Chap 16: Những kẻ ngốc yêu nhau (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Đức Chinh à, cậu sai rồi, mau xin lỗi tớ đi''

Tiến Dũng đi đi lại lại trước hiên nhà, trong đầu lặp lại duy nhất mỗi câu ở trên, cậu đang cực kì ấm ức, đã bốn ngày trôi qua mà vẫn chẳng thấy bóng dáng người thương ở đâu. Rốt cuộc Đức Chinh có biết mình đang giận hay không?

Tức giận, ấm ức là thế, nhưng Tiến Dũng nào hay biết, người kia vốn chẳng thèm để tâm. Người ấy còn đang vui vẻ, thoải mái mà đi cắm câu, hái hoa bắt bướm ngoài đồng kia kìa

Chinh đang đi trên bờ ruộng, vai vác cái cần câu, trên tay cầm một xô cá, dù ít, nhưng vẫn có một hai con. Cậu đang trên đường quay trở về nhà thì bắt gặp tụi thằng Đại thằng Đức đang rủ rê mấy đứa trong xóm cậu đi tắm sông....Mà hình như chẳng còn đứa nào mặn mòi với cái trò tắm sông này nữa rồi

- Ê, tụi bây đi đâu đó

- Tắm sông, mày đi chung cho vui

Chinh cầm xô cá trong tay giơ lên

- Tao mà đi tắm là tụi nó sình hết

- Nhiều ghê ha, một, hai, ba...

- Có mấy con, thả cho rồi

Thằng Đạithằng Đứcbĩu môi, giọng khinh thường

- Bố mày hôm nay xui thôi

- Rồi có đi không?

- Đi!!!

Mấy đứa kéo nhau ra ngoài khúc sông lớn, nguyên cả một đội quân, như đi đánh giặc. Nhưng mà đối với mấy người trong xóm, giặc không ai khác chính là chúng nó, chúng nó ồn ào lắm, không để cho ai ngủ nghỉ gì nên bị chửi cũng không ít, nhưng mà đối với chúng nó, vui là được. 

Ở một diễn biến khác, Tiến Dũng đã không thể chịu đựng hơn được nữa, ấm ức trong lòng cậu không thể giữ mãi được, cậu phải tìm chỗ xả ra và đương nhiên không ai khác ngoài Đức Chinh, cậu ta chính là thủ phạm gây nên chuyện này mà. Thế là Tiến Dũng đội nắng, đạp xe đến nhà Đức Chinh

- Cô ơi có Chinh ở nhà không cô?

Dũng lễ phép chào hỏi, đối với mẹ Đức Chinh, Tiến Dũng là một đứa trẻ ngoan, lễ phép, học giỏi lại còn đẹp trai chả bù cho thằng con trai nhà mình

- Nó đi câu cá từ hồi sáng rồi con

- Dạ, cô biết chừng nào Chinh về không cô?

- Cô cũng không biết được, mà nó đi lâu rồixíu nó đói là nó mò về thôi hà. Con kiếm nó có gì không?

- Dạ có xíu công chuyện

- Con ra quán ngồi chờ nó đi, ra đây, cô làm nước cho uống

- Dạ con ngồi trong này được rồi cô

- Ra đây, mau lên

Thấy không thể từ chối được nên Dũng đành đi theo mẹ Chinh ra ngoài quán ngồi, thời gian dường như trôi qua cực kì chậm, Tiến Dũng đã chờ năm phút rồi...là năm phút đó, được rồi Chinh dám để mình chờ năm phút vậy mình sẽ hôn cậu ấy năm cái, được rồi, được rồi.

Năm phút, mười phút, mười lăm phút trôi qua............

Vẫn chưa thấy bóng dáng của Đức Chinh, không được, để mình chờ lâu như vậy, phải phạt, đúng rồi, phải phạt...phạt cậu ấy hôn mình một trăm cái........

Chinh đang hí hửng xách cái xô không về nhà, cậu nghe lời tụi thằng Đại  mà thả đi mấy con cá, dù sao cũng không nhiều, thả làm phước vậy. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả Đức Chinh đó chính là ướt nhẹp vì hồi nãy tắm sông làm gì có đồ đâu mà thay. Cậu mở cửa đi vào nhà, nhìn thấy Tiến Dũng ngồi trước quán, cậu cũng khá bất ngờ nhưng lại chẳng biểu hiện trên mặt

- Cậu sao vậy? Té sông hả?

Dũng đứng bật dậy sau khi nhìn thấy bộ dạng của Chinh, một trào lo lắng dâng lên trong lòng, a cái con người hậu đậu này thật khiến cho con người ta lo lắng mà

- Tắm, not té, cậu đang làm gì ở đây???

Chinh cười cười nhìn Tiến Dũng

- Đang đợi cậu

- Đợi tớ làm gì?

- Đợi cậu xin lỗi tớ

- Tớ có làm gì sai đâu

Chinh chẳng hiểu trời trăng mây nước gì cả, cậu có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi, ngộ à nhen

- Thứ nhất, cậu nhận thư tình của người khác trước mặt tớ

- Thứ hai, cậu để tớ đợi 1 tiếng 16 phút 30 giây

- Cậu có nói trước là hôm nay cậu sẽ tớ nhà tớ đâu, làm sao tớ biết được cậu đang đợi tớ 

Chinh vừa nói vừa đi vào trong nhà, chẳng thèm để ý tới Dũng, cậu lách ngang qua người Tiến Dũng đi một mạch vào nhà, còn Tiến Dũng, thật sự cậu đang bốc hỏa, là Chinh ngang ngược hay là Dũng ngang ngược vậy? Dũng nhanh chân đi theo Chinh, níu tay Chinh nói

- Thay đồ đi

- Không cần cậu nhắc

Chinh cũng đang nổi giận, tự nhiên tội lỗi ở đâu trên trời bị Tiến Dũng đổ hết lên đầu, là ai thì cũng sẽ bực thôi. Mặt Chinh hầm hầm, đi thẳng vào phòng đóng cửa cái cạch. Tiến Dũng bị bỏ ở bên ngoài

Chinh quyết định không mở cửa, không cần phải giảng hòa với cái con người ngang ngược ấy. Còn Dũng vẫn đang ngồi trước cửa, lưng dựa vào tường, không nói gì, cũng không gõ cửa hối thúc. Cậu đang suy nghĩ

- Chinh, ra ăn cơm, làm gì nhốt thằng Dũng ngoài này vậy

Mẹ Chinh đi vào, gọi cậu ra ăn cơm, Chinh cũng đang rất đói nên đành mở cửa ra bàn ngồi ăn, vừa mở cửa ra thì cánh cửa đụng trúng một thân ảnh to lớn, đụng rất mạnh, người trước mặt đứng dậy, mặt không biến sắc, nhìn chằm chằm vào Đức Chinh, ánh nhìn có một chút dữ tợn bồi thêm một chút ôn nhu nên Chinh chẳng biết là nên sợ hãi hay là vui mừng nữa. Cậu bước đi thật nhanh để tránh né ánh mắt của Tiến Dũng

- Con cũng ra ăn chung cho vui

- Dạ

Bàn ăn chỉ có 3 người, nhưng lại có bầu không khí cực kì gượng gạo, Mẹ Chinh liên tục gắp đồ ăn vào trong chén của Dũng, Dũng thì vẫn cứ giữ nguyên tư thế, nhìn chằm chằm vào mặt Đức Chinh. Còn Đức Chinh, cậu chỉ biết cúi gầm mặt mà ăn, chẳng dám ngóc đầu lên nhìn Tiến Dũng một cái. Cứ giữ nguyên cái bầu không khí ấy đến khi kết thúc bữa ăn, Đức Chinh đứng dậy dọn bàn ăn, đem chén bát vào trong nhà bếp rửa.

Cậu đang rửa bát thì Dũng đi vào, dựa lưng vào tủ bếp, quay mặt ra ngoài phía cửa ra vào, ngước nhìn Đức Chinh

- Là tớ sai hay cậu sai? Dũng hỏi

- Cậu sai

- Uhm

- Xin lỗi tớ, mau

- Bùi Tiến Dũng xin lỗi Hà Đức Chinh

Đức Chinh cười cười, cậu rất dễ mãn nguyện với cuộc sống này, chỉ cần Tiến Dũng nghe lời cậu, thế là vui vẻ, chỉ cần Tiến Dũng yêu cậu, thế là hạnh phúc

- Còn bức thư?

- Không phải gởi cho tớ

- À, thì ra vậy

Dũng mặt trầm ngâm, đứng suy nghĩ thì bất chợt Đức Chinh chòm qua hôn nhẹ lên má Dũng một cái, khiến Dũng thất điên bát đảo một trận, lần này chẳng cần Tiến Dũng phải ép, Đức Chinh cũng tự nguyện, mọi ưu phiền trong lòng cậu đều tan biến chỉ với một nụ hôn, nhịp đập của trái tim tăng lên nhanh chóng, thân người nóng lên đột ngột khiến con người ta cảm thấy ngột ngạt khó thở. 

- Cậu đang ghen!

- Uhm, tớ đang ghen, thì sao?

Dũng cười cười, thú nhận việc này đối với cậu không quá khó khăn khi mà trong đầu cậu chỉ đang muốn duy nhất một điều, đó là HÔN ĐỨC CHINH

- Thì, thì....

- Thì sao nào?

Tiến Dũng đưa mặt sát lại gần Đức Chinh, nhưng lại bị đẩy ra

- Điên à, mẹ ngoài trước đấy

Đức Chinh bỏ đi một mạch, bỏ lại Tiến Dũng đứng cười ngu một mình trong bếp

- Chinh, hay là tối nay tớ ngủ lại nha

Tiến Dũng nhanh chân đuổi theo Chinh, giở giọng nài nỉ

- Đi về nhà cậu mà ngủ!

- Đi mà, đi mà

- Không là không, đi về nhà cậu ngủ đi

Dũng chẳng thèm nói chuyện với Chinh, đi thẳng ra quán xin phép mẹ Chinh luôn khiến cho Chinh không kịp trở tay

- Cô ơi, tối nay con ngủ lại nha

- Được được

- Mẹ, đừng cho cậu ấy ngủ lại. Chinh hét lên, giậm chân, quơ tay loạn xạ 

- Đi nắng rồi khùng hả con, ngủ lại bữa có chết ai đâu

- Đừng mà.....

Dũng đứng bên cạnh, làm mặt quỷ trêu chọc, Chinh thì đầu đang bốc lên từng cột khói to đùng

Đêm nay Tiến Dũng lại không về nhà nữa rồi..........






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net