Biến những điều không thể thành có thể!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng chỉ là một linh hồn tồn tại ngàn năm, trải qua ngần ấy thời gian như vậy, mọi thương nhớ khổ đau mà nàng phải chịu bao lâu nay tưởng chừng như đã quen thuộc nhưng thật sự loại cảm giác nhìn người mình yêu thương cùng một người khác hạnh phúc với nhau thì có lẽ nàng chưa nếm trải. Nàng hiện tại chỉ còn lại linh hồn lạnh giá nhưng trái tim nàng lại cháy bỏng khát khao có được một lần cùng Trí Nghiên yêu nhau đường đường chính chính sao thật khó
___
Phác Trí Nghiên ngẩn người nhìn hình bóng của Phác Hiếu Mẫn ẩn hiện trước mắt. Cô chợt nhớ lại lời nói trước khi nàng biến mất đêm hôm qua, khẽ rùng mình

"Các người, từ đầu chí cuối vẫn là muốn tiêu diệt tôi. Đã vạn năm qua các người chính là muốn tôi phải tan biến. Vậy thì được rồi, tôi sẽ khiến các người biết được như thế nào gọi là ma nữ ngàn năm!"

Lời nói ấy vang vọng trong tâm trí của cô, Trí Nghiên thật không dám tin ma nữ Phác Hiếu Mẫn đang bắt đầu chứng minh điều đó

"Phía trước có tai nạn, vừa rồi sao chiếc xe đó lại lao ra đường như vậy chứ"

Thiện Anh nói chuyện với Trí Nghiên nhưng cô lại chẳng chú tâm đến mà cứ mãi suy nghĩ về Phác Hiếu Mẫn

"Không thể nào" Trí Nghiên tự lẩm bẩm

Thiện Anh nghe thấy, liền nghi vấn mà hỏi Trí Nghiên

"Trí Nghiên em làm sao vậy?"

Chị vừa nói vừa lay động người Trí Nghiên, lúc này Trí Nghiên mới được chị kéo trở về thực tại

"Em không sao, chúng ta mau về thôi"

Nói rồi Trí Nghiên tăng tốc chạy đi, cô chạy ngang qua thấy mọi người đã đưa tài xế xe đi bệnh viện. Vụ tai nạn này có thể nguy hiểm tính mạng của tài xế đó. Trí Nghiên canh cánh trong lòng rất nhiều vì lời nói của Hiếu Mẫn 

Về tới nhà, Trí Nghiên ngồi xuống ghế sofa như người mất hồn, còn Thiện Anh thì tìm kiếm khắp nhà Trí Nghiên để kiếm hộp sơ cứu nhưng Trí Nghiên lại không để ý đến mãi cho đến khi Thiện Anh lại gần Trí Nghiên

Cuối cùng cũng tìm thấy, Thiện Anh nhanh chóng đi lại ngồi xuống cạnh băng bó vết thương lại cho Trí Nghiên

"Trí Nghiên, hôm nay em bị thương rồi. Chị nghĩ là buổi dã ngoại nên đổi lại hôm khác vậy"

Phác Trí Nghiên nhìn từng hành động quan tâm chăm sóc của Thiện Anh vô cùng dịu dàng, cô khẽ mỉm cười

"Thiện Anh, cảm ơn chị"

"Người phải nói cảm ơn là chị. Nếu không có em vừa rồi bảo vệ cho chị thì người bị thương sẽ là chị"

"Thiện Anh..."

Trí Nghiên chợt gọi chị với chất giọng khá nghiêm túc, Thiện Anh cũng lại chú ý lắng nghe điều mà Trí Nghiên sắp nói

Phác Trí Nghiên nắm lấy tay Thiện Anh, chị nhìn xuống đôi tay của mình bị nắm, chị không có phản ứng gì gọi là cự tuyệt

"Em muốn được bảo vệ chị cả đời này"

"Em..."

Trí Nghiên cô hiện tại đang lấy hết dũng khí mà cô có được một lượt nói hết tâm tình bên trong lòng của cô với Thiện Anh

"Thiện Anh, em biết điều mà em nói ra rất là hoang đường cũng không dễ dàng gì xã hội này chấp nhận nhưng em lại không thể chôn giấu nó ở trong lòng nữa. Suốt thời gian qua ở bên cạnh chị, em luôn có cảm giác ấm áp và thân thuộc, càng ở bên cạnh chị em lại càng không muốn rời xa. Loại tình cảm này đối với chị không đơn thuần là hảo bằng hữu cũng không đơn giản là chị em. Loại tình cảm này em đã biết nó vượt xa hơn như thế, chính bản thân em có xu hướng yêu thích nữ nhân nhưng thật sự chưa có một nữ nhân nào khiến em đem lòng ngưỡng mộ như là Phác Thiện Anh chị. Thiện Anh, em yêu thích chị"

Mỗi một lời nói của Trí Nghiên thốt ra là mỗi một lần nhịp tim của Thiện Anh đập loạn đi. Có phải hay không khi mà những lời nói này là điều mà Thiện Anh mong mỏi nhất từ Trí Nghiên bấy lâu nay, chỉ là bức màn đó chưa được một trong hai chủ động kéo ra để bắt đầu một câu chuyện mà cả hai đang mong đợi

"Trí Nghiên em...có biết là em để chị chờ đợi câu nói này của em rất lâu rồi hay không?"

Phác Trí Nghiên nghe được câu hỏi này của Thiện Anh thì cô đã thầm phỏng đoán được Thiện Anh cũng có cảm giác với cô

"Chị Thiện Anh, thì ra bấy lâu nay chị chính là chờ đợi em nói ra sao?"

Từ đáy mắt của Thiện Anh lại đang dần tuông ra những dòng lệ nóng. Chị không thể kiềm lòng nữa mà vội ôm lấy Trí Nghiên trong vòng tay mình

"Phác Trí Nghiên em thật ngây ngô"

"Thiện Anh a"

Ở sau một bức tường nào đó trong nhà Trí Nghiên, lại chính là hình bóng của Phác Hiếu Mẫn lòng đầy thương tổn và nghẹn ngào nhìn Phác Trí Nghiên đang cùng một nữ nhân khác ôm nhau vô cùng tình cảm mà nữ nhân này lại có gương mặt không khác nàng một chút nào cả. Đúng thật trên đời này có những chuyện khiến người ta không thể ngờ đến

"Phác Trí Nghiên, người em hạnh phúc cạnh bên nhất định phải là tôi"

Đây là câu nói mà Phác Hiếu Mẫn tự nhủ với lòng nàng. Nàng chỉ là một linh hồn tồn tại ngàn năm, trải qua ngần ấy thời gian như vậy, mọi thương nhớ khổ đau mà nàng phải chịu bao lâu nay tưởng chừng như đã quen thuộc nhưng thật sự loại cảm giác nhìn người mình yêu thương cùng một người khác hạnh phúc với nhau thì có lẽ nàng chưa nếm trải. Nàng hiện tại chỉ còn lại linh hồn lạnh giá nhưng trái tim nàng lại cháy bỏng khát khao có được một lần cùng Trí Nghiên yêu nhau đường đường chính chính sao thật khó

Vì yêu là ích kỷ, khi yêu một người thì ta chỉ muốn người đó thuộc về một mình ta mà trong trường hợp của Hiếu Mẫn, nàng lại không thể vứt bỏ tình duyên để siêu thoát thì cũng có thể hiểu rõ nàng yêu Phác Trí Nghiên đến mức như thế nào

Nàng không cam tâm, nàng phải biến điều không thể thành có thể, nàng phải được ở bên Trí Nghiên một lần nữa, bằng những cách thức có thể, bằng bất cứ giá nào

Chiều hôm ấy, chuyến đi dã ngoại của Trí Nghiên cùng Thiện Anh vẫn được tiến hành như kế hoạch đã định. Nhưng chẳng may mắn trên đường đi, Trí Nghiên vì né một chiếc xe đang chạy với tốc độ rất nhanh mà bị lạc tay lái, cô và cả Thiện Anh đều rơi khỏi xe nhưng Phác Trí Nghiên có cảm giác như có một thứ gì đó đang chống đỡ cho cô một lúc rồi cô mới bị rơi xuống đất, kết quả là không quá nghiêm trọng còn Thiện Anh thì lại khác. Phác Thiện Anh đầu đập vào thềm của vỉa hè rất mạnh khiến cho chị phải ngất xỉu đi, trán chảy rất nhiều máu

Phác Trí Nghiên hoảng hốt chạy đến ôm lấy chị, gương mặt tái nhợt đi bắt đầu sợ hãi

"Chị Thiện Anh..."

Trí Nghiên gọi mãi mà Thiện Anh cũng không mở mắt ra, cô lo sợ càng lo sợ thêm. Liền lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cấp cứu thì bất ngờ Phác Thiện Anh mi mắt mở ra rất nhanh, mà ánh mắt này lại rất kỳ lạ. Bàn tay ấy chợt nắm cánh tay Trí Nghiên lại, Phác Trí Nghiên quay sang nhìn

"Thiện Anh chị không sao chứ?"

Người ấy không đáp, nhìn Phác Trí Nghiên chầm chầm, ánh mắt lại như muốn khóc, ánh mắt này cũng lại chất chứa nhiều tình cảm nhiều nỗi nhớ như vậy. Bàn tay từ từ đưa lên sờ lấy mặt Trí Nghiên, nước mắt đã thật sự rơi xuống. Bây giờ không còn là Thiện Anh nữa, người bây giờ đang ở trong vòng tay của Trí Nghiên chính là nàng, Phác Hiếu Mẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net