Chương 2: Vườn ngày hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi trẻ dắt nhau dưới ánh dương sáng rọi, bất ngờ Lumine rụt tay mình lại:

"Childe, chúng ta... chưa thân nhau đến vậy..."

Anh quay lại nhìn, có chút bối rối nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp:

"Vậy sao? Ấy thế mà tôi đã coi cô là "đồng đội" rồi đấy! Có vẻ còn một chặng đường dài cho đến lúc tôi bên cô đủ như Paimon nhỉ?"

Đoạn nói anh chống tay vào cằm, tỏ vẻ suy nghĩ lắm.  Cô khẽ liếc anh, không muốn phá hỏng bầu không khí của cả hai, bèn đề xuất:

"Muốn đi ăn một bữa với tôi chứ? Tôi bao."

"Không không, tiểu thư nghĩ tôi là ai chứ!? Quan Chấp Hành thứ 11 của Fatui đang đứng đây mà cô lại muốn bao bữa sao?? Hơi bị tổn thương đó, có bữa bọ mà lâu ngày ta mới có dịp hội ngộ, phải để cho "công tử" tôi đây chi mạnh chứ!!!"


Anh cười phá lên, mọi ngày nhà lữ hành thấy Mora là mắt đã sáng lấp lánh rồi, quả là dịp hiếm khi lại chủ động muốn bao một bữa ăn. Đang ốm thì chắc nên ăn gì đó nhẹ bụng mà ấm áp nhỉ? Cháo thì có vẻ thường mà cũng hơi ngán, mì thì lại hơi nặng. Anh đăm chiêu suy nghĩ rồi quyết định chọn canh trứng hạt sen, vừa dễ ăn lại nhiều dưỡng chất. Cô cũng bằng lòng thuận theo anh. Cả hai cùng nhau bước đi trên đoạn đường lát đá nhỏ, anh đi trước cô theo sau, đa phần trên cả đoạn đường chỉ có anh là người nói chuyện, giống độc thoại nhiều hơn là hội thoại. Anh nói cô nghe đủ thứ trên đời, từ việc anh và Nham Thần giờ đây có quan hệ rất tốt, khả năng chiến đấu của anh đã cao hơn đến cả việc anh gửi quà về cho gia đình như nào. Từ "gia đình" vang lên khiến trái tim Lumine có chút dao động:

"Teucer...dạo này sao rồi? Đã lâu lắm rồi tôi chưa gặp lại em ấy."

Childe nghe đến tên em trai mình thì hào hứng lắm, anh vui vẻ tiếp chuyện:

"Cô vẫn nhớ sao!? Thằng bé khỏe lắm, lại còn cao lên nữa, nó vẫn thich thú với máy móc, đặc biệt là Thủ Vệ Di Tích haha."

Anh kể cho cô thật nhiều, chia sẻ về gia đình khiến anh thấy thật thoải mái, có lẽ vì gia đình là bến đỗ duy nhất khiến anh thấy an toàn. Lumine hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của Childe, bản thân cô cũng có một người anh trai mà cô hết mực kính trọng, người mà cô gửi gắm tất cả sự ước mong của mình đến những vì sao xa, dù rằng cô biết chắc chúng chẳng thể chạm tới anh trai. Anh trai cô giờ đang ở nơi xa, dù cùng ở trên đại lục Teyvat, ấy vậy lại tựa như cách nhau nghìn trùng. Anh trai cô đang ở nơi cô đã chẳng thể nào chạm tới, trái tim anh đã khóa kín trong cánh cửa nơi vực sâu không đáy, chẳng thể nào phá vỡ được. Dù như mò kim dưới đáy bể, ấy vậy cô vẫn quyết tâm tìm, phải chăng vì đường chỉ máu gia đình thật sự sâu đậm? Một hành trình gian nan, một hành trình nơi cô phải là người đi đầu và giải quyết mọi chuyện. Một hành trình nơi cô sẽ phải đương đầu một mình, một vấn đề của riêng và chỉ riêng mình cô. Vậy nên khi nghe Childe kể về gia đình với tinh thần vui vẻ như vậy, lòng cô cũng chỉ biết ước mong. Liệu cô sẽ làm gì đầu tiên sau khi hai anh em giải quyết xong mọi chuyện nhỉ? 

Chẳng hẳn phải đến đấm anh một cái vì đã để cô đợi lâu như thế đã mất! Cô khẽ cười, tự mình tưởng tượng ra những viễn cảnh nơi mà cả hai anh em sẽ cùng đồng hành với nhau, dĩ nhiên có cả cảnh cả hai làm đồ chơi hình Thủ Vệ Di Tích nữa. 

"Tiểu thư trông thoải mái hơn rồi này ~ Nói chuyện với tôi làm cô an tâm hơn sao?" 

Anh cười mỉm, tay đặt sau gáy, hơi ngoái lại còn chân vẫn thoải mái rảo bước.

"Hmm... có thể coi là như vậy? Mà... khi nào thì chúng ta đến nơi?"

Cô có hơi bất ngờ khi anh để ý đến nét mặt của cô đến vậy, hẳn cũng đúng như lời anh nói, cô có cảm thấy dễ chịu hơn chút chút so với ban sáng. Là do cuộc trò chuyện với anh hay là do cô đang tận hưởng thời gian vận động ở bên ngoài?

"Yên tâm, yên tâm, đến rồi đó! Quán ăn này hơi khuất chút nhưng đồ ăn ở đây thì miễn chê nha. Tôi cá rằng cô sẽ thích lắm đấy."

Anh vén chiếc rèm lá dày đang rủ xuống, mở đường cho cô bước vào. Mở ra trước mắt hai người là một diệu cảnh đầy hoa mĩ, quán lều tre nằm trọn dưới giếng trời, hứng từng ánh nắng đang ngả vàng trên thân trúc xanh mơn mởn, nom thật thích mắt. Trước quán có một cái ao nhỏ thả cá, lòng ao hõm sâu, tựa một chiếc gương được tráng sạch, không dính bụi trần. Một cảnh sắc chứa đựng đầy ý vị, một chốn tiên cảnh giản dị giữa phàm trần. Lumine ngỡ ngàng, sao cô chưa biết đến chỗ này bao giờ nhỉ? Như trả lời cho nét mặt của cô, Childe tiếp lời với giọng điệu tự hào:

"Nham Vương Đế Quân đã chỉ tôi đấy, hay giờ tôi nên gọi là Zhongli tiên sinh nhỉ?"

"Chỗ này thật sự rất đẹp, rất thư thái, có vẻ hợp sở thích của Zhongli thật."

--------------------------------------------------

Chủ quán là một ông lão ngót nghét cũng ngoài 70, khuôn mặt phúc hậu mời cả hai thưởng một tách trà nóng. Lumine nâng cốc, nhấp môi để cho thứ nước trà sậm màu chảy xuống cổ họng. Ban đầu là vị chan chát của lá trà khiến cô hơi nhíu mày, nhưng rồi dư vị ngọt ngào nhè nhẹ của liên hoa sót lại nơi đầu lưỡi khiến cô có chút cảm thán. Chí là một cốc trà thôi lại có thể khiến tâm trạng người đời như khựng lại, như thanh thản đi phần nào như vậy sao? 

"Cháu gái à, cháu giống cháu gái ta thật đấy. Con bé trông cũng tầm tuổi như cháu đấy, ấy thế mà chẳng thấy con bé dẫn người thương về cả, chỉ tổ khiến ta lo lắng. Mà hai đứa cũng lạ ghê, đi hẹn hò mà sao lại chọn chỗ này nhỉ? Chẳng phải lũ trẻ bây giờ ưa chốn tấp nập hơn sao?"

Cô suýt chút nữa sặc trà, ông lão nhầm tưởng cô và anh đang đi hẹn hò sao? Làm gì có hẹn hò nào mà đối phương lại quấn băng chằng chịt thế kia chứ! Cô chưa kịp cất lời thì Childe đã nhanh hơn một bước:

"Chỗ này đẹp mà ông, rất thích hợp cho những cặp đôi thích sự "riêng tư"..." 

Cô ngán ngẩm, đưa tay bịt mồm anh lại, vội vàng đính chính trước khi tình hình đi quá xa. Cô quay lại nhìn Childe, nhăn nhó và thì thầm:

"Anh nói tào lao cái gì vậy? Hay uống nhiều thuốc bắc quá nên sảng rồi hay sao? Nói thế người ta hiểu lầm đấy!"

"Ồ? Nhưng chúng ta đang đi hẹn hò thật mà?" 

Childe nghiêng đầu, tỏ vẻ ngây thơ. Lumine thở dài, chẳng rõ phải nói sao, rõ rằng anh ta hiểu nhưng lại cố tính nói vậy, giọng điệu cứ nửa thật nửa đùa. Một tô canh trứng hạt sen nóng hổi được bê ra kèm theo hai cái bát con, trứng ở trên sóng sánh, núng nính tựa mây trời. Hạt sen được thái nhuyễn, rải lên trên kèm ít hành lá khiến tổng thể bát canh trông rất hài hòa. Nhìn bát canh bốc hơi nghi ngút, mùi hương tỏa ra ngào ngạt kích thích giác quan vô cùng, nhưng lại khiến bụng Lumine có chút khó chịu, cảm giác bụng cuộn từng cơn, từng cơn không dừng.

"Nào, nói Ahhh~ đi"


Anh múc một thìa canh nhỏ, giơ lên trước mặt cô. Anh ta muốn đút cho cô sao? Nhưng cô nào có phải là em bé, cô cầm lấy thìa từ tay anh, hơi run đưa vào miệng và nuốt xuống. Nước dùng thật sự rất ngon, trứng mềm và gia vị nêm vừa phải, nhưng Lumine lại không hề thấy thoải mái, những đợt quặn nơi đáy bụng bắt đầu dữ đội hơn. Dạ dày cô bắt đầu muốn đào thải. Cô chạy vội vào khu vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Thở dốc, cô khuỵu xuống cỏ, lòng bàn tay run rẩy siết chặt lại. Bỗng, cô cảm nhận được một bàn tay to có phần thô ráp đang đặt trên lưng mình, nhẹ nhàng vuốt lên xuống để giúp cô bình tâm lại. Cô biết, đó là Childe, nhưng lại chẳng dám quay mặt đối diện thẳng mặt. Đây là điều cô ghét nhất ở bản thân, cô ghét dáng vẻ yếu đuối này, cô ghét việc chỉ vì những vấn đề nhỏ nhặt như này lại khiến người khác lo lắng. Cô đã nghĩ là cô có thể thử ăn một chút nhưng cuối cùng lại phá hỏng bầu không khí của cả hai. 

Cô không biết nên đối diện với anh như nào, ấy vậy mà anh cũng chỉ im lặng, mặc cho bàn tay mình ân cần vuốt lưng cô. Cô sợ rằng khi cô nhìn lên sẽ thấy ánh mắt thương hại, nhưng cứ để cả hai ngồi như này cũng chẳng ổn. Cô đánh liều, chầm chậm ngước lên. Trái với mọi sự lo sợ, mặt Childe lộ rõ vẻ bình thản lại ân cần. Anh hỏi han:

"Có vẻ vẫn chưa ổn nhỉ? Không sao, cứ từ từ thôi, cô đứng lên được chứ?"

Anh đỡ cô lên, tay vẫn không ngừng vỗ về tấm lưng nhỏ bé của cô. Lumine kinh ngạc:

"Anh...không thấy phiền sao? Rõ rằng anh cũng là bệnh nhân, lại còn bị thương nhiều hơn tôi mà?"

"Nhưng mà tôi vẫn ăn được."

Anh nghiêm túc đáp khiến cô câm nín. Đúng là dù anh có bị thương nhiều thì anh vẫn có thể ăn, cơ thể anh vẫn tiếp nhận đủ dưỡng chất để nuôi lấy sự sống. Ngược lại cô thương không nhiều nhưng cơ thể liên tục đào thải khiến cô mệt mỏi, sức sống cũng bị bào mòn dần dần. Ánh mắt cô dần mờ, đôi chân đang đứng bỗng như chẳng còn sức lực, cơ thể cô bẵng đầu buông thõng, ngã dần ra sau:

"Xin lỗi..."

---------------------hết chương 2----------------------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net