CHƯƠNG 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                         Hoa Tử Đinh Hương

Đó là buổi sáng đầu thu, nắng còn dịu dàng khuất sau tán cây tử đinh hương xanh ngát.

Là ngày mà bạn trai cô quyết định bỏ lại tất cả, đặt vé thẳng đến Úc. Anh ta đã thi đậu trường top, lại còn được ưu ái cấp tiền học bổng.Cô biết anh ta đã làm những gì để có đơn trúng tuyển ấy.

Cô cũng ra sân bay, anh ta đi bên cạnh xách theo hành lý to đùng, vẻ mặt vừa vui mừng vừa giả tạo luyến tiếc.

-''Sau này anh đi rồi, em giữ sức khoẻ nhé, tối ngủ sớm. Có gì gọi cho anh.''

-''Được rồi, anh đi cẩn thận.''-Cô cười nhạt.

Anh ta chồm tới, giơ hai tay định ôm cô, lại bị cô né người ra sau.

-''Vậy anh đi...''


Trong giây phút nhìn chiếc máy bay đã khuất sau áng mây trắng bồng bềnh, cô thở dài đầy nhẹ nhõm, hay là cô phải nuối tiếc cho những điều đã qua đây?

Cô gặp anh ta vào tuổi 17 đẹp rực rỡ.

Anh ta được biết bao người xinh đẹp, quyến rũ vây quanh, mà anh ta chọn cô. Đó không xem là điều may mắn hay chiến thắng, anh ta chỉ lợi dụng cô để tráo bài, làm bài thi giúp bản thân anh.Để khi giành lấy vinh quang rồi, còn chần chờ gì nữa mà không rời xa cô?

Cô thật sự còn nhớ những ngày thanh xuân ấy.

Mỗi chiều tan học về, anh ta sẽ đều chờ cô ở gốc cây phong trước cổng trường, sẽ mua sẵn một cây kem dâu loại cô thích ăn, khẽ hỏi cô rằng có ngon không, có muốn ăn thêm không.

Mỗi lần mưa tầm tã, anh ta sẽ luôn chuẩn bị cho cô chiếc áo mưa nhỏ, anh nói về nhà phải thay quần áo, giữ ấm cơ thể.

Mỗi cuốn album mà thần tượng cô phát hành ra, anh ta đều đi rất xa để mua rồi bí mật giấu ở trong balo của cô.

Mỗi kì thi đến, cô bận ôn bài lại thức khuya, thường xuyên học bổ túc tại trường.Anh sẽ nấu cho cô 1 món ăn nhẹ, chờ đến tận chiều tối ở trường để đón cô về.

Nếu tất cả không phải là giả dối, thì bây giờ quay lại có còn kịp không?

Cô đã từng rất hối hận.

Ngày hôm đó, danh sách thí sinh giành được học bổng hoàn toàn không có tên của cô. Anh ta lợi dụng một bạn nữ khác tìm bằng chứng việc cô gian lận. Cũng may là cô đủ thông minh, xin nhà trường cho thi lại nên qua được lời bàn tán của mọi người, còn anh ta vẫn ung dung đổ lỗi cho bạn nữ kia. Người gian lận thật sự mới chính là anh ta.

Quả là cáo già mà không ai nhìn thấy.

Nhưng người đi thì cũng đi rồi, không cần cô bận lòng làm gì nữa, việc chờ đợi hay vương vấn gì tên bội bạc đó thật không đáng.

Chuông điện thoại bỗng reo lên.

-''Alo, mẹ ạ?''

-''Con ở sân bay đúng không, mẹ đang đến đó đây.''

-''Có việc gì sao mẹ.''

-''À, Đinh Lăng hôm nay nó mới về, con biết tin đó chưa?''







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net