Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đẹp trời, máy bay✈ đáp xuống sân bay Kansai cũng đã chiều tối , mọi người thu xếp hành lý đi đến khách sạn 🏢đã đặt trước.  Nhận chìa khóa 🔑phòng ở lễ tân rồi ai nấy cũng mệt nên về phòng nghỉ ngơi chuẩn bị cho công việc khó khăn sắp tới.

Shiho đang đứng một mình ngoài lang cang hóng gió ngắm toàn cảnh thành phố, cô mặc chiếc đầm mỏng đỏ hai dây nếu để một người đàn ông nào nhìn thấy cô trong tình trạng này sẽ không ngần ngại làm " đau " cô bởi vẻ đẹp quyến rũ huyền bí ấy như thách thức sự kiên nhẫn của người khác. "Thành phố Osaka về đêm🌌 thật đẹp nơi  đây được mệnh danh là nơi ăn chơi bậc nhất nhật bản chứ không phải là Tokyo vì người ở Tokyo họ luôn bận rộn với công việc không có thời gian dành cho vui chơi thư giãn, Osaka cũng là nơi tụ điểm du lịch nổi tiếng vì nó có khá nhiều hình thức vui chơi cho mọi tầng lớp chào đón tất cả mọi người nơi đây còn là tụ điểm nhiều "Phố đèn đỏ " nhất, an ninh ở đây không quá siết chặt như Tokyo người dân họ cũng rất phóng khoáng có lẽ chính vì điều này mà chúng chọn nơi đây là nơi giao dịch làm ăn còn công ty S.K.J chỉ là bù nhìn qua mắt cảnh sát".
.......................................................................
Reng reng.....⏰

Cái đồng hồ báo thức⏰ chết tiệt phá đám giấc ngủ của người khác, Shiho với tay tắt báo thức cố nán lại vài giây trên chiếc giường yêu quý 🛏thì bỗng điện thoại lại reo lên📱.Là cậu ta.

- Alo.........Shiho cậu đi ăn sáng 🍽với tôi được không?- Shinichi nói - Từ lúc máy bay hạ cánh🛬 tôi không có gì vào bụng hết, nhân tiện chúng ta bàn bạc công việc luôn.

- Ừm...............cũng được cậu chờ tôi 30p- Shiho nhẹ nhàng đáp.

Shiho đi vào phòng tắm🚿 thay đồ cô chọn một chiếc quần jean áo sơ mi cổ tim màu xanh đeo thắt lưng đúng chất sang trọng , bước ra cửa tình cờ gặp Hakuba cô lịch sự chào anh, được biết cô đi ăn cùng với Shinichi đương nhiên anh cũng muốn đi, Shiho cũng không có cách từ chối hơn nữa nếu bàn bạc công việc thì cũng nên có Hakuba.

Trên phòng ăn tầng trệt của khách sạn, Shinichi sắc mặt không mấy gì vui nhìn Hakuba với ánh mắt ó đăm răng cắn chặc, tay nắm lại từ nhủ bản thân " Kiềm chế lại nào Shinichi đây là công việc sẽ có một ngày ngươi sẽ đá bay tên Hakuba đó ".  Hakuba vẫn dửng dưng trước thái độ không vui của cậu ngồi ăn một cách tự nhiên, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Shiho và nói chuyện với cô vài câu như muốn chọc điên cậu. Shiho ăn được một chút cảm thấy từ nãy đến giờ "hơi ngoài lề" nên đi thẳng vào công việc.

- Tôi có một vài chi tiết muốn nói về S.K.J - Shiho cất tiếng - Mọi người có thấy công ty này có gì khả nghi không?.

- À.........tôi được biết con trai út của ông Onsu Karachi là một tay chơi khép tiếng ở Osaka - Hakuba quay sang trả lời cô- Anh ta còn có một thế lực ngầm nào đó và vài mối quan hệ với các tên xã hội đen để giúp cho công việc làm ăn của anh ta.

- Sao anh biết những chuyện này! - Shinichi thắc mắc hỏi anh.

- Tôi là thám tử.......nhưng trưởng thành, tôi có thể làm một số chuyện mà cậu chưa thể làm...........- Hakuba cười khiêu khích - Ví dụ như..............chuyện "lên giường" với phụ nữ chẳng hạn.

Shinichi nuốt nước bọt  kinh ngạc nhìn Hakuba bằng ánh mắt khinh bỉ " Tôi không bỉ ổi như ai kia đâu lạm dụng người khác để phục vụ lợi ích cá nhân"  Rồi cậu lấy bộ hồ sơ📔đã chuẩn bị ra đưa cho Shiho.

- Này cậu nhìn đi...........họ thường nhập khẩu một lượng lớn Urani tạo ra thuốc tăng trưởng cho cây trồng hay một số dược phẩm khác- Shinichi phân tích - Nhưng số lượng bán ra không nhiều, cách đây vài tháng họ bị bộ cục hải quan dò xét và tạm thời niêm phong hoạt động vì nhập khẩu quá nhiều Urani so với mức cho phép nhưng thấy họ vẫn không phản ứng vẫn hoạt động bình thường.

- Cũng hơi kì lạ.............- Shiho nhíu mày nhìn vào tờ giấy - Họ không thể nhập  hàng từ bên ngoài nhưng vẫn sản xuất bình thường.......không lẽ họ nhập hàng lậu.

- Có thể lắm với quan hệ của họ thì việc này không khó khăn - Hakuba nói - Vấn đề họ làm sao có thể đưa hàng vào một cách dễ dàng như vậy? .

- Mới đây sở cảnh sát Tokyo vừa nhận một vụ án của một cô gái Airi Usukawa cô ta bị bắn 🔫chết ở tại nhà - Shiho điềm tĩnh nói - Và trong quá trình điều tra tôi vô tình phát hiện được thẻ nhân viên 🏷ra vào của công ty S.K.J trong nhà của nạn nhân nhưng khi cảnh sát đến S.K.J thì họ bảo cô ta vừa nghỉ việc cách đây 1 tháng và không còn bất kỳ thông tin hay chút manh mối gì của cô ta .

- Có thể chúng đã thủ tiêu toàn bộ hồ sơ lý lịch của nạn nhân- Hakuba quay sang Shiho nói - Điều đó cũng có nghĩa là công ty S.K.J này không hề bình thường như cái nhãn bên ngoài.........Vậy bây giờ kế hoạch là gì?

- Bây giờ Hakuba anh hãy điều tra xem công ty đó đã từng giao dịch hay từng có quan hệ mật thiết với người nào? - Shinichi nghiêm giọng nói - Shiho cậu tìm hiểu xem họ nhập Urani nhiều như vậy ngoài việc làm thuốc dược phẩm họ còn có thể làm gì? Còn tôi sẽ tìm hiểu thêm về cô gái Airi Usukwa này tôi có linh tính sẽ khai thác được nhiều từ cô ta.

- Kudo................- Hakuba cười gượng ép nhìn anh " Nhóc con dám ra lệnh cho anh đây "-  Được thôi.......TẤT CẢ vì công việc.

Buổi họp kết thúc việc ai người đó làm và gần như một tuần không gặp mặt nhau, Hakuba cũng không về khách sạn nhiệm vụ của anh của rất linh động " Nghe lén thám thính" cũng không nên để một ai biết chỗ ở cố định của mình. Còn Shiho đang tích cực tìm hiểu về Urani, đã qua mấy vẫn không có phát hiện gì mới " Tại sao họ lại nhập khẩu Urani trong khi ma túy đá là loại "hàng" kinh doanh tốt nhất và nó cũng dễ che giấu cho các tay buôn lậu còn nữa họ nhập khẩu Urani rồi lại xuất khẩu để làm gì".
........................................................................

Mấy ngày rồi Shinichi không gặp Shiho, cậu lo không biết cô ấy có vì quá chú tâm vào công việc mà quên đi sức khỏe hay không? Không biết cô có ăn đủ bữa hay ngủ đúng giờ không? Cô ấy ở chỉ có một mình không biết lại gieo vào đầu những thứ vớ vẩn gì?.Hiện tại Shinichi đang ở ngoại ô thành phố Osaka cùng với anh bạn chí cốt da đen Hatori để gặp siêu trộm Kid bậc nhất thế giới mà gần đây cũng coi như đã buôn tay gác kiếm vì anh ta đã tìm ra nguyên nhân cái chết của ba mình. Một cánh diều bây ngang đáp xuống trước mui xe của Hatori nhẹ như không, đúng chuẩn phong cách của Kid.

- Hi Welcome to come back of the thief - Kid cười điểu nhìn họ đang sôi máu.
💢💢💢💢

- Binh... binh.......💫💫- Hatori cho Kaito ăn hai quả đấm vào đầu không thương tiếc- Cậu làm cái quái gì mà lâu thế hả? Chính xác là chúng tôi đã chờ cậu hơn 3 tiếng đồng hồ⌚ .

- Sorry.......because I.....- Kaito đau khổ nói không nên lời.

- Thôi tập trung vào vấn đề! - Shinichi cũng đang rất bực mình nhưng anh đang nhờ vả hắn nên thôi- Chúng tôi có chuyện này muốn nhờ cậu Kaito, cậu có thể thâm nhập vào công ty S.K.J tìm hiểu hồ sơ mật của bọn chúng giúp tôi được không? và.......bla......bla..........được không?

- Cái gì.......đó là thái độ đang nhờ người khác giúp?- Kaito bắt đầu lên giọng- Để xem sao đã............

- À...........không sao...............tôi cũng biết cậu không có khả năng - Shinichi cười nhếch môi nhìn sang Hatori nói - Hơn nữa.............này Hatori nghe nói Kazuha dạo này rất thân với Aoko đúng không?

- Xíiiiiiii...........- Kaito mặt nhăn nhó nói rồi biến mất dưới làn khói trắng để lại bức thư trắng kèm chữ ký📝 - " Được thôi coi như Kid ta đây bố thí ân huệ lần cuối để chính thức giải nghệ".

- Cậu......cậu......được lắm - Hatori cầm tờ giấy📝 vò nát tức tối nhưng nghĩ lại còn gặp cậu ta dài dài mà.........

Shinichi quay về nhà Hatori trao đổi một vài thông tin cần thiết mà cậu ta biết từ ba mình, hai người nói chuyện cũng đến tận tối, Kazuha có ghé sang bấm chuông cửa🔔 bước vào. Shinichi cũng không ở đây làm gì ngán đường người ta à! Cậu về khách sạn ghé sang phòng Shiho hỏi thăm cô thế nào? Thì ngay lúc cô bước ra khỏi phòng chuẩn bị ra ngoài. Hôm nay Shiho ăn mặc rất khác mọi ngày quần jean áo thun ngắn khoác áo khoác jean bên ngoài đi giày sneaker👟đeo ba lô🎒 lại còn đeo kính phong cách năng động làm nhém tí cậu nhìn không ra.

- Này cậu đi đâu vậy? - Shinichi cười hỏi c ô- Sao hôm nay lại đeo kính👓.

- Tôi đến bảo tàng 🏛Suntory nghe mọi người nói rất nhiều nhưng chưa có dịp đi- Shiho điềm đạm nói- Ở đó người ta còn trưng bày tranh của họa sĩ Iwasaki Chihiro, cậu có muốn đi xem không ?

- Có chứ! Vậy tôi đi với cậu - Shinichi hao hức cười rạng rỡ nắm tay cô đi, chưa bao giờ cô mời cậu đi đâu bao giờ nên cũng hơi là lạ .

Bảo tàng Suntory rất lớn nơi đây lưu trữ các cổ vật lịch sử, các tác phẩm có giá trị, các công trình nghiên cứu khoa học, vâng vâng và mây mây...............bên trong kiến trúc thiết kế kiểu mê cung tạo sự cuốn hút . Có rất nhiều thứ để xem, hai người dạo từ tầng trệt lên đến tầng cao nhất ngắm các tác phẩm lạ mắt, trao đổi kiến thức cười nói vui vẻ. Đôi khi cậu lại vò đầu cô, bụm miệng cô lại không cho nói vì gặp cái gì cô cứ trổ tài thuyết giảng những kiến thức dài dòng phức tạp. Shiho thường chú ý đến các bức tranh của họa sĩ Iwasaki Chihiro khẽ cười, Shinichi thấy cô đang cười cậu nhanh nhảu đùa nghịch kéo căng hai má cô ra cười khoái chí.

- Đau quá........Cậu làm cái quái gì thế?- Shiho ấm ức tay vẫn xoa hai má đỏ ửng.

- Xin lỗi............đau lắm hả?- Shinichi lấy hai tay xoa xoa hai má đỏ ửng cười hối lỗi- Để tôi làm nó hết đau.

- Bỏ tay ra tên ngốc - Shiho gạt tay cậu ra bỏ đi, rồi Shinichi lại lếch theo xin lỗi cô. Chuyện lặp đi lặp lại như cơm bữa.

- Này sao cậu lại muốn đi viện bảo tàng vậy? - Đi dạo một hồi trên phố đông người Shinichi quay sang hỏi cô- Mà sao tôi thấy cậu có vẻ thích mấy bức tranh đó quá vậy?

- Không có gì...........tôi đang hơi stress nên muốn đi đâu đó cho thư giãn đầu óc thôi! - Shiho cười nhẹ nói, vuốt mái tóc đung đưa trước gió - Tôi thích ngắm tranh của họa sĩ Iwasaki Chihiro khi buồn vì nó có gì đó đơn điệu và buồn giống tôi. Không giống những họa sĩ khác tranh của họa sĩ Iwasaki Chihiro có nét khá mềm mại, đơn giản có chút nguệch ngoạc như trẻ con, không cầu kì không rõ ràng không mang ý nghĩa chỉ là tuy hứng thì vẽ thôi, nó làm cho tôi có cảm giác thoải mái vì không bó buộc vào cốt truyện của bức tranh muốn nghĩ sao thì nghĩ.

- Shiho............cậu cũng sâu sắc thật đó - Shinichi cười nói, hai người cứ thế rồi đi về đến khách sạn.

- Shiho......ừm Cậu ngủ ngon💤- Shinichi nhỏ nhẹ nói rồi đưa cho cô một lọ trầm hương - Cậu đun cái này rồi để bên cạnh cho dễ ngủ, tôi thấy cậu sắp thành gấu trúc rồi đấy.

- Tôi biết rồi cảm ơn cậu! - Shiho cười đáp đưa tay lấy lọ trầm hương- Cậu cũng ngủ ngon.......Shinichi!

- Ừm.........mà khoang........cậu vừa gọi tên tôi - Shinichi đang dần tiêu hóa những gì Shiho vừa nói thì cô nhanh chóng bước vào phòng thì cô đã đóng cửa mất rồi - Này Shi......hừm.........đi  mất rồi.

Trong lòng cậu cũng vui vui, cô cũng chịu gọi tên cậu cô cũng không coi cậu như người ngoài giống trước đây, có cảm giác nó rất hạnh phúc giống như mình vừa được tặng cái gì đó quý giá. Đôi lúc cậu cũng suy nghĩ rốt cuộc tôi đối với cậu nghĩa là sao? "Mình chưa có cảm giác như vậy với ai bao giờ cả Ran" nhiều lúc Shinichi tự hỏi từ bé đến giờ cậu đã chơi thân với ai ngoài Ran đâu nên đây cũng là lần đầu tiên cậu thân thiết với con gái ngoài Ran ra! Nhưng nó không giống như lúc bên Ran hay là..💗💓.... thôi mặc kệ nó là gì cứ bên cạnh cô ấy là tốt rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net