Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Dịch ngây ngốc nhìn Châu Thi Vũ, một câu cũng không nói nên lời.

Bạn gái... Là làm bạn gái sao...Nhưng mà, không phải là bạn gái, chẳng lẽ là bạn trai sao? Chân mày nhíu chặt lại, Vương Dịch vì cái thân phận này mà rối rắm lên, lại không có thấy được sủng nịch trong mắt Châu Thi Vũ bất đắc dĩ đan vào thêm thần sắc phức tạp.

"Vậy là không đồng ý sao? Cho nên đang suy nghĩ làm sao để cự tuyệt?". Ra vẻ mất mát nói, Châu Thi Vũ nhìn Vương Dịch, giọng nói trầm thấp.

"Không phải! Làm sao lại như vậy được!". Không chút do dự phủ nhận, tiến lên một bước để cho hai người càng gần nhau hơn,.

Làm sao sẽ bỏ được... Làm sao sẽ... Em đang nghĩ đã bao lâu...". Vương Dịch tự nói lẩm bẩm một mình, làm cho Châu Thi Vũ từng trận động tâm, nhịn không được lại ôm lấy đứa trẻ đang si mê mà thâm tình nhìn mình.

Vương Dịch nâng tay lên ôm eo của nàng, trên khóe miệng hiện lên nụ cười thỏa mãn, trong lòng từng trận ngọt ngào. "Sinh nhật vui vẻ". Châu Thi Vũ bỗng nhiên ở bên tai cô nói.

"A?". Lui về phía sau từng bước kéo ra khoảng cách của hai người, Vương Dịch mở to hai mắt nói.

"Không phải chị...".

"Ha ha, tiểu hài tử ngốc, làm sao sẽ quên hôm nay là sinh nhật của em đây?". Cười khẽ một tiếng, tiếp theo từ trong túi lấy ra một cái hộp, mở ra, hai cái vòng tay đậu tương tay đang quấn quít lấy nhau nằm ở bên trong.

Vương Dịch kinh hỉ mà nhìn hai chuỗi vòng tay kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Châu Thi Vũ, nửa ngày không nói ra lời. "Sao vậy, cái này là chị tự mình làm, cho em". 

Cầm một cái trong đó đưa cho người mặt đang đầy cảm động, tiếp đó lấy ra một cái khác, cũng chính là cái Vương Dịch lúc trước đưa cho nàng, đeo lên tay của mình.

Nhận lấy vòng tay Châu Thi Vũ đưa cho, sau đó nhìn chữ ở phía trên.

Hiểu quân tình ý vị tằng khuyết, ti ngã nhất sinh kết tương tư*.

*: 晓君情意未曾缺, 司我一生相思结: Tình ý của quân ta chưa từng quên, khiến ta một đời kết tương tư. Bản dịch câu sau do bạn 嵋嵋 trên fb giúp đỡ.

Vương Dịch khẽ đọc mấy lần, yết hầu nghẹn ngào.

Ôm lấy Châu Thi Vũ, sau đó ở bên tai nàng nói, "Lấy tình cảm của khanh, bên ta cả đời, có thể chứ?".

"Ha ha, thổ lộ ngược lại sao?". Nhẹ giọng cười, trở tay ôm lấy cô, môi tiến tới mặt cô chạm một cái, "Có thể".

Lúc chạng vạng tối, hai người tay trong tay chậm rãi đi, Vương Dịch thỉnh thoảng quay đầu nhìn Châu Thi Vũ, nụ cười ngây ngô trên mặt cô khiến nàng nhịn không được hé miệng cười.

"Đứa ngốc a, còn nhìn nữa".

"Vẫn nhìn".

"Lại nhìn, nhìn nữa là chị liền ăn em". Châu Thi Vũ cố ý hung tợn nói. 

Ách?Thật ra thì chỉ là một câu đùa giỡn, lại làm cho mặt Vương Dịch lập tức đỏ lên.

Đem cô ăn...Nhớ tới chuyện Viên Nhất Kỳ nguyền rủa cô bị học tỷ xinh đẹp áp.

Châu Thi Vũ thấy trên mặt gia hỏa không thuần khiết đỏ ửng lên, tựa hồ cũng nhớ ra cái gì, vốn là vẻ mặt bình tĩnh cũng thoáng đỏ ửng lên.

Đem đầu quay qua một bên để che dấu đi, qua một lúc lâu mới trấn định lại sau đó mới nói, "Em cùng lão bản cửa tiệm kia rất quen thuộc?".

"Ân?". Nét đỏ ửng trên mặt cũng từ từ tản ra, Vương Dịch không rõ cho nên nhìn vẻ mặt đầy bình tĩnh của Châu Thi Vũ, không hiểu nàng đang nói cái gì.

"Lão bản kia là một mỹ nữ rất có khí chất".

"A?". Ngây ngẩn chớp mắt mấy cái, tiếp đó giống như là biết được cái gì lộ ra nụ cười nghịch ngợm, "Chị ghen?". 

Châu Thi Vũ ra vẻ vân đạm phong khinh cảm thấy không vui, hung hăng trừng cô một cái, "Có sao?".

"Có nha, tuyệt đối có nha, hắc hắc...". Mặt dạn mày dày nói xong, trên tay hơi hơi dùng lực làm cho khoảng cách của hai người gần hơn, Vương Dịch thấy mấy người xung quanh cũng không có chút ý các cô, động tác cực kỳ nhanh chóng hướng lên mặt của người nào đó đang trợn mắt hôn lên, "Em rất ngoan nha".

Nâng tay lên nhéo nhéo cái mũi của cô, Châu Thi Vũ giương lên nụ cười tuyệt sắc, "Rất ngoan?".

"Ân ân". Dùng sức gật đầu, Vương Dịch tiếp tục giả vờ nhu thuận.

"Phải không?". Nụ cười trên mặt càng ngày càng xán lạn, ngữ khí lại càng ngày càng nguy hiểm, trên tay hơi hơi dùng sức, làm cho cái người đang bị nhéo cái mũi phát ra tiếng kêu "Ô ô", tiếp theo mặt lạnh xuống, "Sau này không được chị đồng ý thì không cho phép hôn chị".

"..." Mặt Vương Dịch lập tức xụ xuống, giọng nói cực kỳ ủy khuất, "Tại sao a?".

"Em xem Dao Dao với Nhất Kỳ, lúc đó chẳng phải là 'phát hồ vu tình, chỉ hồ vu lễ*' sao". Buông ra rồi nắm tay của cô, do dự một chút rồi nhẹ nhàng vuốt xuống chóp mũi bị mình nhéo đỏ ửng, Nhan Mộ Sương thản nhiên nói.

*: Giải thích ngắn gọn là dù có tình cảm với người khác nhưng vẫn phải giữ đúng lễ nghĩa.

"Ngô... Hai người đó cũng không phải là người yêu". Vương Dịch không khuất phục liền biện giải.

" ? ". Bên kia, Thẩm Mộng Dao đối với kế hoạch lần này của Châu Thi Vũ nhất thanh nhị sở*, đang ngồi ở trên giường mình dựa vào tường, tay được Viên Nhất Kỳ nắm.

*: Hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày.

"Dao Dao, chị xem, sau ngày hôm nay khẳng định học tỷ Thi Vũ với Vương Dịch chính là quan hệ người yêu, vậy chúng ta...". Viên Nhất Kỳ cầm bàn tay trắng nõn kia, thật cẩn thận sơn móng tay cho Thẩm Mộng Dao, ngữ khí tràn đầy chờ mong.

"Ân... Hai người đó sẽ cùng một chỗ? Em xác định như vậy?".

 Thiên hạ đang lười biếng nghiêng người dựa vào tường, mặc áo sơmi cổ áo được tháo ra hai nút, bởi vì thân thể hơi nghiêng nên cổ áo có chút lệch ra, từ chỗ cổ áo liếc qua một cái chính là xương quai xanh tinh xảo.

Sau khi sơn xong móng tay Viên Nhất Kỳ đem bình nhỏ để qua một bên, sau đó cười như một kẻ gian tiến tới, "Dao Dao hảo, học tỷ Thi Vũ cũng phải thổ lộ, còn làm một chuỗi vòng tay như vậy, hai người đó khẳng định có thể cùng một chỗ, vậy chúng ta...". Chúng ta cũng cùng một chỗ đi.

Viên Nhất Kỳ vốn là muốn nói như vậy, nhưng mà tầm mắt rơi vào cổ áo Thẩm Mộng Dao vẫn bị lệch như cũ thì ngây người.

Thẩm Mộng Dao quyến rũ liếc nàng một cái, hiển nhiên đã biết nàng đang nhìn chỗ nào, "Tiểu Kỳ Kỳ đang nhìn chỗ nào a?".

"Ách...". Viên Nhất Kỳ hoàn toàn không nghe lời của cô, chỉ biết nhìn chằm chằm cổ áo kia, tiện thể còn rất không biết xấu hổ mà nuốt ngụm nước miếng, tiếng nuốt nước miếng còn hết sức vang dội.

Đưa ngón tay ra ngoắc ngoắc nàng, ngữ khí tràn đầy cám dỗ, "Muốn nhìn sao?".

"Ân ân". Trơ mặt đầy nước miếng tiến tới còn dùng sức gật đầu.

"Như vậy a...". Hai tay khoác lên trên vai Viên Nhất Kỳ, tiếp đó thừa dịp nàng không chú ý dùng sức đem nàng đẩy ngã xuống giường, xoay người đè lên trên người rồi nhìn nàng, "Muốn như vậy?".

"Ân ân". Trong mắt người kia chỉ còn mỗi sắc đẹp.

"Tiểu Kỳ Kỳ ~~". Giọng nói Thẩm Mộng Dao nũng nịu kêu nàng, "Em nói xem, ai là vạn năm thụ a?".

"... Ân?". Viên Nhất Kỳ rốt cục thanh tỉnh, lúc này mới phát hiện mình đang bị Thẩm Mộng Dao áp ngã xuống giường từ trên cao nhìn xuống, "Dao Dao, chị...".

"Ân? Em vẫn chưa trả lời đây? Ai là vạn năm thụ?".

"Ách...". Thật ra có chút hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Mộng Dao, nhưng Viên Nhất Kỳ lại không nói ra miệng, mà là nói sang chuyện khác, "Đương nhiên là đồ đần Vương Dịch rồi!".

"Vậy chị và em thì sao?". Người đang đè ở trên người nàng không thuận theo nói.

"A...". Viên Nhất Kỳ không biết trả lời thế nào.

Thật ra trong đầu nàng đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần việc đem Thẩm Mộng Dao áp dưới người hung hăng... làm cái gì đó, nhưng mà bây giờ ở loại tình huống này, nàng dám nói sao?Nàng có thể nói sao?. 

"Tiểu Kỳ Kỳ, chị đã quyết định rồi". Thẩm Mộng Dao lộ ra một nụ cười cám dỗ rồi tiếp theo rất vô tội nói, "Người ta không có kinh nghiệm, hay là chờ chị học tập làm sao để công tiểu Kỳ Kỳ thật giỏi rồi nói sau, chị luyến tiếc làm đau em".

"A? Ơ?". Viên Nhất Kỳ sợ ngây người, ngước nhìn nữ nhân vẫn còn đang cười quyến rũ, rốt cuộc một câu cũng không nói nên lời.

Ý tứ của Dao Dao, là muốn nàng làm vạn năm thụ?. 55555, nàng không muốn a...

Ánh trăng lượn lờ trên đầu ngọn liễu, người ước hẹn sau hoàng hôn.

Sau khi ăn cơm tối xong Vương Dịch cùng Châu Thi Vũ đi rạp chiếu phim xem phim, lúc đi ra thì bị một cô bé ngăn cản.

"Tỷ tỷ, mua một bó hoa đi". Cô bé nhìn nhìn Vương Dịch, lại nhìn Châu Thi Vũ, cuối cùng, vẫn là sợ hãi nói với Châu Thi Vũ.

Người được hỏi trên mặt mang theo ý cười liếc nhìn người bên cạnh hiển nhiên có chút ấm ức, tiếp đó thì ngồi xổm xuống nói với cô bé, "Người bên cạnh chị là tỷ tỷ, nếu em nói với chị ấy 'tỷ tỷ, chị thật là đẹp', chị sẽ mua toàn bộ hoa giúp em, thế nào?". Vương Dịch đổ mồ hô mãnh liệt.

Cô bé người ta sở dĩ không kêu cô mua, là vì không biết nên gọi cô là tỷ tỷ hay là ca ca, bây giờ ngược lại thì tốt quá...Tỷ tỷ, chị thật là đẹp?.

ORZ.

Cô bé tựa hồ cũng bị lời nói của Châu Thi Vũ làm cho 囧, nhưng mà sau khi nhìn nguyên bó hoa to trong tay mình, vẫn là quyết định nói câu kia với tỷ tỷ thoạt nhìn tuyệt đối không thể sử dụng từ xinh đẹp để hình dung này.

Tay cầm hoa đưa đến trước mặt Vương Dịch, tựa hồ là đang chuẩn bị tâm lý, cô bé qua một lúc lâu mới nói, "Tỷ tỷ, chị thật là đẹp". 

"..." Vương Dịch nhìn nữ nhân bên cạnh đã cười đến bả vai run lên một hồi, rất im lặng nhận lấy hoa, tiếp theo con ngươi xoay vòng vòng, ngoắc gọi cô bé đến bên người cô, sau đó hạ thấp giọng nói gì đó.

Vẻ mặt cô bé tựa hồ càng vô tội, do dự nhìn Châu Thi Vũ còn đang cười ở một bên, lại nhìn Vương Dịch, cuối cùng gật gật đầu, chạy đi qua nói với Châu Thi Vũ còn đang tò mò nhìn mình và Vương Dịch, "Ca ca, anh thật là soái".

Châu Thi Vũ khì khì bật cười một tiếng, sau đó vỗ vỗ đầu cô bé, "Được rồi, lại chỗ cái người dạy em nói như vậy đòi tiền đi".

Nghịch ngợm cười cười với Châu Thi Vũ lộ ra răng nanh trắng bóc, Vương Dịch lấy tiền ra đưa cho cô bé, sau đó nhận lấy bó hoa kia, tiếp đó liền thấy cô bé chạy như bay.

"Em nhìn em xem, dọa tiểu bằng hữu người ta chạy rồi". Châu Thi Vũ đi tới chọt chọt sống mũi Vương Dịch, "Để cho em dạy hư tiểu hài tử".

"Là chị dạy hư trước nha !".

"Đâu có, chẳng lẽ em ấy không nên kêu em là tỷ tỷ sao?".

"..." Vương Dịch đổ mồ hôi xuống, tiếp đó mới nói, "Nhưng em. . . . . Cho tới bây giờ chưa từng bị gọi như vậy thôi...". Đủ loại quái dị.

Châu Thi Vũ không kiềm được sủng ái cười cười, "Em là bạn gái của chị mà". 

Vương Dịch cau mày một cái, "Chị là bạn gái của em".

"Phốc... Đều giống nhau mà".

"Không giống nhau!". Không chút do dự phản bác.

Đây chính là đề cập đến vấn đề ai công ai thụ đây, Vương Dịch âm thầm ở trong lòng suy nghĩ.

" ? ". Châu Thi Vũ như đang có điều suy nghĩ nhìn cái người vẫn rất kiên quyết một chút, tiếp theo bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Nhưng mà Vương Dịch là vạn năm thụ a".

Cô không muốn làm vạn năm thụ nha.

Nhìn thiên hạ sau khi nói xong câu đó thì cười muốn lật người, Vương Dịch âm thầm hạ quyết tâm khi trở về ký túc xá nhất định phải cùng Viên Nhất Kỳ học tập thêm một ít tài liệu nữa.

Kiên quyết không thể bị công!. "Tốt lắm, không đùa em nữa". Duỗi một ngón tay ra chọt chọt trán của cô, "Về nhà thôi".

"A?".

"Làm gì vậy, thì là về nhà".

"...". Vương Dịch ngơ ngác gật đầu một cái, tiếp theo ngây ngốc cười cười.Ân, về nhà.

Đối với Vương Dịch mà nói sinh nhật hạnh phúc nhất đã trôi qua, sau đó kỳ thi cuối kỳ cũng đến làm cho nhiều người đều rất đau đầu.

Vương Dịch với Viên Nhất Kỳ là thuộc loại 'ngày thường không nghiêm túc', trong giờ học thì không nghe giảng, lúc nhàm chán thì sẽ ôm sách xem một chút, mặc dù hai người lúc nào cũng chơi đùa, nhưng cho tới bây giờ cũng không có bị thi lại, cho nên lúc hai người đối mặt với cuộc thi cuối học kỳ, cái này tuyệt đối là ở trạng thái không sao cả.

Châu Thi Vũ với Thẩm Mộng Dao là thuộc loại 'nghiêm túc trong giờ học', sau giờ học trừ bỏ bận rộn công tác ở bên ngoài thì sẽ rút ra một chút thời gian để tự học, cho tới bây giờ hai người đều lấy được học bổng cao nhất, cho nên hai người này đối mặt với cuộc thi cuối học kỳ, thì tuyệt đối là hết sức nghiêm chỉnh.

Làm cho hai người ký túc xá 302 trước giờ đều làm theo ý mình không chăm chú học bài, bị hai người ở ký túc xá 403 yêu cầu bản thân nghiêm khắc nhân tiện yêu cầu nghiêm khắc lão bà của mình luôn, tai họa đã đến tới ký túc xá 302.

"A, thảm rồi thảm rồi, Dao Dao bảo ngày mai lúc tự học sẽ rút ra vài từ học ngày hôm qua để cho tớ học thuộc mấy từ ngữ thường dùng". Viên Nhất Kỳ vừa vào nhà trọ liền bắt đầu giậm chân, tiếp theo thì giống như con kiến trong chảo nóng vòng tới vòng lui.

Sau khi ngày quốc tế thiếu nhi vừa qua không bao lâu thì tất cả chương trình học đều dừng lại.

Từ đó về sau, Vương Dịch với Viên Nhất Kỳ liền rơi vào cuộc sống có chút bi kịch.

Mỗi ngày đều đi theo Châu Thi Vũ với Thẩm Mộng Dao đi phòng tự học ôn tập, hết lần này tới lần khác hai người có thể dễ dàng ôn tập mà không có đi xuống làm cho người ta nóng nảy, hoặc là tụm lại đùa giỡn, hoặc là hai người đều điên cuồng bấm điện thoại, nhưng mà lại không chăm chỉ học tập.

Vì thế hai nữ nhân chờ mong người yêu của mình có thể lấy được thành tích tốt tức giận.

"Ngày hôm qua cậu nắm bắt được phần từ ngữ kia sau đó không phải liền bắt đầu học thuộc sao? Sợ cái gì?". Vương Dịch cầm bút trong tay cấp tốc viết lên sách bài tập, trong miệng cũng nói theo. 

"Cái gì a, chỉ là cầm ở trong tay mà thôi, ai đời lại ngồi học thuộc a...". Viên Nhất Kỳ nằm sấp ở trên giường ai oán nói, "Từ khi hai chị ấy không cho hai ta ngồi cùng nhau, mỗi ngày tớ đều chạy lại ngồi gần Dao Dao... Lúc đó đương nhiên là nhìn chị ấy rồi, ai lại đi xem mấy cái từ đơn gì nữa a?".

Bút trong tay dừng một chút, Vương Dịch thở dài, lại bắt đầu làm bài, "Hai chị ấy cũng muốn tốt cho chúng ta".

"Đúng vậy a...". Viên Nhất Kỳ tiếp lời, sau đó trở mình ngửa mặt lên nhìn trần nhà, nhớ tới Thẩm Mộng Dao vì mình không chăm chỉ mà lo lắng, vốn là đang ai oán thì chuyển thành ngọt ngào, "Ô ô, Dao Dao thật tốt...".

Tiếp theo người nào đó không sợ chết còn chưa học thuộc từ đơn mà bắt đầu ở trên giường lăn lộn.

Vương Dịch không nói gì liếc nàng một cái, lại bắt đầu nghiêm túc làm bài trên sách bài tập.

Cô có thể đoán được ngày mai lúc Thẩm Mộng Dao khảo bài Viên Nhất Kỳ thì Viên Nhất Kỳ sẽ có bao nhiêu bi thảm.

Vẫn là nhanh nhanh làm sách bài tập mà học tỷ xinh đẹp đưa cho cô nha, ngày mai học tỷ xinh đẹp muốn lấy ra vài đề mục để kiểm tra cô, thật là đủ loại bi kịch a. Lúc này, trong ký túc xá 403, Thẩm Mộng Dao đang cầm sách ngữ pháp nhìn nhìn, bỗng nhiên "Xì" một tiếng rồi bật cười.

Châu Thi Vũ đang cầm bút lựa ra một ít đề mục trong sách bài tập chép ra giấy thì nghe được âm thanh rồi quay đầu nhìn cô, "Vui vẻ quá vậy?".

"Ha ha...". Thẩm Mộng Dao cười càng xán lạn hơn, "Mới vừa rồi tớ bảo Nhất Kỳ ngày mai rút ra vài từ đơn để học thuộc, biểu cảm của em ấy lúc đó, ha ha...".Nhớ đến vẻ mặt đau khổ của người nọ, nụ cười trên mặt càng trở nên ngọt ngào ôn nhu.

Khóe miệng Châu Thi Vũ câu lên, nhàn nhạt cười một tiếng, cũng nhớ lại lúc cầm quyển sách bài tập đưa cho Vương Dịch làm cũng nói sẽ lấy ra vài đề mục bên trong để khảo bài cô, mặt cô lúc đó suy sụp xuống, ngữ khí trêu chọc nói, "Cậu, lực chú ý đều ở trên người Nhất Kỳ...".

"Sao đây?". Nghe được lời nói trêu chọc của Châu Thi Vũ, Thẩm Mộng Dao nhàn nhàn mở miệng nói, "Xế chiều ngày hôm nay tớ nhìn thấy người nào đó, thừa dịp Vương Dịch gục xuống bàn ngủ mà nhìn không chớp mắt luôn a".

"Cậu không phải cũng giống nhau sao, không biết là người nào nguyên cả buổi chiều tự học đều nắm tay Nhất Kỳ đây". Châu Thi Vũ không cam lòng yếu thế phản kích lại.

"Nhưng mà tớ thích Nhất Kỳ nhà tớ nha". Trong mắt Thẩm Mộng Dao lộ ra thâm tình, không có một chút che dấu nói.

Đúng vậy... Nàng cũng thích Vương Dịch nhà nàng.

Châu Thi Vũ nâng tay trái lên đem một cọng tóc rũ ở trước mặt nhét vào sau tai, tầm mắt rơi vào sao chép của mình muốn Vương Dịch làm mấy đề mục mình cho, nụ cười trên mặt cũng hạnh phúc ngọt ngào.

Đáng tiếc sau khi nhìn đến máy tính của mình thì hạnh phúc ngọt ngào này vẫn là biến mất.

Từ lúc bị bạch y thư sinh cự tuyệt, Châu Thi Vũ lòng tự trọng luôn luôn rất mạnh không chút do dự đem Du kiếm giang hồ trong máy tính của mình xóa đi.

Dù là như vậy, nhưng thân ảnh màu trắng kia vẫn sẽ ở lúc nàng không có phòng bị mà nhảy vào trong đầu.

Thích Vương Dịch, thời gian sau đó mới chậm rãi xác nhận.

Từ trước đến nay vẫn vậy, thế là nên sao? Những lời này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở trong đầu nàng, vì vậy, dần dần, từ lúc bắt đầu không chỉ là cảm động Vương Dịch cố chấp cùng quan tâm, mà là vì đồng dạng thường thường ra hiện tại nàng trong đầu, vì thế, dần dần, bắt đầu không chỉ là cảm động Vương Dịch chấp nhất cùng săn sóc, mà dần dần từ phần chăm sóc ấy mà kêu ngạo lên.

Thân ảnh bạch y thư sinh dường như đã chậm rãi phai khỏi cuộc sống của mình, số lần mình nhớ hắn càng ngày càng ít đi, số lần nhớ tới đứa ngốc lúc nào cũng cười hề hề ngày càng nhiều.

Dường như, Vương Dịch đã dần dần đem bạch y thư sinh từ trong lòng mình gạt ra ngoài.

Nhưng mà, có đôi khi, không biết tại sao, lúc nào cũng đem Vương Dịch thích mặc áo sơmi trắng, cùng với bạch y thư sinh liên hệ cùng với nhau.

Đến cuối cùng, Châu Thi Vũ cũng không phân rõ được rốt cuộc chính mình là bị làm sao, vì sao lại có cảm giác Vương Dịch với bạch y thư sinh đôi khi rất giống nhau.

Ảo giác như vậy, lúc xế chiều ngày hôm nay còn xuất hiện. Khi đó, chính mình đang viết đề mục, theo thói quen quay đầu nhìn đứa trẻ lúc nào cũng không chăm chỉ đang làm gì, lại phát hiện cô đã gục xuống bàn ngủ say.

Dừng bút lại, một tay chống cằm nghiêng mặt nhìn cái người dù ngủ mà vẫn còn cau mày, nhịn không được một trận đau lòng, tiến gần lại vuốt trán của cô muốn đem mấy vết nhăn kia xóa đi.

Trong lúc ngủ mơ Vương Dịch tựa hồ cảm nhận được khí tức của nàng, tâm tình một mực bất an lúc này lúc này mới được trấn an lại, chân mày cũng giãn ra.

Là bởi vì cảm thấy không có cảm giác an toàn đi.Châu Thi Vũ nghĩ như vậy, tiếp theo nhớ tới chuyện ba mẹ của Vương Dịch, im lặng thở dài, khống chế được xúc động muốn ôm cái người vẫn còn đang ngủ kia.

Tay từ trên trán di chuyển đến một bên gò má, ở trên làn da trắng nõn bóng loáng nhẹ nhàng vuốt ve.

Kiểu tóc trung tính, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn bóng loáng...

Tầm mắt từ đầu xuất phát từ cái trán cho đến lông mày rồi đến cái mũi và miệng, Châu Thi Vũ không chút kiêng kỵ nhìn Vương Dịch, đột nhiên cảm giác được đứa bé này thật ra rất có thiên phú làm tiểu bạch kiểm.

Tiểu bạch kiểm? Nghĩ tới từ này, trong lòng không hiểu sao lại đau đớn khó chịu một chút.

Hơi hơi cắn môi không để cho mình nhớ tới đạo thân ảnh kia, bởi vì vị trí tự học là trong một góc hẻo lánh, lại gần ở chỗ để máy điều hòa nhất, Châu Thi Vũ không biết bởi vì nguyên nhân gì, thân mình khẽ run một cái. 

Vương Dịch vốn là đang ngủ nhưng bỗng nhiên cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, theo thói quen bất mãn chu chu mỏ ra, tiếp theo thì chậm rãi mở mắt ra, trong mắt vẫn còn điểm mơ màng, nhưng ngoài ý muốn phát hiện người bên cạnh đang run rẩy.

Ân? Người vẫn còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn theo bản năng ngẩng đầu lên nắm cánh tay vẫn còn đang trên mặt mình, cảm thấy được có chút lạnh lẻo thì sau đó không chút do dự đứng lên đem quạt điều hòa quay sang chỗ khác, dưới ánh mắt kinh ngạc của Châu Thi Vũ lúc này mới trở về vị trí của mình.

"Đứa ngốc...". Trong lòng vừa mới nổi lên bóng ma bởi vì động tác của Vương Dịch thì lập tức biến mất, Châu Thi Vũ hờn dỗi thấp giọng kêu cô, trong lòng không biết đã bị cô làm xúc động biết bao nhiêu lần, càng thêm mềm mại.

"Ân?". Chớp chớp mắt, Vương Dịch cố sức muốn làm cho mình thanh tỉnh để học bài, nhưng mà không chống cự được cơn buồn ngủ, tay trái đặt trên bàn, tay phải nắm tay trái người bên cạnh, tiếp đó lại nằm úp sấp lên tay trái đang để trên bàn ngủ thật say, mà trước khi ngủ trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net