Tháng 6 nước mắt rơi [ ngoại truyện "cánh cửa đau thương đã được mở" ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Taehyung à, con lại xếp hạc giấy hả? - người phụ nữ mặc chiếc váy màu kem dáng vẻ sang trọng ngồi cạnh Taehyung và bà ấy chính là mẹ cậu
Vâng - Taehyung
Sao con lại xếp chúng? - Bà Kim
Vì... con có một hi vọng, rằng hạc giấy sẽ chữa khỏi bệnh cho con - Taehyung
[ năm ấy Kim Taehyung 13 tuổi cái tuổi ngây ngô, cậu bé hằng ngày hằng ngày đều xếp hạc giấy... cậu bé xếp chúng vì cậu mong những con hạc giấy ấy sẽ chữa khỏi bệnh cho mình ]
[ 19 tuổi, một trong những thứ tuổi đẹp của thanh xuân, Taehyung đã đập nát hủ hạc giấy, ngay sau khi y tá chuyển thư cho gia đình, bức thư nói bệnh tình Taehyung đang dần có chuyển biến xấu ]
[ Taehyung thường lui tới khu vườn sau nhà, kể từ ngày nhận lá thư báo bệnh, Taehyung như trầm tính hẳn, không nói một lời nào, cậu bé chỉ thích vẽ, những bức tranh mang một màu trắng xoá thấm đậm vị buồn, khu vườn và những loài hoa dại, những chú bướm vô tri dần dần được Taehyung xem là bạn]
.....
*tách tách*
[ mấy giọt nước mưa đang nhỏ giọt xuống khung cửa sổ ]
[ Hôm nay là ngày Taehyung phải tái khám, Taehyung có ý định trốn đi nhưng bị phu nhân Kim bắt gặp, túng quẩn bà cho người nhốt Taehyung vào phòng, căn phòng trắng không lấy một món nội thất, chỉ duy nhất chiếc giường nhỏ cũng mang màu trắng muốt... ]
[ Jungkook xách hộp dụng cụ men theo hành lang đến phòng Taehyung, bên ngoài là 2 người canh gác ]
Tôi là bác sĩ Joen - Jungkook
Vâng - khi hai người đó mở cánh cửa ra là lúc Jungkook nhìn thấy dáng vẻ đau thương của Taehyung
[ hình như sống trong căn phòng kín chưa đủ, phu nhân còn cho người xích chân của Taehyung vào chân giường, thân hình gầy gò ngồi nhìn ra cửa sổ, dường như cậu ấy đang muốn buông bỏ tất cả]
Được không bác sĩ? Thằng bé có quấy phá không? - bà Kim lo lắng
Thưa, không - Jungkook
[ sau một tháng đến nhà Taehyung, Jungkook dần có cảm tình với thằng bé, yêu sao? Không hẳn, nhưng nếu muốn nói là yêu thì cũng không được ]
Hôm nay anh ở lại đây đi - Taehyung nói với Jungkook nhưng chỉ nhìn về phía cửa sổ
[ Jungkook đờ người nhìn Taehyung, nhẹ nhàng rút kim tiêm ra, Jungkook gật đầu, may sao hôm nay cũng là ngày nghỉ nên Jungkook không do dự mà ở lại cùng Taehyung ]
Nhóc con này, nói chuyện với anh sao lại nhìn khung cửa sổ, nào quay qua đây - Jungkook áp tay vào hai bên má Taehyung nhẹ xoay về phía mình
[ đôi mắt trong veo của Taehyung như làm cho Jungkook lún sâu vào, đôi mắt ấy vô cùng đẹp, sự thuần khiết như giọt sương mai ]
[ Taehyung ngại ngùng lẩn tránh, thật sự là bản thân đang yêu? ]
[ năm đó Taehyung 20 tuổi, tình yêu đến với cậu thật bất ngờ, Taehyung vui vẻ đón nhận, khoảng thời gian này đối với cậu là vô giá, có Jungkook bên cạnh Taehyung như phần nào sống dậy, thoát khỏi sự giam cầm nơi căn phòng trống trãi ]
Tae! Giúp anh! - Jungkook khó khăn vịnh tay vào bệ cửa sổ
[ Taehyung mau chóng chạy đến kéo anh vào ]
Taehyung, xem anh mang gì đến cho em này - Jungkook vui vẻ lôi từ trong túi áo ra một cái hủ ]
Đồ ngốc! Sao không đến đây lúc sáng, anh biết giờ này nguy hiểm lắm không? - Taehyung chợt ôm chầm lấy Jungkook
Vì anh nhớ em mà, Kim Taehyung, anh nhớ em rất nhiều- Jungkook
Nhớ nhung gì chứ, đồ ngốc, Jungkook ngốc - Taehyung tựa vào lòng Jungkook
Ùm anh ngốc, thế TaeTae có muốn xem quà của đồ ngốc không? - Jungkook cầm lấy cái hủ thuỷ tinh đưa ra trước mặt Taehyung
Đom đóm sao? - Taehyung bất ngờ nhìn chằm chằm vào cái hủ
Đúng rồi, anh vừa bắt ở vườn nhà em đấy - Jungkook
Hừ, đưa em xem, woww chúng sáng quá - Taehyung
Ùm, sáng như đôi mắt em vậy - Jungkook thì thầm
Nhưng... ta thả chúng nhé - Taehyung
Sao vậy, khó khăn lắm anh mới bắt được chúng đó - Jungkook mếu máo
Ừ thì... nhưng mà em không muốn chúng bị mất đi sự tự do... như em - nói đến đây Taehyung chợt cuối xuống nhìn đôi chân mình
[ Jungkook đau xót nắm lấy tay Taehyung ]
Tae, đi với anh không? - Jungkook
Đi? Đi đâu? - Taehyung
Đi đến nơi chỉ có hai ta - Jungkook
[ Taehyung mỉm cười tựa đầu vào vai Jungkook, cả hai hướng mắt ra bên ngoài ngắm phong cảnh thông qua khung cửa sổ, những ngôi sao sáng chói trên bầu trời cùng ánh trăng xanh thẳm,... đêm nay chỉ em và anh ]
[ tối hôm sau Jungkook cùng Taehyung quyết định bỏ trốn ]
Tae, đi thôi, mau lên - Taehyung nhìn Jungkook ở phía dưới, cậu quăng tấm vải lớn qua cửa sổ rồi chật vật cột nó lại
[ bên ngoài bà Kim đang nổi giận ]
Cô Lee, hình như dạo này vào lúc khuya Taehyung hay nói chuyện một mình trong phòng phải không? - Bà Kim tra hỏi
Thưa... tôi không biết - Cô Lee run sợ
NÓI! - Bà Kim
Dạ có... dạ có - Cô Lee
Một mình hay với ai - Bà Kim
Dạ một... một mình - Cô Lee
Thật? - bà Kim
Vâ... vâng - cô lee
NÓI! - bà kim
Dạ cậu chủ nói chuyện với cậu Jeon.. cậu Jeon bác sĩ, hôm qua tôi có nghe thấy tiếng động lạ trong phòng cậu chủ, hé cửa nhìn vào thì thấy cậu Joen và cậu chủ đang ôm nhau - Cô lee đã khai ra toàn bộ sự thật
[ bà Kim nóng giận tức tốc đi đến phòng Taehyung mở toan cửa phòng, vừa hay lúc đó Taehyung đã thoát ra bên ngoài ]
CÔ LEE! KÊU HẾT BẢO VỆ TRONG NHÀ ĐUỔI THEO CHÚNG NÓ! - Bà Kim
Vâng! - cô lee
Mau lên Taehyung! Mau lên họ sắp đuổi tới rồi - Jungkook hối hả kéo Taehyung chạy ra xe, thật không may những người bảo vệ đã kịp chặn lại ở trước cổng
Jeon Jungkook! Mày chạy không thoát đâu! Tao còn nghĩ mày là một bác sĩ tốt NÀO NGỜ MÀY CHÍNH LÀ THẰNG ĐỒNG TÍNH LUYẾN ÁI DƠ BẨN! - bà Kim
PHU NHÂN KIM! ... xin bà ăn nói có chừng mực - Jungkook
Ai tao cũng có thể lịch sự NHƯNG VỚI MÀY THÌ KHÔNG! TỤI BÂY! LÊN BẮT CẬU CHỦ VỀ! - Bà Kim
MẸ! CON KHÔNG VỀ!! - Taehyung
MẶC KỆ, BẮT HẾT CHÚNG! - bà Kim
VÂNG! - bảo vệ
[ Taehyung bị bắt lại, một mình Jungkook chống chọi với 6 người bảo vệ, tất nhiên Jungkook đã thua, một tên vì muốn lập công lớn mà lấy khúc gỗ đập vào đầu Jungkook ]
JUNGKOOK!!!!!!!!!! - Taehyung la lớn
[ sấm sét bắt đầu trổi dậy cơn mưa nặng hạt đã trỉu xuống, Taehyung vùng vẫy chạy đến ôm lấy Jungkook ]
JUNGKOOK! Anh tỉnh lại đi... em xin anh.. em xin anh.. làm ơn.. hic.. làm ơn - Taehyung khóc lớn
[ vòng tay ôm chặt lấy Jungkook, đầu Jungkook chảy ra rất nhiều máu ]
Tae... tae.. - Jungkook
Em... em đây, Jungkook, ha đừng sợ có em đây, em đưa anh đi, em đưa anh đi - Taehyung như hoá điên
Kh.. không kịp.. nữa rồi... hứa.. hứa với anh một chuyện.. nhé - Jungkook
Em hứa.. em hứa - Taehyung
Phải sống thật hạnh phúc, phải luôn mỉm cười, và... xin em hãy sống luôn.. cả phần của anh.. nữa nhé - Jungkook
Được!... hic Em làm được - Taehyung
[ Jungkook mỉm cười nắm lấy tay Taehyung ]
Anh.. đi nhé - Jungkook
Đừng! Jungkook đừng.. hic đừng mà - Taehyung
Anh... xin lỗi - Jungkook

JUNGKOOK!!!!!!!!

Taehyung ha vi anh đng bun, c sng  cho tht tt, anh không th bên em được na ri... tm bit em, xin li vì anh không th mang em đi.. xin li

[ cơn mưa rơi, c thế mà rơi, gieo rc ni bun thm đm vào trong tim, Jeon Jungkook yêu Kim Taehyung vô cùng, nhưng... cái gi là đnh mnh qu tht không ai có th tránh khi... tiếc thay cho mt chuyn tình đau thương... có duyên nhưng không có n...]

Tháng 6 năm y tôi đã đánh mt mt tình yêu - Taehyung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net