Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng nhỏ trắng muốt, độc nhất một chiếc bàn làm việc cùng một chiếc giường trắng. Vị bác sĩ trẻ tuổi đẩy gọng kính của mình lên sát mắt chăm chú nhìn bệnh nhân sắc mặt hồng hào, thoạt qua không thấy giống một bệnh nhân chút nào. Nhưng với đức tính của một y sĩ, hắn biết không thể nhìn bề ngoài của họ để đánh giá.

- Bác sĩ: Anh có mang theo hồ sơ phẫu thuật đến đây không?

Kiều Khánh lắc đầu:

- Kiều Khánh: Không thưa bác sĩ. Tôi tình cờ đi thăm họ hàng đến. Không nghĩ tới nó sẽ chuyển biến xấu.

- Bác sĩ: Vậy tôi sẽ sắp xếp cho anh làm một cuộc kiểm tra nhé. Chắc khoảng chập tối thì có thể vì hôm nay khoa xương tiếp nhận cũng nhiều hơn bình thường mà bệnh viện lại chỉ có một máy.

- Kiều Khánh: Không sao. Tôi cũng không có việc gì bận. Bác sĩ nhìn trẻ quá hẳn là tay nghề cao lắm mới lên chức trưởng khoa nhỉ? Tôi tin tưởng bác sĩ.

Vị bác sĩ nhìn bệnh nhân đối diện thân thiện cũng đáp lại trò chuyện, nhân tiện giúp y giảm bớt căng thẳng. Ai trước khi kiểm tra cũng căng thẳng như vậy. Nghĩ liền làm, hắn nở một nụ cười đáp lại:

- Bác sĩ: Nhìn tôi trẻ vậy sao? Thật ra tôi cũng đã gần 45 tuổi rồi.

Kiều Khánh bật cười vui vẻ, đặt cánh tay lên trên mặt bàn chăm chú nhìn dánh vẻ tên giả mạo trước mắt, ánh mắt sắc lẹm trái ngược với nụ cười thân thiện càng làm hắn trở lên gian xảo.

- Kiều Khánh: Àh, haha, thật vậy ư? Tôi không ngờ luôn đó. Tôi thấy đồng loại chúng ta tầm tuổi này tóc đã trắng râu đã bạc rồi không phải hay sao. Nhìn chú như 16, 20 tuổi ấy, cứ như yêu quái trẻ mãi không già nhỉ haha....

Hắn hưởng thụ ngắm nhìn gương mặt vị y sĩ chuyển từ trắng bệch sang tái mét. Xem chừng kẻ cần phải khám bệnh không phải hắn rồi. Vị bác sĩ phải mất vài phút mới có thể điều chỉnh lại sắc mặt của mình:

- Bác sĩ: À ừ,... đúng... đúng thế nhỉ.

- Kiều Khánh: Ấy,.. sao sắc mặt chú lạ vậy. Tôi chỉ nói đùa vui vậy thôi, chú không để ý đó chứ?

- Bác sĩ: Ừ, đương nhiên rồi. Tôi hiểu mà.

Kiều Khánh lại tiếp tục hỏi:
- Kiều Khánh: Chú là người ở đâu vậy, nghe khẩu âm không giống như là dân bản địa?

- Bác sĩ: Ờ phải, tôi chỉ mới tới đây một vài năm trước. Tôi ở thành phố bên.

- Kiều Khánh: Vậy tại sao chú lại chuyển tới đây? Chỗ này cơ sở vật chất nghèo nàn lại ít bệnh nhân nữa. Hay chú đang muốn làm việc ở nơi càng kín đáo càng tốt. Chú đang trốn ai ư?

Kiều Khánh ngưng lại một hồi cười khẩy, là một Andrewsarchus không có bất cứ âm thanh nào mà hắn không thể nghe rõ. Chưa kể, tiếng tim đập nhanh tới mức muốn nổ tung của kẻ đối diện. Chỉ cần ngồi bên cạnh cũng nghe rành mạch. Hắn cảm thấy như vậy đã đủ liền nói lái sang chuyện khác.

- Kiều Khánh: Chắc là chú thích nơi yên tĩnh rồi, nơi này gần cánh rừng lúc nào cũng có thể giải tỏa căng thẳng nhỉ?

Cánh tay cứng nhắc run run đẩy gọng kính hắng giọng:

- Bác sĩ: Phải, tôi không thích những chỗ áp lực trùng trùng như vậy. Ah, giờ anh đi tới phòng chờ kiểm tra nhé. Y tá sẽ gọi anh theo thứ tự.

Kiều Khánh hiểu ý muốn đuổi khéo bệnh nhân ra ngoài này. Đành chậm rãi đứng dậy không quên gửi lời chào trước khi đi.

- Kiều Khánh: Vậy tôi đi trước nhé. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.

--------- Trở về thực tại------

Sau khi tường thuật lại sự việc, hắn đưa ra một tập tài liệu đẩy về phía Băng Trúc:

- Kiều Khánh: Theo như tôi tìm hiểu, phía bên kia thành phố chưa từng có cư dân nào chuyển đến nơi này mà lại trở thành bác sĩ ở bệnh viện ấy. Nhưng khi khảo sát giấy chứng xác thực lại có thông tin của kẻ đó.

Băng Trúc cẩn thận lắng nghe lời nói của Kiều Khánh. Nàng không nghĩ tới có một ngày thị dân của nơi khác lại đến Phong Vũ ẩn nấp, nên đã bỏ qua kiểm soát nơi kết giới của Phong Vũ, không ngờ lại có kẻ lẻn vào trong thế này. Tính tới thời điểm hiện tại, không có bao nhiêu chủ thần biết nàng đang ở Phong Vũ, không lý nào đến để thăm dò nàng được. Hơn nữa, trước đây khi phát hiện ra sự việc kinh thiên động địa kia không phải tất cả đều đã thề rằng dù Tam Trấn có sụp đổ cũng sẽ không mang Phong Vũ trở về một lần nữa ư? Rốt cuộc là vì lý do gì?

Lang Nhất nhìn Băng Trúc có vẻ đăm chiêu, ban đầu khi nhìn thấy kẻ ngoại lai ở siêu thị hắn cũng nghi ngờ đó không phải kẻ duy nhất. Nếu như thực sự là chủ ý của vị thần nào đó thì ngài Băng Trúc sẽ khó lòng để yên chuyện này.

- Lang Nhất: Vậy là chỉ có ở bên này mới có thông tin xác nhập à...

- Hy Trân: Chắc là kẻ cầm đầu không thông thạo kiến thức ở đây như chúng ta nên mới làm chuyện giấu đầu hở đuôi như vậy.

- Kiều Khánh: Phải rồi. Nguyên nhân tôi phát hiện hắn chính là do mùi tanh nồng tỏa ra từ người hắn.

- Hy Trân: Đúng rồi, Tôi lúc ấy cũng ngửi thấy, mùi rõ lắm.

- Băng Trúc: Hai cậu có biết đó là mùi gì không?

- Kiều Khánh: Tôi biết, trước đây tôi từng giao tranh với chủng tộc này, mùi thế nào tôi biết rõ và chắc chắn. Đó là Hapalochlaena. Nhưng hình dạng hiện tại, 8 chi của hắn đều không thấy thay vào đó chỉ có 4 chi, ngoại hình giống như loài người chim.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net