Chương 38: Kẻ ác bám thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Kẻ ác bám thân

Ánh trăng sáng dõi theo Hyuna ra khỏi tiểu khu, junhyun khẽ tựa vào ban công nhìn đến khi bóng lưng cô biến mất trong màn đêm mịt mờ.

Lúc về đến trường thì đã rất muộn rồi, park bom không có trong phòng, Hyuna rửa mặt xong mệt mỏi nằm lên giường, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể ngủ được.

Hôm sau, cô dậy thật sớm gọi điện thoại cho park bom, lại biết được Top đang nằm viện liền mua hoa quả đến thăm.

Bên ngoài phòng bệnh xa hoa có hai người người đứng canh trước cửa, Hyuna bước đến thì một người giơ tay ra chặn cô lại:

“ Cô là ai?”

“ Tôi là bạn của park bom, tên là hyuna.

” Trên tay cô cầm giỏ hoa quả ngó nghiêng xung quanh, cứ ngỡ đây là phòng bệnh của đại ca xã hội đen.

“ Mời cô vào.”

Cô đi qua một gian phòng nghỉ bên ngoài rồi mới vào đến phòng bệnh, liếc mắt đã thấy Parkbom đang dựa vào thành giường, hình như cô ấy đang ngủ, cô vừa muốn lên tiếng gọi thì người đàn ông ở trên giường bệnh đã lắc đầu, tay anh ta đặt trên đầu parkbom, ánh mắt đầy dịu dàng.

Lần gặp trước vì là buổi tối nên cô không nhìn rõ mặt.

Người đàn ông này có mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt hơi nhỏ, nhưng bù lại ánh mắt rất sâu, sống mũi thẳng và cao,hyuna nhẹ nhàng đặt giỏ hoa quả lên bàn, dù chỉ là tiếng động rất nhỏ nhưng cũng đánh thức parkbom.

Cô ấy xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy hyuna :

“ Đến lúc nào vậy? Sao không gọi mình ?”

“ Mình mới đến thôi.”

“ Là anh bảo cô ấy đừng gọi em.” Top hơi động đậy nhưng chân trái đã tê dại không còn cảm giác

“ Muốn để em ngủ một lát.”

park bom vui vẻ đè lên chân anh ta

“Em rõ ràng là nằm đè lên chân anh ngủ, anh không gọi em dậy, đáng đời anh.”

Tuy miệng nói vậy nhưng hạnh phúc tràn đầy trên mặt cô cùng với vẻ ngọt ngào vô tận.

Hyuna nhìn thấy cảnh này, khóe miệng bất giác cong lên, khuôn mặt hơi giãn ra, hạnh phúc như vậy thật là tốt!.

Cô chỉ ngồi chơi một lúc trong phòng, lúc chuẩn bị rời đi, parknom tiễn cô ra ngoài.

“Sao lại bị như vậy?Nhìn những vết thương ấy cũng không nhẹ đâu.”

“Bị súng bắn.” Thần sắc trên mặt parkbom dần ảm đạm, không thể che dấu nội tâm lo lắng

“Những người như anh ấy, từng giây từng phút không lúc nào là được an toàn, hyuna, mình thật sự rất sợ.”

Hyuna dừng bước, cuộc sống như vậy,ngày trước cô từng nghĩ chỉ có ở trên phim ảnh, cực kỳ xa với với cuộc sống thực tế,

“Vậy thì, có thể….”

“Mình biết cậu muốn nói gì, nhưng đã không còn kịp nữa, một khi bước chân vào giới này, nếu không có người chống đỡ thì càng nguy hiểm.”

“Có biết ai làm không ?”

parkbom lắc đầu, cười khổ “ Càng muốn dồn người ta vào chỗ chết, càng không bao giờ tự mình ra tay.”

Cô tiễn hyuna ra tận cổng bệnh viện rồi quay vào. hyuna nhìn bóng lưng Parkbom đi vội vàng đến khi mất hẳn, nhịn không được mà cảm thán, bình thường thì cô ấy luôn cực kỳ tùy tiện, vô lo vô nghĩ bất cần, nhưng khi có chuyện phải lo thì cũng sâu sắc không kém ai.

Đã vài ngày trôi qua,hyuna cũng cho rằng junhyun sẽ không tìm cô nữa, nhưng là lại thấy hắn xuất hiện.

Thần thái mệt mỏi, nhìn cũng biết những ngày gần đây anh ta sống thế nào.

Junhyun nhìn thấy cô, thì ôm cô chặt vào ngực, hận không thể vĩnh viễn chạm khắc thân thể cô vào người hắn

“ Xin lỗi em, hôm đó anh nổi nóng là không đúng,”.

Hyuna rất tỉnh táo

“ Junhyun, vì giữa chúng ta tồn tại vấn đề, anh không bỏ qua được, tôi cũng không thể lãng quên.”

“Không phải, anh hứa với em, từ nay về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa,Hyuna, tha lỗi cho anh…”

Cô cảm thấy rất mệt mỏi, lại không cam lòng buông tha tất cả, cô muốn cho bản thân một cơ hội. Hyuna nghĩ, cô cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, chẳng lẽ chỉ vì trong quá khứ đã từng có thời gian là người của Hyunseung, thì cô phải sống cả đời trong bóng tối ?

Những ngày sau đó, Junhyun đối với cô trước sau như một tốt đến không ngờ, cố gắng muốn đền bù những thương tổn mà hắn đã gây ra.

Hai tháng, Hyunseung không hề…đến tìm cô. Hyuna cảm thấy mây đen che phủ những lo lắng đang dần dần tan biến.

Yuri cũng đến tìm cô mấy lần, có khi bắt gặp cô và Junhyun ở bên nhau, thì nhiệt tình nguội lạnh, không gây sự nữa.

Còn về phần Hyunseung, a cũng không phải quên chuyện với cô, mà vì a đi công tác nước ngoài, đồng thời cũng chủ quan cho rằng với những gì đã xảy ra thì ba tháng qua đi, cô sẽ ngoan ngoãn trở về.

Nhưng a không ngờ rằng, cuộc sống của cô lại yên bình và vui vẻ như thế.

Khi Hyunseung lái xe vào trường, vừa dịp bắt gặp Hyuna lên xe của Junhyun, a cau mày, ánh mắt hằn lên vẻ u tối.

Chẳng lẽ, cô yêu hắn là thật ?

Y cười lạnh, cô mà cũng có tư cách nói yêu ?

Hết chương 38.1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net