Cái duyên gặp gỡ nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một tiểu khu nằm ở cạnh bên thành phố P, nơi này là chỗ ở dành cho những người bình dân sinh sống. Vòng quanh ở đây tuy có một chút nhỏ bé nhưng không khí nơi này lại vô cùng nhộn nhịp lại còn vui vẻ vào mỗi buổi tối

Buổi tối ở đây ngày nào cũng có chợ đêm hoạt động đến trời gần sáng mới tắt đi ánh đèn. Người qua lại mua bán đông đúc, những ông chủ bà chủ đều rất hoạt bát vui vẻ cười nói với những vị khách hàng

Giữa những người dân đó, cũng lại có hai bóng dáng của hai nữ nhân đang sánh vai cùng nhau bước đi dạo quanh ở chợ

Thoạt nhìn, hai nữ nhân đó lại có dáng vóc tương đối giống nhau, nếu ai là lần đầu trông thấy thì chắc chắn sẽ không phân biệt được

Người đầu tiên là Phác Trí Nghiên, cô hiện tại ở tuổi 22, là một võ sĩ taekwondo đang dạy cho những đứa trẻ ở trường tiểu học tại thành phố P. Dáng người cô tuy có gầy một chút nhưng lại vô cùng khoẻ mạnh vì cô đã được rèn luyện học võ từ nhỏ. Cô được lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ Phác Trí Nghiên lại có niềm đam mê với võ thuật nên đã quyết tâm học cho đến lớn. Khi lớn lên khoảng 18 tuổi, Phác Trí Nghiên đã ra ngoài tự lập và sinh sống tại tiểu khu này

Còn người đi bên cạnh cô chính là Phác Thiện Anh,  chị ấy là một tiểu thư của một gia đình danh giá nổi tiếng ở Trung Quốc lúc bấy giờ. Thiện Anh lớn hơn Phác Trí Nghiên 4 tuổi, từ nhỏ chị có niềm đam mê với violon nên cũng đã theo học, cho đến khi lớn lên, Thiện Anh cũng là một giáo viên dạy cho những đứa trẻ tiểu học ở thành phố P. Tuy là gia đình chị ban đầu không chấp nhận nhưng Thiện Anh lại rất yêu thích cho nên họ cũng miễn cưỡng đồng ý

Thiện Anh hai năm trước dạy Violon ở tiểu học thành phố P, vô tình gặp được Trí Nghiên trong một lần tài xế đưa rước Thiện Anh trên đường đến gặp phải tai nạn. Ngày hôm đó Thiện Anh đứng chờ đợi đến trời tối, Phác Trí Nghiên nhận ra chị là giáo viên dạy Violon xinh đẹp mà mấy đứa trẻ thường nhắc đến, cô cũng gặp Thiện Anh từ xa đôi ba lần, vì Thiện Anh thật sự rất đẹp nên Phác Trí Nghiên vô cùng ấn tượng

Hôm đó Trí Nghiên dạy xong ra về thì gặp Thiện Anh, cô đã mở lời muốn giúp đưa Thiện Anh trở về nhà. Trên đường đi họ lại cùng nhau nói chuyện rất hợp ý, có phải hay không khi mà Phác Trí Nghiên một lần đó đi cùng Thiện Anh trở về lại đem lòng mến mộ và hình ảnh Thiện Anh lại luôn xuất hiện trong tâm trí của Trí Nghiên

Trí Nghiên đã từ lâu nhận thấy xu hướng giới tính của cô, cô yêu thích nữ nhân nhưng chưa một lần nào cô lại đem lòng yêu và đắm say một người như là Phác Thiện Anh như thế, cô cũng chưa có theo đuổi một mối tình nào cả

Ngày qua tháng lại, thấm thoát Trí Nghiên cùng Thiện Anh đã quen biết nhau đã hai năm, cả hai cũng nhận ra cảm giác của đối phương nhưng lại chưa một lần mở lời nói yêu nhau

Hôm nay, Trí Nghiên đón Thiện Anh cùng đi dạo chợ đêm, hai người sánh bước bên nhau cười nói, mỏi mệt rồi thì lại ngồi xuống một quán ăn bình dân nào đó để ăn, đối với Trí Nghiên thì các món ăn này quá đỗi quen thuộc nhưng còn đối với chị thì lại không quen khi lần đầu nếm trải

"Thiện Anh, món mì bò viên ở đây rất nổi tiếng, hôm nay em dẫn chị đến đây là để thưởng thức hương vị đặc biệt. Không ăn thì quá tiếc đấy"

Trí Nghiên vừa nói vừa dùng dao cắt viên bò viên thành nhỏ lại để Thiện Anh tiện ăn hơn, xong rồi thì lại đưa qua trước mặt Thiện Anh mời chị dùng

Thiện Anh đón nhận, chị dùng đũa gắp một vài sợi mì cho vào miệng, thoạt đầu có một chút mới lạ nhưng sau đó lại cảm nhận được từng hương vị của nó lại vô cùng ngon. Thiện Anh sáng mắt, nhìn Trí Nghiên nói

"Trí Nghiên, Rất ngon!"

Phác Trí Nghiên mỉm cười tay chống cằm nhìn Thiện Anh đáp

"Ngon thì ăn nhiều một chút đi"

"Còn em sao không chịu lo ăn phần của mình đi, đừng ngồi đó mà nhìn chị mãi như thế"

Thiện Anh lườm Trí Nghiên một cái, nói xong rồi lại tiếp tục ăn

"Những đứa nhỏ nói rất đúng, cô giáo Thiện Anh dạy Violon thật sự rất đẹp. Ngay cả ăn cũng khiến lòng người dậy sóng"

"Phác Trí Nghiên, em thôi đi"

"Em chỉ nói sự thật thôi a"

Cuộc nói chuyện đang vui vẻ thì bỗng dưng gương mặt của Thiện Anh biến sắc vì trông thấy phía xa xa là những thuộc hạ của cha chị đang đi đến. Trí Nghiên thấy liền hỏi Thiện Anh

"Chị Thiện Anh, có chuyện gì vậy"

"Là thuộc hạ của cha, đang tìm chị"

Thật ra thì ông Phác từ xưa đến nay đều quản lý Thiện Anh rất nghiêm, Thiện Anh đi với ai làm gì ông cũng điều tra hết, vì sống trong cảnh như thế cho nên Thiện Anh cũng ngại có bạn bè. Phác Trí Nghiên có lẽ chính là một người bạn đầu tiên mà Thiện Anh chịu mở lòng kết giao

Thiện Anh cũng có kể về hoàn cảnh của chị cho Trí Nghiên nghe, Trí Nghiên hiểu và luôn ở bên cạnh cùng chị tâm tình, Trí Nghiên cũng mang lại cho chị nhiều niềm vui mới mẻ mà từ trước đến nay chị chưa từng được trải qua

Quay trở lại với sự việc Thiện Anh gặp thuộc hạ của ông Phác đang tìm chị ấy, cả hai chỉ mới ăn được một nửa bát mì thì lại bỏ dang dở. Thiện Anh nắm cổ tay của Trí Nghiên kéo đi nhưng mà cô không quên để lại tiền hai bát mì của cô và chị cho chủ quán

Trí Nghiên bị Thiện Anh kéo chạy trốn, Thiện Anh chạy tìm nơi an toàn không để cho bọn thuộc hạ phát hiện. Trí Nghiên cũng không để ý mà cũng đi theo Thiện Anh phía sau 

Đến một nơi thật sự hoang vắng và có một chút tối chỉ còn lại ánh đèn đường chiếu rọi mờ mờ. Thiện Anh chạy đã mệt, chị thở rất nhanh. Phác Trí Nghiên trông thấy liền dìu Thiện Anh vào một cái ghế đá ở gốc cây cổ thụ phía trước ngồi xuống

"Thiện Anh, chị không sao chứ?"

Thiện Anh lắc đầu, đáp lời Trí Nghiên

"Chị không sao, ngồi nghỉ một chút sẽ khoẻ lại. Cũng may là bọn họ không chạy theo chúng ta"

Trí Nghiên đang nhìn Thiện Anh với ánh mắt quan tâm thì bỗng dưng có một cơn gió lạnh thổi qua. Thiện Anh vì mặc một chiếc đầm mà không có áo khoác che bên ngoài nên đã bị cơn gió đó khiến chị cảm thấy lạnh, tự vuốt vuốt cánh tay của chị, người chị có một chút run lên

Trí Nghiên đau lòng trông thấy, liền cởi chiếc áo khoác của cô khoác vào cho Thiện Anh

"Chị Thiện Anh, mặc áo khoác của em vào đi"

Đôi tay Trí Nghiên hiện tại đang đặt trên vai của chị, Thiện Anh bất ngờ bắt lấy khiến tim Trí Nghiên đập rất nhanh

"Trí Nghiên, em khoác cho chị rồi còn em thì sao?"

Phác Trí Nghiên lắc đầu, cong môi nhìn Thiện Anh ôn nhu đáp

"Em là người có võ, mấy cơn gió này không làm em lạnh được"

Nhận thấy ánh mắt của Trí Nghiên đầy dịu dàng, Thiện Anh lại cảm thấy ngại ngùng đỏ mặt. Nhìn vào tay của chị đang nắm lấy tay Trí Nghiên, lập tức chị buông ra. Ánh mắt giả vờ nhìn sang nơi khác

Trí Nghiên cũng đồng thời đỏ mặt, ngón tay trỏ đặt ngang ở mũi mà di chuyển. Nhưng bỗng dưng, cái đầu của Trí Nghiên trở nên nặng trĩu, cô liền ôm lấy, đôi chân mày nhíu lại

Phác Thiện Anh trông thấy, liền lo lắng hỏi thăm

"Trí Nghiên em sao vậy? Có phải là không khoẻ hay không?"

"Em không biết nữa, đột nhiên lại có cảm giác đau đầu lắm"

"Chắc em bị trúng gió rồi. Không được rồi, chị dìu em về nhà nghỉ ngơi"

"Ừm"

Nói xong, Thiện Anh dìu Trí Nghiên đứng dậy rời đi nơi đó. Khi cả hai đứng lên thì bỗng dưng có một cơn gió giống như vừa rồi lại lướt qua, và rồi ngày một mạnh hơn

Trên tay Trí Nghiên bất ngờ lại nhiễu xuống một vài giọt nước. Trí Nghiên liền đưa bàn tay ra đón lấy, nhíu chân mày khó hiểu nói với Thiện Anh

"Kỳ lạ, rõ ràng hôm nay thời tiết rất đẹp, cũng không có mưa. Tại sao lại có nước rơi xuống"

Thiện Anh khi nghe được cũng liền nhìn lên những tán lá cây cổ thụ đó, đáp lời Trí Nghiên

"Chắc là do quá trình sinh sống của cây thôi. Mà thôi, chị đưa em về nhà"

Dứt lời, Thiện Anh cùng Trí Nghiên tiếp tục bước đi vài bước bỗng dưng bước chân lại dừng lại vì một âm thanh nào đó

Trí Nghiên nhìn Thiện Anh, vô cùng thắc mắc hỏi

"Thiện Anh chị bị cảm sao?"

Thiện Anh nhìn lại Trí Nghiên lắc đầu

"Không có, sao em lại hỏi vậy?"

"Em vừa nghe tiếng khịt mũi mà"

"Không phải, chắc em vì bị đau đầu quá nên bị ảo giác thôi"

"Ừm"

Tiếp tục vẫn bước đi, bây giờ Phác Trí Nghiên lại nghe một tiếng khóc của một nữ nhân nào đó. Bước chân Trí Nghiên lại tiếp tục dừng lại

"Là ai khóc vậy?"

Trí Nghiên dứt lời liền ngó ngang ngó dọc theo phản xạ tìm kiếm gì đó. Thiện Anh cũng quay đầu nhìn theo Trí Nghiên

Có một con mèo đi lang thang ngoài đường, Trí Nghiên thở mạnh ra một cái

"Thì ra là tiếng kêu của một con mèo hoang"

"Trí Nghiên, gió ngày một mạnh hơn rồi chúng ta mau về nhà thôi kẻo lâm bệnh nặng thì không hay"

"Được"


Lần này Thiện Anh và Trí Nghiên dứt khoát rời đi không dừng lại nữa. Khi cả hai rời đi, thì cơn gió cũng ngừng thổi. Chỉ còn lại một vài giọt nước trong vắt từ tán lá cây cổ thụ rơi xuống chiếc ghế đá mà cả hai vừa ngồi, không khí nơi này lại trở nên yên lặng, buồn bã đến độ khiến tâm trạng con người như dòng nước lăn tăn gợn sóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net