còn dính đầy bụi, thoạt nhìn hệt như thiếu gia quý tộc bỏ nhà ra đi, tin tức người ta kể cho y đều thật giả lẫn lộn, không thể phân biệt.

Kiến trúc nơi đây đa phần đều được xây theo phong cách hơn một trăm năm trước, người dân đa số cũng là người già, Diluc đi bộ hơn một tiếng, tuỳ ý hỏi thăm vài người đi đường và chưởng quầy hàng hoá.

"Con phố này ít người quá nhỉ."

"Bởi vì giờ là thời gian làm việc," Bà chủ đang lên danh sách hàng hoá, bà ta quay đầu lại, liếc tên nhóc thoạt nhìn hệt như cốc nước lọc này một cái, "cậu đến mua đồ à, hay là đến nghe ngóng?"

Diluc nhấc một cái dao gấp gọt hoa quả khỏi quầy hàng.

"Nếu cậu đến để nghe ngóng tin tức, vậy thì cậu tới nhầm chỗ rồi," Giọng điệu bà chủ vẫn khá thân thiện, "Tiệm làm ăn nhỏ như tôi đây chỉ biết mấy chuyện vặt vãnh linh tinh thôi."

"Lúc tôi vừa tới đây, tôi nghe nói Nhà hát Scarlo cách đây hai cây số đã chết rất nhiều người, là thật hay giả vậy, sao trên báo không thấy tin tức?"

Bà chủ nghe vậy liền lập tức đổi giọng: "Scarlo? Cái nơi ăn thịt người! Tốt nhất là các cậu đừng có mà đến đó... cậu nhất định phải có đồng đội cùng điều tra đúng không. Ở Scarlo chết toàn chó thôi, quan tâm sống chết của bọn chó làm gì."

Diluc trả tiền, y vuốt vuốt lưỡi dao lọt hoa quả, xong rồi lại cất vào trong túi áo, hỏi: "Bà rất sợ nơi đó?"

"Nghe nhạc kịch, nghe giao hưởng, xem nhảy múa ở đó thì còn được, còn lại thì đừng có đến," Bà chủ giục Diluc rời đi, "tôi chưa tận mắt thấy người chết bao giờ, nhưng mà mỗi năm đều có tin đồn mới, oán khí ở cái nhà hát đấy nặng lắm, vậy nên dù ca sĩ tôi hâm mộ có hát ở đấy thì tôi cũng không đi đâu."

Diluc lại đi ra phố. Trời nắng gắt, đường nóng bỏng, y lựa chỗ nào có bóng râm rồi đi tiếp, nhìn thấy bên cạnh có bức tường gạch xếp cao tầm mấy chục centimet, vậy là y bèn nhảy lên, hai tay đặt sau lưng giữ thăng bằng và tiếp tục đi. Một lát sau cảnh sát chạy đến, Diluc tới cổng chính của một lâu đài đồ sộ, không phận sự miễn vào, vậy là y lại đi lang thang bên ngoài, tìm cơ hội trèo tường vào trong.

Y lấy một mảnh giấy ra từ trong túi, trên giấy viết 307. Quanh đây có rất nhiều gương mặt lạ lẫm, Diluc chậm rãi đi một vòng trong sảnh lớn rồi mới bước lên cầu thang, sắc mặt hệt như lãnh đạo tới giám sát công việc, vài người đang lười biếng nhìn thấy y, lập tức giả vờ cầm bút vẽ vẽ lên giấy.

Diluc cảm thấy buồn cười vì điều ấy, y đi tới cửa phòng 307, gõ cửa ba lần, người bên trong mời y vào trong. Diluc vặn tay nắm cửa, mở cửa.

Mười mấy gương mặt trong phòng làm việc đều nhìn vị khách không mời mà tới, rất nhiều người không biết y, ngoại trừ ba người Fontaine, và cả Công Tử bên Fatui.

Sly thấy Diluc, dụi dụi mắt mấy cái rồi vui vẻ cất lời: "Ôi ngài Ragnvindr, chào buổi chiều chào buổi chiều. Này cậu kia, mang một cái ghế đến cho ngài Ragnvindr."

Diluc thấy sắc mặt Childe thay đổi một chút, hai người cách nhau hai cái bàn, trao đổi bằng ánh mắt một hồi. Diluc nhìn Sly đang rót nước bên cạnh mình trước, xong rồi lại quay ra nhìn Tartaglia.

Tartaglia thầm nghĩ, anh liếc qua liếc lại thế thì làm sao tôi biết ý anh là gì, anh qua đây xem nào, song oán thầm thì vẫn chỉ là oán thầm, hắn khụ khụ hai tiếng rồi nói với Sly:

"Ngài thân thiện với anh ta như vậy, quen nhau từ trước?"

"Ầy, cũng không hẳn," Hai bên ria mép của Sly cong lên đến tận trời, hai mắt híp nhỏ hệt cái tăm xỉa răng, nếp nhăn trên trán dường như cũng đang cười đắc ý, "ngày xưa bị Fatui đuổi đánh, trên đường gặp được ngài Ragnvindr, cũng nhờ ngài ấy giao thiệp với Fatui mà tôi mới sống đến ngày hôm nay."

Hình như Diluc đã cười một cái, y cùng quan chức Fontaine ngồi một hàng, đối diện với Fatui. Vị trí ngồi của Diluc và Tartaglia cách xa nhau, là do Sly cố tình sắp xếp.

"Chuyện nhỏ ấy mà, ông Sly cũng đừng nhắc lại mãi như thế. Lúc đó tôi cũng chỉ bỗng dưng nghĩ ra cách giải quyết thôi, binh của The Knave mà đánh với tôi thật, có khi tôi còn đánh không lại."

Bên trái Diluc là Slience, bên phải là Upright, hai người này đều là người quen của y, một người im lặng suốt buổi, người còn lại thì nhắm chặt mắt, hiển nhiên không muốn nghe Sly nói linh tinh.

"Hôm nay ngài đến đây là để?" Sly đưa Diluc một tách trà đen.

Diluc nhận lấy tách trà, đáp lời: "Mấy hôm trước tôi vừa chọn vài cái máy ủ rượu ở tiệm của ông..."

"Ồ ồ, ra là vậy," Sly vuốt bộ ria cong vút của mình, đôi mắt tựa cái tăm nhìn chiếc bàn gỗ tử đàn, mỉm cười hừ hừ, "tôi cứ tưởng ngài và ngài Childe kia đều đòi mạng tôi kia!"

Diluc cầm nắp đậy, gạt gạt miệng tách trà một hồi, y nhìn nước trà, nói: "Childe vô duyên vô cơ đòi mạng ông để làm gì, hay là đã có chuyện gì xảy ra?"

Childe tròn mắt nhìn y, thầm nghĩ, không phải anh biết rồi à, giả vờ giả vịt cái gì, hắn cướp lời, nói: "Một nhóm binh sĩ Fatui đã mất tích ở Scarlo, họ không phải hạng xấu xa gì, người Scarlo đều biết đến họ, thế nhưng đột nhiên lại mất liên lạc... Ta không muốn phải nhắc lại, nói tóm gọn, ta đến đây đòi người."

"Mất tích, còn có chuyện như vậy?" Diluc chậm rãi uống một hớp trà đen, suýt chút nữa đã nhổ ra ngoài, "Nhưng quân Fatui mất tích ở Scarlo thì có liên quan gì tới quan viên địa phương?"

Childe không biết Diluc định bày trò gì, nhưng trực giác nói hắn nên tiếp lời theo mạch suy nghĩ của Diluc.

"Không thì ta lên trời đòi người à?"

Diluc ngước mắt nhìn Childe, hỏi: "Fatui đưa quân đến Fontaine vốn đã là mấy người sai, giờ binh sĩ mất tích, rõ ràng là vấn đề của bọn binh sĩ, vậy mà lại đi trách tội Fontaine, thế không phải là làm khó người ta quá?"

Upright đứng bên cạnh bỗng dưng mở một con mắt nhìn Diluc, vậy nhưng anh ta vẫn không nói gì.

"Đúng vậy đúng vậy," Nếp nhăn trên trán Sly lại càng vui, "thưa ngài Childe, binh sĩ Fatui đến đất Fontaine chúng tôi, mà chúng tôi ấy à, thấy họ là tự động cách xa ba thước. Ngài tìm tôi đòi người, tôi thật sự không biết họ ở đâu, có khi là do chính họ không chịu nổi cách làm việc của Fatui nên bỏ trốn mất tiêu rồi."

Diluc im lặng, nhìn xung quanh một vòng.

"Hơn nữa, mấy cái tin đồn mất tích như này," Sly lại vuốt râu, "cũng chỉ có vài người biết được chân tướng, người khác người ta thêm mắm dặm muối, đồn thổi ra ngoài, mỗi người một miệng, chẳng biết giờ lời đồn đã đẻ ra bao nhiêu cái phiên bản, ngài Childe muốn chứng thực từng cái một? Khổ lắm, khó khăn lắm!"

"Ngươi..."

Tất cả mọi người đều đột nhiên đứng dậy, Diluc thấy vậy, không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ có một mình mình ngồi thì cũng không hay, vậy là y cũng đứng dậy.

"Các ngươi, người âm thầm chế nhạo, người thì thẳng thắn ra mặt luôn nhỉ. Ta biết đám yếu nhược các ngươi không ưa cách Fatui làm việc, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, ta đến Scarlo chỉ để tìm người, không làm gì khác." Childe nhìn Sly, Diluc nhìn Childe, cả hai đều sợ đối phương sẽ nói ra lời nào kinh thiên động địa.

".... Nếu ngài Childe đã nói như vậy, tôi cũng phải suy nghĩ một lát." Sly khoanh tay, cẳng chân đẩy ghế ra rồi bỏ đi, tuỳ tùng của ông ta cũng theo ông ta rời khỏi phòng làm việc.

"Ý lão đấy là gì, bỏ mặc chúng ta ở đây à?"

"Ông Sly vừa nói ông ta phải suy nghĩ một lát, chắc là đi họp với ai rồi," Cuối cùng Upright cũng đã nói một câu, "nếu ngài Childe vẫn còn thắc mắc, ngài có thể bàn bạc với chúng tôi."

"Nói với mấy người? Mấy người cũng chẳng phải quản sự, nói với các người có tác dụng gì?"

Diluc chào hỏi hai người đứng bên cạnh xong liền bước đến bên cạnh Childe, liếc liếc, "Cậu phải bồi thường cho người ta một cái bàn gỗ tử đàn."

Y lại nhỏ tiếng hỏi Tartaglia: "Sly nói chuyện lúc nào cũng giở cái giọng điệu đấy à?"

"Ờ, lá mặt lá trái, năng lực kém cỏi, đầu óc giản đơn, lúc nào cũng không muốn rước rắc rối vào mình."

"Tôi đã nói với mấy người từ lâu rồi, bàn chính sự với ông ta không có kết quả gì đâu." Diluc thấy hắn gọi cấp dưới tới đặt một túi tiền lên bàn gỗ tử đàn.

"Bây giờ chúng ta đi, Sly về nhìn thấy phòng làm việc không có ai, với cái tính nhạy cảm của ông ta, nghĩ nhiều là không tránh khỏi, thậm chí ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng sẽ chủ động tìm cậu nói chuyện thôi."

Quả thực hiện tại Childe đã muốn đi rồi, nhưng hắn nhìn mấy quan chức Fontaine, lại quay đầu hỏi Diluc: "Anh nói to vậy, người ta nghe thấy hết rồi."

Diluc khẽ nhún vai: "Không sao đâu, ta đi thôi."

"Tôi tiễn hai vị." Upright to giọng, mỉm cười với họ, đưa tay mời. Diluc và Childe đi trước, Upright đi bên cạnh Diluc, hỏi: "Lần này anh đến Fontaine, chắc không chỉ để mua máy ủ rượu đâu nhỉ?"

"Sao lại nghĩ thế?"

"Anh bỗng dưng can thiệp," Upright ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngọc, "nhất thời tôi không nhận ra anh đứng về phe nào, chắc đến bây giờ Sly vẫn nghĩ anh đứng về phía ông ta."

"Tôi chẳng đứng về phe nào hết." Diluc nói: "Nhưng tôi phải giúp vị Quan chấp hành này tìm người, anh có tin tức gì thì nhớ phải viết thư báo cho tôi... Tôi nghĩ anh đã thay thế Sly rồi."

"Ha ha ha, làm gì có, tôi chỉ là chân chạy vặt thôi à... Rảnh thì cùng uống trà nhé."

Họ đã đi tới cổng chính, khi Upright và Diluc chào tạm biệt, Upright bỗng dưng làm một động tác tay, ngay sau đó lại đổi thành vẫy tay chào. Diluc sững sờ một hồi, gật gật đầu.

"Anh thân với tên Up gì đó Light kia nhỉ." Tartaglia hỏi, "Nãy thấy anh lời lẽ ba phải, làm tôi suýt nữa tưởng anh với Sly tốt nghiệp cùng một trường."

"Upright là bạn thân của tôi khi tôi du lịch qua Fontaine, sự nghiệp của anh ấy không suôn sẻ, luôn luôn bị Sly chèn ép... Tôi với Sly chỉ gặp nhau một lần, ông ta là kẻ theo đóm ăn tàn, phiền lắm. Nếu lý do cậu tới đây hôm nay không phải để đòi người, có khi ông ta còn nịnh bợ cậu cũng nên."

Tartaglia để cấp dưới rời đi trước, hắn cùng Diluc nói chuyện trên đường. Diluc nói mình không nghe ngóng được gì, nhưng nghe được một bà chủ bán hàng nói Nhà hát Scarlo là một nơi khá âm u.

"Chúng ta đi xem kịch đi," Diluc dừng lại bên cạnh một cái biển quảng cáo, "Tối nay biểu diễn tác phẩm tiêu biểu của nhà viết kịch nổi tiếng Alcyderbiouthy... chữ gì đây, không hiểu, tóm lại vào đó thám thính chút."

Tartaglia nhìn Diluc một lượt từ trên xuống dưới, cảm giác người này lại trở thành một đầm nước chết, hắn thậm chí còn nghĩ Diluc ban nãy nói chuyện trôi chảy trong phòng làm việc giống con người hơn y bây giờ.

"Giới thiệu màu mè quá, có vẻ rất thú vị đấy." Diluc định hẹn hò với Tartaglia, nhưng dường như Tartaglia vẫn chưa nhận ra tâm tư của y. Diluc cảm thấy mình như đang độc diễn, thế nhưng y không thể doạ người ta sợ chạy mất, chỉ đành tiến từ từ.

"Chúng ta đi ăn trước, sau đó đi xem vở kịch của Albiouthy... Alcyderbiouthy." Kế hoạch của Diluc không tồi, ẩm thực Fontaine rất ngon, nhưng vở kịch thì lại quá chán, vốn hai người họ cũng khá hứng thú với biểu diễn nghệ thuật, nhưng cuối cùng đều gật gù buồn ngủ, ngủ dậy rồi liền không biết kịch đang diễn tới đâu, chỉ nhớ được ánh đèn đa sắc và những bộ trang phục lộng lẫy của các diễn viên.

"Không bằng điệu nhảy với Accordion ở quê tôi." Tartaglia hắt xì một cái, chuẩn bị đi ra thì lại bị Diluc kéo lại.

"Đêm nay hai ta ở đây, xem xem cái nhà hát này có huyền bí như người ta đồn hay không." Diluc nhìn đường, dẫn Tartaglia vào góc tối, "Đợi người ta đi hết rồi, chúng ta đi quanh xem xét."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net