CHAP 1: VỤ ÁN ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mạn Nhu, con gái của mẹ."

Người phụ nữ trên gương mặt thấm đẫm nước mắt,  từng bước chân nặng nề đi dọc trên con đường quen thuộc, đi được một đoạn bà dừng lại quay đầu nhìn sang cửa hàng tiện lợi trước mắt bà. Hình ảnh quen thuộc, song những đoạn ký ức về con gái tên Mạn Nhu trở về trong tâm trí bà, đau đớn ngồi bệch xuống đất khóc lớn.

Có lẽ tại cửa hàng tiện lợi này chính là nơi diễn ra những kỉ niệm đẹp nhất giữa bà và đứa con gái yêu dấu của bà.

"Xin chào, xin các anh hãy tìm ra hung thủ và nguyên nhân cái chết của con gái tôi."

"Chúng tôi muốn xin thông tin về con gái của bà."

"Trình Mạn Nhu, con bé đã mất cách đây được 2 năm....."

Một cuộc điện thoại trao đổi giữa bà và người ở bên đầu dây diễn ra giữa màn đêm tĩnh lặng.

***

Hiện tại đã là tối khuya, Owen buồn bực nằm dài trên chiếc sofa, chân phải gác lên chân trái, nhớ đến những chuyện cũ gầy đây làm cậu cảm thấy bức rức khó chịu.

"Đến bây giờ chỉ huy vẫn chưa giao nhiệm vụ hả?", Owen bậc người ngồi dậy

"Vẫn chưa." Henry ngồi đọc sách ở ghế sofa phía đối diện Owen thuận miệng trả lời.

"Nhóm mình đâu yếu đâu? Sao chỉ huy cứ chăm chăm vào mấy nhóm khác vậy?" Owen nghĩ đến chuyện về trụ sở lại cảm thấy bất bình về việc chỉ huy đối xử với nhóm mình.

"Kiên nhẫn chờ thôi.", Hana

"Hana à, cậu là nhóm trưởng. Bộ chỉ huy không báo gì lại à?", Owen hướng mắt về phía Hana.

"Không, từ lúc ở trụ sở nhận đồng phục, sau đó về nhập học. Tính đến nay mình đã nhập học được một tuần rồi và vẫn chưa có tính hiệu của chỉ huy.", Hana chậm rãi nói.

"Katherine đâu?" Owen giờ mới để ý không thấy Katherine ở đây, theo phản xạ quay trái quay phải tìm.

"Ngủ rồi, cậu ta ngủ từ giấc nào rồi.", Hana

"Nhỏ này nhàn ha, không cảm thấy bức rức bất công hả?", Owen

"Cậu ấy còn mừng khi không được giao nhiệm vụ thì có, chứ ai như tụi mình nhổn nhào bữa giờ." Henry

Katherine, Hana, Owen và Henry nhóm bốn người họ là thành viên của một tổ chức chuyên điều tra về các vụ thảm sát hoặc những vụ án bí ẩn chưa có lời giải. Tổ chức được thành lập bởi một vị chỉ huy đã từng là đội trưởng đội cảnh sát chuyên điều tra các vụ án. Sau này khi rời đơn vị, ông đã thành lập nên một tổ chức với mục đích tham gia điều tra phá án.  Hiện tại tổ chức của ông là tổng cộng có cho mình hơn hàng trăm vụ án được điều tra phá giải thành công.

Đến một thời điểm thích hợp, ông sẽ tiếp tục đi tìm nhân tài và đào tạo ra một nhóm mới. Tính đến nay tổ chức đã có được năm nhóm, mỗi nhóm được cử đến những khu vực khác nhau và tập trung điều ra các vụ án ở khu vực đó mà chỉ huy gửi lệnh đến.

Bất kể ai khi được chọn vào tổ chức, mọi thông tin từ tên cho đến ngày sinh, nơi ở của họ sẽ được tổ chức che lấp bằng một hồ sơ thông tin mới, họ không được công khai tên tuổi và nghề nghiệp thật của mình cho bất cứ ai, kể cả lúc bắt đầu vụ án hay kết thúc vụ án vẫn phải dùng biệt danh mà tổ chức cấp cho. Có như vậy mới dễ dàng đi vào những vụ án mà điều tra mà không bị phát hiện. 

Quay về với nhóm Owen, những ngày gần đây cả nhóm không nhận được lệnh điều tra vụ án đến từ chỉ huy. Điều này làm nhóm có chút thất vọng, vì nghĩ rằng nhóm không đủ năng lực để được chỉ huy giao việc. Từ lúc ra quân đến giờ số vụ án mà nhóm nhận được chỉ dưới năm, trong khi nhóm khác thì số vụ án của họ có thể kết lại thành một cuốn lịch. Đã vậy là những vụ án mà phải nói là... dân thường còn làm được, cần gì đến nhóm.

Chắc có lẽ vì họ chưa đủ tuổi chăng? Nên chỉ huy không dám đưa những vụ án cao hơn, khó khăn hơn. Tại khi ra quân cả bốn điều chỉ mới mười bảy tuổi....

Hmm, chắc đó cũng là một phần lý do. Mà nghĩ cũng lạ, ở trong tổ chức mọi người được chọn đều là những người trưởng thành, cứng cáp. Vì phải ở trụ sở luyện tập mài dũa cho thật chắc chắn. Nên lúc chỉ huy ra lệnh chọn bốn người  Katherine, Hana, Owen và Henry thì cả trụ sở một phen bất ngờ, không tin vào tai vào mắt. Thậm chí thời gian luyện tập của cả bốn còn ngắn nhất ở trụ sở luôn ấy.

"Trời ơi, nhóm nghỉ đông cũng lâu quá rồi. Chỉ huy ơi thương nhóm con đi mà.", Owen bất lực ngã người nằm dài trên ghế, tiếp tục than vãng.

Sau tiếng than trời than đất của Owen, đột nhiên cùng lúc từng điện thoại của từng người vang lên tiếng chuông báo. Cả ba ngay lập tức lấy ra xem, hiện vào mắt họ chính là thông báo nhiệm vụ đến từ chỉ huy. 

Song một dòng chữ được hiện lên ngay sau khi cả ba người nhấn nút nhận thông báo:

"Nữ sinh Trình Mạn Nhu tự tử cách đây hai năm. Lời đồn về bóng ma của nữ sinh Mạn nhu. Lập tức điều tra."

"Trường mình có hả?", Owen thắc mắc.

"Không rõ, nên mới điều tra." Henry

"Ê, vậy là có vụ án thật rồi đúng không?"

Owen hai mắt sáng rực, cậu vui mừng đứng phắt dậy. Sau bao nhiêu ngày chờ đợi cuối cùng chỉ huy cũng đã gửi cho nhóm một vụ án, yêu cầu thực hiện điều tra. Làm cậu cứ tưởng phải cứ tiếp tục chờ đợi trong vô vọng, mất kiên nhẫn.

"Ủa mà chuông reo vậy Katherine nó không hay hả? Sao thấy im re không có động tĩnh." Owen thắc mắc.

Tất nhiên thông báo cũng được chuyển đến điện thoại của Katherine, nhưng gần như cô nàng chìm quá sâu vào giấc ngủ nên dù tiếng chuông báo có vang lên inh ỏi cỡ nào cô nàng vẫn không có động tĩnh. Đến khi Hana đi vào phòng kiểm tra, đi đến cầm lấy điện thoại của Katherine để tắt thông báo, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh cho cô nàng.

"Cậu ấy vẫn ngon lành ngủ nha." Hana báo cáo tình hình lại cho Owen và Henry.

"Này cũng đoán được sương sương." Henry

"Ok, trước mắt để Katherine qua một bên. Còn bây giờ tiến hành vào nghiên cứu hồ sơ vụ án. Owen, đi in thông tin vụ án mà chỉ huy gửi đến cho chúng mình đi.", Hana nhìn sang Owen, giao nhiệm vụ cho cậu

Một lát sau, Owen đã mang ra cho Hana và Henry những thông tin về vụ án.

"Ê, tôi thấy vụ này ba đứa mình làm thôi nha. Katherine để sang vụ khác.", Owen sau khi đọc xong thông tin về vụ án, thấp giọng lên tiếng.

"Hiểu ý"

Henry cũng đoán được lý do tại sao Owen đưa ra lời đề nghị này, ngay từ những câu đầu của thông tin về vụ án cậu liền nghĩ đến Katherine có thể sẽ khó làm vụ này.

"Điều tra vụ tự tử, với làm sáng toả tin đồn bóng ma nữa sinh này. Gợi ý của chỉ huy nói vậy, bảo đảm với đứa nhát như Katherine đọc xong dòng này xó ra quần." Owen lạ gì với nỗi sợ này của Katherine

Vụ án ngoài cái chết do tự tử của nữ sinh này còn được thêm khắc những tình tiết bí ẩn mang yếu tố tâm linh. Những lời kể, đồn của học sinh đều được  ghi hết vào tài liệu này. Với một người sợ mọi thứ về chuyện kinh dị như Katherine thì vụ án này cô nàng sẽ khó mà thực hiện tốt.

"Trình Mạn Nhu là nạn nhân chính của vụ án này. Cô gái xinh đẹp này đã mất cách đây được hai năm. Theo thông tin từ phía nhà trường đăng tải là do áp lực việc học dẫn đến tự tử. Thế nhưng người nhà nạn nhân lại không cho vậy. Ngay ngày con gái mình chết, bà cũng không được tận mắt thấy thi thể, chỉ biết rằng con gái đã mất." Hana bắt đầu thuận lại vụ việc

Ngưng một lúc Hana nói tiếp: "Tuy nhiên sau cái chết ấy của Trình Mạn Nhu, nhiều học sinh đã đồn rằng cứ mỗi chiều tà đặc biệt vào những mùa thi cử nếu ai ở lại trực nhật đặc biệt là ở một mình đều sẽ thấy bóng dáng của cậu ta xuất hiện, và oan ức khóc than. Thậm chí còn một nguồn tin cho rằng, Trình Mạn Nhu vì chết oan nên vong hồn cậu ấy còn vươn vẩn ở trường, cứ bất kể ai qua lại ở khu vực cô ta mất ngay lập tức sẽ bị vong hồn cô ấy doạ cho điên loạn. Từng có người đã bị."

"Nhưng chỉ là lời đồn." Owen

"Chính xác, bởi vậy nên chúng ta mới nên làm rõ." Henry

"Tóm lại nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra nguyên nhân cái chết có phải là tự tử hay không, và cuối cùng là dập tắt làm sáng toả cái tin đồn nhảm nhí về hồn ma này." Hana thống nhất lại nhiệm vụ.

"Thế bắt đầu như nào?" Owen

"Tất nhiên, phải thông tin về Mộng Nhiên" Hana

"Sắp tới là cuộc thi xếp vào lớp chọn, chắc chắn một điều ngày mai tin đồn này sẽ được đào lên. Vì trong đây có nói mỗi kì thi đều được đào lại, thậm chí có nhiều học sinh tin vào chuyện đó còn đến địa điểm Mạn Nhu chết để lập đàn cầu xin các kiểu." Hana bồi thêm.

"Tìm thông tin Mộng Nhiên không khó, nhưng việc ở lại đêm Katherine nó chịu không đó." Owen

"Không chịu cũng bắt nó chịu." Henry dứt khoác nói

Bàn xong việc cả ba trở về phòng ngủ. Đến sáng hôm sau, thông tin về vụ án đã được đến tai Katherine. Đúng như dự đoán của cả ba, ngay khi nghe xong cô nàng sắc mặt tái mét, lập tức lắc đầu liên tục lên tiếng từ chối.

"Thôi, dẹp đi. Mấy người điên rồi, tại sao lại nhận cái vụ án tào lao này.", Katherine phản ứng dữ dội

"Ê, lệnh của chỉ huy từ chối được à?" Owen

"Ôi trời, mấy người không thấy kinh dị hả? Lỡ bị vong hồn cô ta ám cho bị điên rồi sao?" Katherine

"Có thật đâu? Tin vừa thôi." Owen

"Ủa không phải là chỉ huy kêu tụi mình tìm hiểu có thật hay không hả?"

Cả ba đứng lời không biết trả lời lại câu hỏi của Katherine như thế nào. Ngẫm lại nghe cũng thấy có lý.

"Tóm lại, cậu đừng hòng từ chối vụ này. Đây là lệnh của trưởng nhóm." Hana kéo Katherine lại gần ôm cô bạn vào trong lòng.

Giờ giải lao, một mình Katherine đi đến nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh. Nghe xong chuyện về án làm cô mất hồn cả ngày, không thể tập trung vào bài học. Nghĩ đến là rợn hết cả da gà.

Giây sau một nhóm hai học sinh nữ kéo nhau vào nhà vệ sinh đến ở bồn rửa tay chỉnh trang, soi gương.

"Này, hai ngày nữa là đến ngày giỗ của Trình Mạn Nhu rồi đó. Không biết nhỏ Mộng Nhiên có nhớ không ta."

"Chắc phải nhớ rồi, bạn thân mà. Ê mà dụ oan hồn nhỏ đó có thật không? Cứ tới gần thi là bị khơi lại, nghe mà sởn da gà."

"Thật chứ, mày không nhớ thằng khờ Triết Triết ở lớp A hả? Nó ở lại ôn thi đến đêm ở thư viện mới về. Lúc về nó vô tình đi ngang ngay chỗ Mạn Nhu tự tử sau đó thì thấy hồn ma của nhỏ đó, cái bị doạ cho xáo trộn tâm trí xin chuyển trường rồi đó."

"Eo ôi, rợn cả da gà."

"Ê, mà tao nghĩ Mộng Nhiên có liên quan đến cái chết của Trình Mạn Nhu."

"Sao sao?"

"Mày nghĩ đi, Mông Nhiên cực ghét ai nhắc về Mạn Nhu. Vả lại tao thấy.." Nữ sinh đột nhiên im lặng, không nói tiếp

"Thấy gì? Chu Nhi nói đi.", cô bạn liên tục năn nỉ Chu Nhi kể

"Thấy cái sự ghét của nhỏ Mộng Nhiên khi nhắc đến Trình Mạn Nhu chứ thấy gì.", Chu Nhi chớp chớp mắt nói

"Trời, ai mà không thấy."

Katherine từ trong phòng vệ sinh đẩy cửa đi ra, hai nữ sinh theo phản xạ quay về sau nhìn cô nàng. Cả ba đứng nhìn nhau một lúc sau đó nữ sinh kéo nhau rời đi trước, chỉ còn mỗi Katherine.

Cô nhìn nhóm nữ sinh đi rồi, bất lực dựa vào tường thở dài, giọng run rẩy như sắp khóc: "Mình không muốn làm về vụ án này chút nào đâu."

Về lại lớp, Hana phát hiện sắc mặt Katherine có chút tái nhợt cô vội vàng đứng lên đỡ cô bạn vào chỗ nhẹ nhàng hỏi thăm. Owen và Henry ngồi phía sau cũng theo đó chồm người lên thăm hỏi tình hình.

"Sao vậy?"

"Thật tình, không muốn lại càng dính."

Hana không hiểu Katherine đang nói về cái gì, gương mặt cô bạn nhăn nhó khó coi, cách vài giây lại lắc đầu thở dài.

"Nói rõ coi nhỏ này." Owen mất kiên nhẫn với Katherine

"Biết rồi, có tin tức rồi. Này, bây giờ tôi nói tin tức về Mạn Nhu đổi lại ba người cho tôi ở nhà, miễn đến trường vào ban đêm được không?"

Katherine chủ động đề xuất một cuộc trao đổi, khai thật là cô sợ lắm, mới nghe kể thôi đã gần như ám ảnh tới nơi. Giờ mà bắt đi điều tra lỡ có thật chắc cô đứng tim ngất chết.

"Đâu ra, ngừng suy nghĩ đó đi. Cuộc trao đổi này vô hiệu." Henry dập tắt hy vọng của Katherine, cậu dứt khoác bác bỏ cuộc trao đổi này.

"Thật chứ!"

Katherine cắn môi nhăn mặt liếc nhìn Henry, im lặng một lúc cô cũng bắt đầu kể lại cho mọi người chuyện cô nghe được lúc nảy ở nhà vệ sinh. Những gì cô nghe được đều được thuận lại một cách rõ ràng, không sót một chi tiết.

"Chu Nhi? Biết lớp mấy không?" Hana

"Không, chắc chung lớp với nhỏ Mộng Nhiên." Katherine đoán

"Owen vô việc đi, tìm thông tin Chu Nhi ở lớp nào." Henry đẩy khuỷu tay Owen

"Máy ở nhà, sao mà tìm." Owen

Giây sau cậu bồi thêm: "Thì thử đi, Chu Nhi biết rõ Mộng Nhiên vậy thì ít nhiều gì khả năng cao là học chung lớp rồi." 

Ra về, vì Katherine là người nghe cũng như là người gặp được mặt của Chu Nhi nên cả nhóm đã cử cô đến lớp Mộng Nhiên tìm thử. Tuy nhiên kết quả lại không có, bù lại Katherine bắt gặp được cô bạn đi chung vào nhà vệ sinh với Chu Nhi.

"Này bạn ơi." Katherine chạy theo, gọi cô bạn lại.

"Sao vậy? Cậu là ai?", cô bạn khó hiểu nhìn Katherine

"Bạn có phải là bạn của Chu Nhi không?"

"Phải, mà cậu là ai?" cô bạn kiên nhẫn lặp lại câu hỏi

"Katherine lớp B, muốn gặp Chu Nhi hỏi một chút chuyện."

"Cậu ấy đi hẹn hò với Cao Lãng rồi."

"Hẹn hò? Với Cao Lãng?" Katherine cau mày

"Ừ! Không biết Cao Lãng à? Nam thần đấy. Đây cho coi ảnh", cô bản mở ảnh đưa cho Katherine coi

"Là cậu ta à? Là Cao Lãng?" Katherine chỉ vào ảnh lên tiếng hỏi

"Đúng! Mà cậu ta không tốt, mình đã khuyên với Chu Nhi đừng qua lại với cậu ta, nhưng mà Chu Nhi vẫn cứng đầu."

"Tại sao vậy?" Katherine thắc mắc

"Này, cậu công nhận nhiều chuyện thật đấy. Không quen biết mà cứ hỏi."

Katherine đột nhiên bị cô bạn mắng cho một câu, ngay lập tức nổi nóng nhưng vì nhiệm vụ nên khó khăn buộc bản thân kiềm lại.

"Ok, cảm ơn à." 

Katherine nghiến răng, gắt giọng đáp rồi xoay người bỏ đi, phải nhanh chóng đi về nếu không con nhỏ đó sẽ bị cô nhịn không được mà vung tay đập cho một trận mất . Về đến nhà cả bốn tiếp tục vào việc điều tra dựa trên thông tin từ Katherine. 

"Con nhỏ đó coi trừng đi, nói chuyện đàng hoàng không được hay gì.", nhớ lại chuyện vừa rồi làm Katherine tức giận, đứng ngồi không yên.

"Bình tĩnh, đừng nóng, không sao.", Henry ngồi cạnh, lên tiếng xoa dịu giải toả cơn giận của cô nàng.

"Này, Owen xong chưa?" Hana

"Chờ một chút, chuyện cũng khá lâu thêm vào là video đã bị xoá nên khôi phục lại hơi mất chút thời gian."

Owen ngồi trước máy tính thuần thuật gõ phím, thao tác chuột. Sở trường mạnh của Owen là thiên về IT, và cũng là một trong những lý do cậu lọt vào mắt xanh của chỉ huy và được mời về trụ sở đào tạo.

"Okay, xong."

Cuối cùng Owen cũng khôi phục lại được CCTV, sau đó chiếu lên cho mọi người xem. Trong video Mạn Nhu đang đứng nói chuyện với ai đó, hành động rất thân mật với một chàng trai.

"Ủa? Thằng Cao Lãng nè." Katherine phát hiện người con trai trong video là người mà cô được bạn nữ sinh lúc nảy cho xem ảnh

"Cao Lãng?", Henry, Hana, Owen không hẹn mà đồng thanh lên tiếng.

"Cao Lãng, cái thằng trong đó là Cao Lãng. Tua chậm lại đi, hồi chiều được xem hình qua nên biết."

Nghe vậy Owen tua chậm lại video để xem rõ mặt chàng trai tên Cao Lãng mà Katherine nói.


"Tìm thông tin cậu ta." Hana

Tìm thông tin thì quá dễ với Owen rồi, chỉ trong tích tắc mọi thông tin lẫn hình ảnh về cậu ta đã có đầy đủ.

"Thiên Mộng Nhiên, Trần Cao Lãng. Cả hai hiện tại là kẻ tình nghi chính trong vụ này."

Hana, cầm lấy tấm ảnh của cả hai vừa được máy in ảnh in ra dán lên bảng.

"Ê, Cao Lãng và Mộng Nhiên hình như có chơi với nhau." Owen nhận ra điều gì đó sau khi tìm được mạng xã hội của cả hai.

Ở trang mạng xã hội của Cao Lãng là những ảnh update về việc chơi bời ở các hộp đêm cùng với đám bạn của cậu ấy, trong ảnh trai, gái đều có đủ cả. Điều mà Owen phát hiện là tấm ảnh vào hai năm trước cách ngày Trình Mạn mất là 2 ngày, Cao Lãng đang ôm hôn một cô gái mặt đồ da beo bó sát lộ ra các vòng rõ ràng.

Giây kế cậu mở trang mạng xã hội của Mộng Nhiên, lướt về những bài cũ cậu phát hiện có Mộng Nhiên có up tấm ảnh mặc bộ đồ da beo bó sát giống y như cô gái trong ảnh. Thời điểm up ảnh này của cả hai là vào sáng hôm sau, nhưng dòng trạng thái thì lại khá trùng khớp.

Ở Cao Lãng đăng dòng trạng thái là: "Bữa tiệc tối qua thật tuyệt vời."

Còn với Mộng Nhiên chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Tối qua."

Với những tình tiết như vậy cả bốn đã xác nhận được rằng cả hai là bạn nhau, và chơi chung với nhau ở hộp đêm, người Cao Lãng ôm hôn chính là Mộng Nhiên.

"Cả hai đều đăng vào ngày 03/09, vậy là buổi tiệc diễn ra vào tối ngày 02/09. Còn CCTV quay cảnh Cao Lãng ôm Mạn Nhu là vào sáng ngày 29/08." Hana dựa vào những gợi ý trước mắt suy nghĩ phân tích.

"Thằng Cao Lãng này lăng nhăn thật. Cá luôn, Trình Mạn Nhu sau khi phát hiện hai người sẽ có trận cãi nhau. Ê, nếu vậy Cao Lãng là người giết Trình Mạn rồi nguỵ tạo thành vụ tự tử." Katherine nói ra suy nghĩ của mình.

Cảm thấy nó khá là hợp lý.

"Tự nhiên giết? Lý do?" Owen phản bác, làm gì mà dễ dàng như vậy. 

"Thì đó..., up ảnh công khai ít nhiều gì Trình Mạn cũng phát hiện." Katherine

"Này, từ ngày 29/08 đến ngày 02/09 dư sức để Trình Mạn với Cao Lãng nói lời chia tay đó." Henry

Cái này cũng hợp lý.

"Bây giờ tên Cao Lãng đó còn quen nhỏ Chu Nhi gì đó." Owen

"Ngày mai phải kiếm Chu Nhi để hỏi chuyện." Hana

Tạm thời cuộc họp đến đây, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi. Tuy nhiên vẫn một mình Hana ở lại tập trung quan sát kĩ lại video và hình ảnh về Mộng Nhiên và Cao Lãng.

"Bọn họ đến quán này khi chưa đủ tuổi, vậy chắc chắn đã có người bảo lãnh. Nếu đúng có người bảo lãnh thì sẽ có thứ trao đổi, khả năng là tiền hoặc là...." Hana chợt nghĩ đến việc gì đó cô kinh ngạc thốt lên: " Không lẽ..."

Ngày hôm sau, một tin xấu truyền đến tai cả bốn người đó là Chu Nhi đã nghỉ học, rút hồ sơ và xin chuyển trường. Một học sinh đã kể lại tối qua sau khi học ở thư viên về đã nhìn thấy Chu Nhi đi về hướng địa điểm mà Trình Mạn Nhu đã chết và cho rằng cậu ta đã bị hồn ma của Mạn Nhu doạ cho phát điên nên mới phải chuyển trường gấp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net